Cho nên, không chút do dự, Mộ Dung Vân Thư lựa chọn tánh mạng Sở Trường Ca. "Ta có thể đem bản đồ cơ quan cho ngươi, nhưng ngươi phải tìm một người đến."
Nữ tử áo tím: "Ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta."
"Ta không bàn điều kiện với ngươi. Chỉ là trên tay ta cũng không có bản đồ cơ quan. Bởi vì cơ quan không phải do ta thiết kế. Chỉ có tìm được người thiết kế cơ quan kia, ta mới có thể bảo hắn đem bản đồ cơ quan giao cho ngươi." Mộ Dung Vân Thư nói.
Nữ tử áo tím: "Ngươi đừng hòng giở trò, ta sẽ không tin tưởng ngươi."
Mộ Dung Vân Thư: "Nếu ngươi muốn hiện tại ta liền đem bản đồ cơ quan giao cho ngươi, ta đây cũng chỉ có thể thuận tay vẽ ra. Về phần đúng hay không, vậy chỉ có thể xem vận khí của ngươi."
Nữ tử áo tím nhíu mày, "Trên tay ngươi thật không có bản đồ?"
"Không tin ngươi có thể lục soát." Mộ Dung Vân Thư mang biểu tình tùy ngươi thôi.
Trầm mặc một lát, nữ tử áo tím nói: "Ta vẫn không tin. Nếu trên tay ngươi không có bản đồ cơ quan, làm sao có thể thuận lợi đi vào ngân khố?"
"Bình thường ta không đi vào." Mộ Dung Vân Thư đáp.
"Không đi vào? Sao có thể!" Vẻ mặt nữ tử áo tím không tin, trào phúng nói: "Thương nhân như ngươi, giữ tiền là quan trọng nhất, ngươi không đem giường chuyển vào ngân khố đã đáng ngạc nhiên, sao có thể không đi vào?"
"Ngươi hiểu lầm." Mộ Dung Vân Thư nói: "Ta đúng là thần giữ của, nhưng giữ chỉ giới hạn là tiền của mình, tiền của người khác, không liên quan đến ta. Bạc trong ngân khố đều là của dân chúng Đại Nghiệp Vương Triều, không có một chút quan hệ với ta, không đáng để ta tốn khí lực đi giữ. Bị trộm hoặc bất ngờ bị lũ cuốn trôi, cũng không phải là chuyện của ta."
"Ngươi mở ngân hàng tư nhân, chẳng lẽ ngươi không sợ đến lúc đó có người lấy ngân phiếu đi đổi bạc, ngươi không lấy bạc ra được sao?"
"Nếu thật không lấy bạc ra được, thì liền tuyên bố phá sản. Mấy cửa hàng dùng để gán nợ, ai có bản lĩnh thì cầm. Còn lại, cho dù giết ta cũng không có." Mộ Dung Vân Thư nói thật nhàn nhã.
Nữ tử áo tím lại càng nghe càng không dám tin, "Vậy sau khi ngươi phá sản, chi phí ăn mặc phải làm sao?"
Mộ Dung Vân Thư nhíu nhíu mày, thản nhiên nói: "Mấy trăm vạn đệ tử Cái bang của Đại Nghiệp Vương Triều, cũng cũng chưa từng thấy người nào bị đói chết."
Ngụ ý, sau khi nàng phá sản liền gia nhập Cái bang? Nữ tử áo tím hồ nghi đầy bụng.
"Hơn nữa, ta chỉ mất đi một cái ngân khố mà thôi, cũng không táng gia bại sản, chi phí ăn mặc vẫn không thành vấn đề."
"Lời này của ngươi có ý gì? Chẳng lẽ gia sản của nhà ngươi không đặt trong ngân khố?"
"Nếu ngươi có một trăm lượng bạc, ngươi sẽ đem một trăm lượng bạc giấu ở cùng một chỗ sao?" Mộ Dung Vân Thư không đáp hỏi lại.
Nữ tử áo tím bừng tỉnh hiểu ra, "Khó trách ngươi bình tĩnh như thế, thì ra đã sớm tính trước." Cuối cùng, nàng lại cười lạnh một tiếng, nói: "Thế gian đều nói đại tiểu thư của Mộ Dung phủ thích làm việc thiện, là người tốt, không thể tưởng tượng được lại lãnh khốc vô tình như thế. Lấy tiền tài của dân chúng làm trò đùa."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy hơi hơi cúi đầu, đáy mắt chợt lóe tia lạnh giá, ngoài miệng lại không sao cả, nói: "Ta không phải Phật tổ, không cần phổ độ chúng sinh. Lúc bản thân khó bảo toàn, đương nhiên phải bảo toàn chính mình trước. Huống chi, mọi người đều ích kỷ."
"Ngươi rất thẳng thắn." Nữ tử áo tím hừ lạnh.
Mộ Dung Vân Thư không phản bác, thay đổi đề tài, nói: "Sau khi tìm người thiết kế cơ quan đến, ta sẽ bảo hắn đem bản đồ cơ quan giao cho ngươi. Trước đó, ta muốn biết, khi nào thì Sở Trường Ca có thể tỉnh lại."
"Xem ra không phải cái gì ngươi cũng không cần." Nữ tử áo tím hừ hừ cười một tiếng, nói: "Mỗi ngày ta sẽ truyền cho hắn một ít chân khí để duy trì tánh mạng, nhưng giới hạn là bảy ngày. Sau bảy ngày, nếu ngươi còn không chịu giao bản đồ cơ quan ra, ta sẽ không kéo dài mạng sống cho hắn nữa, đến lúc đó ngươi sẽ biết khi nào thì hắn sẽ tỉnh."
Nói cách khác, trong vòng bảy ngày mà không lấy được bản đồ cơ quan, Sở Trường Ca cũng sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại. Mộ Dung Vân Thư chỉ cảm thấy trời đấy xoay vần, thân thể như mất đi điểm tựa. Nhưng trong đầu có một âm thanh nói cho nàng, không thể ngã xuống. Nếu nàng ngã xuống, không ai có thể cứu Sở Trường Ca.
Xe đến trước núi ắt có đường. Mộ Dung Vân Thư, bình tĩnh, trăm ngàn lần phải bình tĩnh. Ngươi phải tin tưởng, trên đời này không có chuyện gì ngươi không giải quyết được. Mặc dù không giải quyết được, ngươi cũng phải tìm được người hoặc là thần có thể giải quyết, đem nó giải quyết.
Hít sâu một hơi, Mộ Dung Vân Thư nói, "Muốn bản đồ cơ quan, trước hết phải tìm được người thiết kế cơ quan."
Nữ tử áo tím nói: "Ngươi thực nghĩ trừ ngươi ra, người khác đều không có đầu óc sao? Không nói đến việc ngươi chết cũng sẽ không hủy diệt danh dự Mộ Dung phủ, mặc dù ngươi thật không sợ đắc tội với Mộ Dung phủ, hủy diệt cơ nghiệp tổ tiên một tay gây dựng, ngươi cũng tuyệt không làm như vậy. Bởi vì, ngươi còn có con trai, khéo là, hắn lại là hoàng đế của Đại Nghiệp Vương Triều. Ngươi ngẫm lại, nếu trong lúc danh xưng quốc khố của Mộ Dung phủ ngã xuống, long ỷ của hắn còn ngồi ổn sao?"
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy kinh hãi, sao nàng ta có thể biết thân thế hoàng đế?
Nữ tử áo tím lại nói: "Nữ nhân đều là trong ngoài không đồng nhất. Ngoài mặt càng là cái gì cũng không cần, đáy lòng để ý càng nhiều. Ngoài mặt càng quan tâm, trong lòng càng xem nhẹ. Sở dĩ giả bộ không tranh với đời, nhưng thực ra là vì hiểu được thế sự vô thường, tự ám thị chính mình nhận mệnh mà thôi."
Trước nay chưa từng khiếp sợ, lúc này cảm giác như hồng thủy nảy lên trong lòng, Mộ Dung Vân Thư kinh ngạc nhìn nàng, kinh ngạc trên mặt không chút nào che giấu.
"Thực kinh ngạc sao? Nữ nhân luôn hiểu biết nữ nhân nhất."
"Ngươi hiểu lầm." Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói, “Sở dĩ ta kinh ngạc, là vì sức tưởng tượng của ngươi quá lớn."
Nữ tử áo tím sửng sốt, "Chẳng lẽ ta nói sai?"
"Ngươi nói cũng không sai, nhưng không áp dụng được trên người ta. Nếu ta để ý một người hoặc là việc gì đó, cho tới bây giờ cũng sẽ không làm bộ như không cần, tỷ như tánh mạng Sở Trường Ca. Tương tự, nếu có thứ gì đó ta không cần, đó là thật sự không cần, tỷ như bạc." Dừng lại một hơi, Mộ Dung Vân Thư nhìn nàng, tiếp tục nói: "Con người của ta rất kỳ quái, chỉ thứ gì đó không dễ có, mới có thể hết sức quý trọng. Không khéo là, bạc là thứ ta dễ dàng có nhất. Một người chưa bao giờ thiếu tiền, sẽ không để ý đến tiền, bởi vì nàng ta không biết đến cảm giác không có tiền. Huống chi, mất đi một ngân khố, ta còn có thể kiếm lại một cái khác. Sao phải vì chút bạc mà gây trở ngại cho mình?"
Nữ tử áo tím bán tín bán nghi, "Ngôi vị hoàng đế của con ngươi thì sao? Ngươi cũng không cần?"
"Chắc ngươi không biết, ngôi vị hoàng đế kia, hắn không có lúc nào là không muốn nhường cho người ta." Mộ Dung Vân Thư nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Nữ tử áo tím: "Không thể nào! Sao lại có người muốn nhường ngôi vị hoàng đế cho người ta?"
Mộ Dung Vân Thư: "Chỉ có thể nói người có chí hướng khác nhau. Dân cư Đại Nghiệp Vương Triều rất đông, có một hai kẻ không giống người thường không tính là kỳ quái."
Nữ tử áo tím trầm mặc một lát, lại hỏi: "Ngoài tánh mạng của Sở Trường Ca, thật sự cái gì ngươi cũng không cần?"
"Trước mắt là như thế. Nếu ngươi cố ý không tin trên tay ta không có bản đồ cơ quan, ta đây chỉ có thể cùng chết với chàng." Vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư kiên định.
Nữ tử áo tím bị nàng thuyết phục, lại có chút không cam lòng, trầm ngâm một lát thật sự nghĩ không ra biện pháp khác, mới hỏi: "Người thiết kế cơ quan là ai?"
"Không thể trả lời."
Lúc này nữ tử áo tím giận tím mặt, nắm cổ áo Mộ Dung Vân Thư gầm nhẹ: "Ngươi dám đùa giỡn ta?"
"Không có đùa giỡn ngươi, chỉ là đề phòng ngươi thôi." Mặt Mộ Dung Vân Thư không đổi sắc, "Người thiết kế cơ quan kia, không hiểu lễ nghĩa, hơn nữa nhát như chuột. Nếu ta nói tên của hắn cho ngươi, ngươi liền có thể trực tiếp tìm hắn, buộc hắn giao bản đồ cơ quan ra, đối với ngươi mà nói ta vốn không còn giá trị lợi dụng. Ta không tin ngươi sẽ nương tay với một kẻ không có giá trị lợi dụng."
Nữ tử áo tím nghe vậy buông tay ra, cười to nói: "Tâm tư của ngươi quả nhiên kín đáo kinh người. Được, nếu ta không ép được ngươi, ngươi cũng không lừa được ta, vậy chúng ta liền cưỡi lừa xem hát. Xem thử Sở Trường Ca biến thành hoạt tử nhân trước, hay là ta tìm được bản đồ cơ quan trước. Người đâu, trói bọn họ lại, đưa vào địa lao." Dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi.
Mộ Dung Vân Thư thấy thế âm thầm thở phào một hơi, tuy rằng tốn chút võ mồm, nhưng cuối cùng sự tình có thể phát triển theo phương hướng nàng mong muốn, coi như cũng đáng giá.
Trong địa lao âm u, ngay cả một chút rơm rạ cũng không có, nền đất ẩm ướt tản ra khí lạnh, ngay cả đứng trên mặt đất cũng cảm thấy lòng bàn chân rét run, càng đừng nói lúc ngủ. Mộ Dung Vân Thư cởi áo khoác của mình chất thành bốn tầng ở cạnh tường, sau đó đỡ cho Sở Trường Ca ngồi trên quần áo, lưng tựa vách tường, còn mình thì ôm lấy thân mình của hắn rúc vào một bên.
"Sở Trường Ca, chàng sẽ không trách thiếp chứ?" Mộ Dung Vân Thư hỏi một tiếng, sau một lúc lâu, thở dài một hơi, tiếp tục lẩm bẩm: "Tuy rằng thiếp không thể cứu giúp vạn dân trong cơn nước lửa, nhưng không đắc tội với thiên hạ là nguyên tắc làm người của thiếp. Nếu nữ tử áo tím kia đã biết thân thế của tiểu Mộ Dung, như vậy tất nhiên là nàng ta có cấu kết với trọng thần của triều đình. Nếu đem bản đồ cơ quan giao cho nàng ta, nàng ta chắc chắn sẽ phát hiện ngân khố bị trộm. Vạn nhất bọn họ nhân cơ hội này phát động chiến loạn, đến lúc đó sẽ không tránh được một trận gió tanh mưa máu. Thiếp không thể trơ mắt nhìn thiên hạ đại loạn, sinh linh đồ thán."
Hít một hơi, Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Nhưng mà chàng yên tâm, rất nhanh sẽ có người tới cứu chúng ta, rất nhanh thôi."
Nếu nàng đoán không lầm, kế tiếp, nữ tử áo tím tất sẽ xuống tay với những người theo bên cạnh nàng, tìm người thiết kế cơ quan. Người đầu tiên, là Lục Nhi đã theo nàng nhiều năm.
Về điểm này, trong lòng Mộ Dung Vân Thư không khỏi thở dài một hơi, chỉ mong Lục Nhi ở cùng Đông Nam Tây Bắc, bằng không, nàng liền uổng phí tâm cơ. Với tâm tư đơn thuần của nha đầu Lục Nhi kia, thế nào cũng không đoán được dụng ý của nàng.
Mộ Dung Vân Thư đoán thật đúng, người đầu tiên nữ tử áo tím tìm là Lục Nhi. Lúc đó, Lục Nhi đang ở trên xe ngựa nghe Lý Vô Nại giảng thiền, buồn ngủ. Ngoài xe, bốn người Đông Nam Tây Bắc vô cùng cáu kỉnh xem ngựa là Lý Vô Nại mà trút giận. Nhìn thấy có người cắt đứt đường, Đông Nam Tây Bắc giống như thấy được cứu tinh, mừng rỡ. Nhất là Bắc hộ pháp, trực tiếp lấy ra cây thương có dây tua đỏ của hắn, cười tủm tỉm hỏi: "Các ngươi muốn giựt tiền hay là cướp sắc? Tiền và sắc chúng ta đều không có, chỉ có một cái mạng. Trực tiếp nắm chắc đao ra trận, xem ai nằm xuống trước!"
Các cung nữ của Ly Hận Cung cải trang thành nam tử không nói hai lời trực tiếp động thủ.
"A. Thực nghe lời!" Bắc hộ pháp cười đùa một tiếng, phi thân tiếp chiêu.
"Cần hỗ trợ không?" Đông hộ pháp hỏi.
Bắc hộ pháp một mặt cùng người so chiêu, một mặt vẫy tay nói: "Không cần, không cần, chỉ vài gã tép riu, một mình ta có thể thu phục." Ngữ khí thật thoải mái.
Tây hộ pháp lại nói: "Đi mấy ngày đường, thật vất vả mới có vài người để đánh, sao có thể để một mình hắn hưởng thụ. Ta cũng muốn thay đổi khẩu vị." Dứt lời, nhảy xuống xe ngựa, cười, ung dung vung roi xích ‘Cửu khúc Linh lung’ đi qua, vừa đi vừa nói chuyện: "Nếu không thấy chút máu, roi xích này của ta chắc phải rỉ sét."
Thấy thế, Nam hộ pháp nhìn cuộc chiến một lát, sau đó vô cùng bình tĩnh nói, "Có phúc cùng hưởng, đại Đông, chúng ta cũng đi đi."
Lục Nhi nghe tiếng đi ra, vừa vặn nghe câu này, lúc này vẻ mặt đen thui, có phúc cùng hưởng? Đây rõ ràng chính là họa mà! Là họa sát thân. Lục Nhi hơi sợ lùi về, ghé vào cửa xe nhìn một lát, thấy bên mình rõ ràng chiếm ưu thế, mới thoáng thở phào một hơi, quay đầu nói với Lý Vô Nại vẫn bất động như núi trong xe: "Đại sư, bên ngoài quá ồn, ngươi có muốn cũng ra tham gia giúp vui hay không? Nói không chừng, nghe ngươi giảng thiền vài câu, bọn họ liền ngủ, mặc cho chúng ta xâu xé."
Khóe miệng Lý Vô Nại nhăn lại, nói: "Chờ khi bọn hắn chết, ta lại đến tụng kinh."
Lục Nhi không nói gì, "Người xuất gia xem trọng từ bi. Đại sư, một chút ngươi cũng không từ bi."
"Ý của ngươi là, bảo ta đi khuyên can?"
"... Cũng không phải là không thể." Dù nàng không nghĩ như thế.
Lý Vô Nại liếc nàng một cái. xem thường nói: "Muốn khuyên, ngươi cứ từ từ mà khuyên, ta còn muốn sống lâu vài năm."
"Đại sư, ta nghe nói võ công của ngươi rất cao."
Lý Vô Nại hừ hừ nói: "Võ công cao tới đâu cũng có lúc xảy ra tai nạn chết người." Chuyện cố hết sức cũng không được lợi gì, hắn chẳng muốn làm!
Lục Nhi phẫn nộ bĩu môi, lại nhìn tình hình cuộc chiến, thắng bại đã định. Toàn bộ bọn hắc y nhân đều bị bắt. Đẩy cái khăn che mặt ra, Đông Nam Tây Bắc hút một ngụm khí lạnh, tất cả đều là nữ! Còn như hoa như ngọc! "Các ngươi là ai?" Đông hộ pháp hỏi.
"Muốn giết cứ giết. Chúng ta sẽ không lộ thân phận!"
Đông hộ pháp tao nhã cười, "Ta chưa bao giờ giết nữ nhân."
"Ta cũng vậy." Ba người Nam Tây Bắc trăm miệng một lời. Giết nữ nhân rất không có đẳng cấp.
Đều không giết nữ nhân, vậy chuyện nghiêm hình bức hoàng đế thoái vị nên giao cho ai tới làm đây? Đông Nam Tây Bắc nhìn nhìn lẫn nhau, cuối cùng nhất trí nhìn về phía Lý Vô Nại ngồi không trên xe ngựa.
Cảm nhận được tầm mắt của bốn người, Lý Vô Nại lập tức cho thấy lập trường, "Ta chưa bao giờ giết người." Đừng nói là nữ nhân, là người ta cũng không giết. Xem các ngươi còn có thể hãm hại ta thế nào! Lý Vô Nại đắc ý nghĩ trong lòng.
Lý Vô Nại không phối hợp, bốn người đành phải đem tầm mắt dừng trên người cuối cùng cũng là phái nữ duy nhất.
Tinh thần Lục Nhi lập tức chấn động, còn dứt khoát hơn Lý Vô Nại, "Ta chưa bao giờ sát sinh!"
"..." Nàng ta có thể bớt sạo một chút không? Khóe miệng Đông Nam Tây Bắc vô cùng ăn ý đồng thời run rẩy. "Ta không tin ngươi chưa từng đạp chết con kiến."
"Ặc." Lục Nhi nghẹn lời, đành phải không trâu bắt chó đi cày, thật cẩn thận nhảy xuống xe ngựa đi đến trước mặt mấy hắc y nhân bị trói thành một bó, yếu nhược nói: "Này, các ngươi vẫn nên thành thật khai báo đi. Không nên tin tưởng chuyện ma quỷ của nam nhân bọn họ. Bốn tên luôn miệng nói không giết nữ nhân, kỳ thật chuyện giết người luôn tích cực hơn người khác, trong mắt bọn họ chỉ có tội không đáng chết và tội đáng chết trăm lần là khác nhau, không có chuyện nam nhân khác nữ nhân. Còn có hòa thượng kia, càng không thể tin tưởng, trong mắt hắn, nữ nhân đều là xương trắng, cho nên hắn mới nói mình không giết người." (bạn Lục Nhi này ko hổ là tỳ nữ thiết thân của chị Vân Thư ^^)
Đông Nam Tây Bắc cùng Lý Vô Nại trương ra vẻ mặt kinh ngạc, nha đầu kia biến thành thông minh từ khi nào?
Mấy hắc y nhân lại thờ ơ như trước, một bộ dạng bi tráng, anh dũng hy sinh.
Lục Nhi khó xử gãi gãi gáy, lại nói: "Giết người là phạm pháp, tiểu thư nhà ta chưa bao giờ khuyến khích giết người. Tiểu thư nhà ta còn nói, cảnh giới cao nhất khi tra tấn một người không phải làm cho nàng chết, mà là làm cho nàng muốn sống cũng không được. Ta không thể để bọn họ phạm pháp, vậy chỉ có thể để cho các ngươi muốn sống không được." Dứt lời, lại hỏi Bắc hộ pháp, "Ngươi có nhiều chủ ý xấu xa nhất. Ngươi nói xem, phải thế nào mới có thể khiến cho các nàng ấy muốn sống không được?"
Bị điểm danh, Bắc hộ pháp vô cùng phối hợp nói: "Hủy dung mạo các nàng."
Lục Nhi nghe vậy rùng mình một cái, liên tục lắc đầu, "Không nên không nên, vậy rất tàn nhẫn."
"Chặt đứt tứ chi thì thế nào?" Nam hộ pháp khó có khi tích cực, phát biểu ý kiến.
Tây hộ pháp: "Ta đề nghị, cắt đầu lưỡi, chọc mù ánh mắt..."
"Ngừng!" Lục Nhi lườm hắn một cái, sau đó nhìn về phía Đông hộ pháp, "Ngươi thì sao?"
Vẻ mặt Đông hộ pháp nghiêm túc suy tư thật lâu, từ từ phun ra một câu mạnh mẽ vang dội, "Nghe đại sư giảng thiền."
"Đại Đông, ngươi rất tàn nhẫn!" Nam Tây Bắc trăm miệng một lời. Lục Nhi cũng gật đầu thật mạnh, rất tàn nhẫn, rất tàn nhẫn nha. (há há ^^)
Vẻ mặt Lý Vô Nại cứng ngắt đen thui, hóa ra nghe hắn giảng thiền còn tàn nhẫn hơn hủy dung, chặt tay, cắt đầu lưỡi, chọc mù ánh mắt?
Đông Nam Tây Bắc cùng Lục Nhi đang tặng cho Lý Vô Nại một ánh mắt khẳng định, đúng vậy, quả thực chính là cực kỳ tàn ác, cực kỳ bi thảm!
Lý Vô Nại nháy mắt hóa đá, thật lâu mới nói, "Thôi, các ngươi nhất trí cho rằng tra tấn không đổ máu còn lợi hại hơn đổ máu, ta đây liền tạm thời thử một lần. Nhưng ta không thể cam đoan sẽ có hiệu quả."
Đông Nam Tây Bắc lập tức ngẩng đầu nhìn trời, ta không nghe thấy, ta không nghe thấy, ta không nghe thấy...
Lục Nhi kinh hãi che lỗ tai, "Được rồi, ngươi bắt đầu đi."
"Khoa trương như vậy sao? Nhớ năm xưa ta nghe phương trượng giảng thiền, tuy nói cũng có những lúc sống không bằng chết, nhưng nói tóm lại, được lợi cũng không ít đâu." Vẻ mặt Lý Vô Nại bị thương mà nói.
Lục Nhi nhếch miệng, yếu ớt nói: "Đó là bởi vì ngươi cùng Phật hữu duyên. Chúng ta đều là phàm phu tục tử, thật không chịu nổi độc hại như vậy."
"..." Nói nhiều như không. Hắn vẫn nên độc hại kẻ địch... A không, giảng thiền cho kẻ địch. Hắn vẫn nên giảng thiền cho kẻ địch. Hai tay Lý Vô Nại tạo thành hình chữ thập khoanh chân mà ngồi, bắt đầu giảng đạo lý thông qua chuyện xưa, từ Đạt Ma sư tổ đến phương trượng Thiếu Lâm, từ sơ khai hỗn độn đến giác ngộ triệt để. Ngữ điệu không cao không thấp, giọng điệu không nhẹ không nặng, tốc độ không nhanh không chậm, nói từng lời thiền êm tai như đòi mạng, xem như vĩnh viễn cũng không đến cuối.
Cuối cùng, khi năm người Lục Nhi và Đông Nam Tây Bắc hận không thể đem Lý Vô Nại "Giết người diệt khẩu", là lúc rốt cục kẻ địch cũng sụp đổ.
Trong đó có một người gầm nhẹ nói: "Giết ta đi."
Lý Vô Nại ngừng một chút, thấy nàng không có ý tiếp tục nói chuyện, liền tiếp tục niệm.
"A —— "Người nọ bỗng nhiên ôm đầu rên rỉ, biểu tình vô cùng thống khổ. Sắc mặt những người còn lại đều tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán.
Lục Nhi không khỏi chậc chậc tán dương, "Xem ra năng lực của ta vẫn rất tốt. Tệ lắm thì ngủ một giấc, cũng không thống khổ đến như vậy."
"Ngươi không hiểu." Bắc hộ pháp ở phía sau nàng nói, "Hiện tại đại sư không chỉ giảng thiền, mỗi một câu thiền của hắn đều cố ý dùng nội lực phát ra, mỗi một câu, chẳng khác nào đánh các nàng một chưởng. Nhưng mà đây còn chưa phải là tuyệt nhất, tuyệt nhất là, hắn sử dụng lực đạo không nhẹ không nặng, vừa vặn có thể làm cho các nàng cảm thụ thống khổ lại cũng không bị nội thương, chậm rãi, từng chút từng chút, xâm lược ý chí các nàng, có hiệu quả giống như lăng trì, hơn lăng trì càng khủng bố hơn. Bởi vì lăng trì chỉ chịu thống khổ đến da thịt, mà đại sư lại tặng cho các nàng thống khổ đến từ tinh thần."
Lục Nhi nghe vậy hút một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn Lý Vô Nại không khỏi có thêm một phần kính sợ, không đúng, là rất nhiều. Nhất thời cảm thấy hòa thượng không giết người này rất đáng sợ, quả thực hơn ma đầu giết người còn đáng sợ hơn. Về sau nhất định phải khách khí với hắn một chút, bằng không, vạn nhất hắn tức giận, dùng thiền cố ý lăng trì tinh thần nàng, nàng cực xác định sẽ không qua khỏi, nhẹ thì bệnh tâm thần, nặng thì bị điên, tóm lại không thể sống tốt.
Sau khi Lý Vô Nại cố ý thêm nội lực vào khi giảng thiền không bao lâu, trong mấy hắc y nhân, một phần nổi điên, một phần ngất xỉu, phần nhỏ còn lại đang giãy giụa.
Thấy thế, Lý Vô Nại tăng nhanh tốc độ, lời nói không ngừng lặp lại: "Nam vô a di đà Phật, nam vô a di đà Phật..."
"A... A... Ta nói, ta nói..."
Lý Vô Nại lập tức dừng lại, cười, ung dung nói: "Thông thường sau khi nghe ta giảng kinh là phải trả tiền, nhưng xét các ngươi một lòng hướng Phật, ta liền miễn chi phí cho các ngươi."
Lục Nhi nhịn không được mắt âm thầm trợn trắng, một lòng hướng Phật? Một lòng hướng ma thì có! Theo ý kiến của nàng, nếu tay chân của mấy hắc y nhân không bị trói đến không thể động đậy, chỉ sợ sớm đã cho hắn ‘thiên đao vạn quả’ ăn sống nuốt tươi.
Đông hộ pháp cười, ung dung vỗ vỗ vai Lý Vô Nại, nói: "Đại sư, vất vả rồi."
Lý Vô Nại: "Không vất vả, chỉ là hơi khát nước."
"Giảng rất hay, chút nữa mời ngươi uống rượu."
"Nước là tốt rồi. Người xuất gia không uống rượu." Lý Vô Nại nghiêm trang.
"Đại sư quả nhiên hữu duyên với Phật, mới niệm kinh vài ngày, liền có chút dáng vẻ hòa thượng." Đông hộ pháp trêu chọc nói.
Khóe miệng Lý Vô Nại nhăn lại, mấy người này nhất định phải nhấn mạnh lần nữa hắn nhất định không thể có vợ sao? Lúc trước khi hắn phong nhã hào hoa, tinh lực tràn đầy đến gặp Phương trượng nhắc chuyện hoàn tục, kết quả Phương trượng chỉ nói một câu "Trần duyên đã dứt, hữu duyên với Phật" rồi đuổi hắn đi.
Đông hộ pháp cười cười, sau đó vẻ mặt như người khiêm tốn, hỏi nữ hắc y nhân nguyện ý khai báo, "Là ai phái các ngươi đến? Mục đích là gì?"
"Là cung chủ... Á... A..." Nữ hắc y nhân hộc máu rồi ngã xuống.
Mọi người kinh hãi, nhìn quanh bốn phía, lại không phát hiện kẻ đáng nghi.
Bỗng nhiên, tất cả các hắc y nhân đều cắn lưỡi tự sát. Lý Vô Nại muốn ngăn cản, nhưng đã muộn, tất cả tù binh không ai sống sót.
Vẻ mặt Lục Nhi hơi sợ che mắt, nhỏ giọng thầm nói: "Thật không muốn lấy mạng các nàng, sao phải cắn lưỡi tự sát."
"Các nàng cắn lưỡi tự sát, không phải do sợ bị ta tra tấn, mà trong lòng hiểu được mặc dù có thể thoát khỏi nơi này, trở về cũng chỉ có con đường chết. Còn không bằng tự kết thúc, để tránh chịu nổi khổ da thịt." Lý Vô Nại nghiêm túc nói.
Đông hộ pháp vuốt cằm tỏ vẻ đồng ý, "Theo ý đại sư, vì sao các nàng đến đây? Kẻ phái các nàng đến lại giết các nàng diệt khẩu là ai?"
Lý Vô Nại trầm trọng lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết các nàng là thần thánh phương nào."
"Nữ hắc y nhân kia bị ám sát sau khi nói ra hai chữ "Cung chủ", chẳng biết có thể truy xét đến cùng từ điểm này không." Nam hộ pháp nói.
"Cung chủ?" Lý Vô Nại lầm bầm lầu bầu một tiếng, nói: "Ta nhớ Sở Trường Ca từng nhắc tới, trên giang hồ xuất hiện một tổ chức thần bí gọi là "Ly Hận Cung", bên trong đều là nữ tử từng bị nam nhân vứt bỏ, không có ngoại lệ, cung chủ lại hận nam nhân thấu xương. Nhưng Ly Hận Cung luôn giữ hành tung bí ẩn, gần mười năm cơ hồ chưa từng đi lại trên giang hồ, sao có thể đột nhiên vô duyên vô cớ cắt đứt giết chúng ta?"
Đông Nam Tây Bắc nghe vậy trầm mặc không nói, không nghĩ ra vì sao đang êm đẹp lại xuất hiện một tổ chức chưa từng nghe thấy, hơn nữa còn mang theo ý xấu. Lục Nhi nghe xong càng thêm hồ đồ, chuyện trên giang hồ, nàng luôn không hiểu. Nhưng mà nàng chú ý tới một tin tức quan trọng, "Đại sư, ngươi cẩn thận ngẫm lại, trong các nữ tử vừa rồi, có người nào ngươi từng tán tỉnh hay không?"
Vẻ mặt Lý Vô Nại đen thui, "Uổng công ngươi rồi! Ta sống lâu như vậy, trừ ni cô, nữ nhân ta từng chạm vào cũng chỉ có ngươi và tiểu thư nhà ngươi thôi."
Lục Nhi hấp tấp lùi về sau hai thước, đỏ mặt nói: "Đại sư, ngươi không nên nói bậy! Ngươi là hòa thượng, ngươi không cần cưới vợ, ta cùng tiểu thư nhà ta còn phải lập gia đình!"
"Không phải tiểu thư nhà ngươi đã gả đi sao? Không, không phải, đây không phải trọng điểm." Đầu óc Lý Vô Nại bị nàng khuấy nát như tương, trừng nàng liếc mắt một cái, nói: "Ngươi suy nghĩ quá nhiều! Ta nói chạm vào, chính là chỉ "Chạm vào", thoáng "Chạm vào", "Chạm vào" quần áo. Thật không nghĩ tới ngươi còn nhỏ tuổi, vẫn chưa gả đi, ý nghĩ lại xấu xa như thế!"
Ặc. Một con quạ đen thật lớn bay qua. Lục Nhi hận không thể tìm cái động mà chui xuống. Thấy Đông Nam Tây Bắc ở một bên cười không ngừng, nhất thời thẹn quá thành giận, dậm chân, nói, "Còn cười, còn cười, nói không chừng là bốn người các ngươi chọc phải nợ tình!"
Vẻ mặt Đông hộ pháp lập tức cảm tạ đã ngu ngốc, "Lục Nhi cô nương, tuy rằng chúng ta không phải là hòa thượng, nhưng ngươi cũng không thể tùy tiện hắt nước bẩn lên người chúng ta. Ngươi nói là chúng ta chọc phải nợ máu thì còn có thể, nợ tình, vạn vạn không có khả năng. Đại sư còn chạm vào hai nữ nhân, bốn người chúng ta, nửa nữ nhân cũng chưa từng chạm vào."
Ba người Nam Tây Bắc liên tục gật đầu tỏ vẻ mình có thể làm chứng. Từ sau khi theo giáo chủ giữ mình trong sạch, bọn họ gần như không ăn mặn. Lấy lời của giáo chủ mà nói, năng lực của nam nhân có hạn, để tránh khỏi tương lai mất mặt khi không thỏa mãn được cho vợ ở trên giường, bây giờ vẫn nên nghỉ ngơi dưỡng sức mới tốt.
"Đối tượng bị cắt đứt giết ngươi đã không phải là các ngươi, vậy chẳng lẽ là ta?" Lục Nhi hoang mang, "Ta không nhớ rõ ta đã có lỗi với nữ nhân!"
"Nói không chừng là ngươi đoạt nam nhân của người ta." Lý Vô Nại nói.
Mặt Lục Nhi nhất thời đỏ lên, gắt giọng: "Ngươi đừng nói bậy! Đoạt nam nhân, ta không ưa thích thế đâu!"
Lý Vô Nại thấy thế cười ha ha, tán dương nói, "Có chí khí." Cười thêm mấy tiếng, mới trở về vấn đề chính: "Có phải các nàng vì Mộ Dung Vân Thư hoặc Sở Trường Ca mà đến hay không?"
"Vô cùng có khả năng!" Đông Nam Tây Bắc trăm miệng một lời, còn tặng thêm động tác nặng nề gật đầu. Phải biết rằng, giáo chủ và phu nhân đều giỏi chuyện này, lại ngẫu nhiên làm chuyện không hợp tình lý, rồi đổ lên trên người bọn họ, đều có thể lập tức trở nên hợp tình hợp lý.
"Ý của các ngươi là các nàng vì tiểu thư mà đến? Vậy chẳng phải tiểu thư sẽ rất nguy hiểm sao?!"Lục Nhi hét lớn.
Một câu bừng tỉnh người trong mộng!
Thần sắc mọi người buồn bã, biểu tình trên mặt hết sức nghiêm trọng.
"Sao các ngươi đều không nói? Mau nghĩ biện pháp đi!" Lục Nhi gấp đến độ đôi mắt cũng đỏ, "Đầu óc cô gia khi tốt khi đần, vạn nhất bị kẻ địch lợi dụng, khiến tiểu thư bị thương thì phải làm sao?"
Đông hộ pháp an ủi: "Ngươi đừng có gấp. Nếu các nàng nghĩ giáo chủ và phu nhân còn ở cùng chúng ta, cho thấy các nàng còn chưa tìm được giáo chủ và phu nhân."
"Nói cách khác, bây giờ tiểu thư còn an toàn?" Lục Nhi lập tức nín khóc mỉm cười.
"À, có thể nói như vậy." Đông hộ pháp cười gượng nói. Chuyện này rất kỳ quái, hắn cũng không quá xác định.
Lý Vô Nại bỗng nhiên nói, "Không đúng."
"Cái gì không đúng?" Tâm Lục Nhi mới buông xuống lại nảy lên.
"Võ công của mấy hắc y nhân lúc nãy thế nào?" Lý Vô Nại hỏi Đông hộ pháp.
Đông hộ pháp đáp chi tiết: "Thường thường."
Lý Vô Nại: "Nếu đối phương cho rằng Sở Trường Ca đi cùng chúng ta, sẽ phái người có võ công bình thường như thế đến cắt đứt giết sao?"
"Sẽ không." Đông hộ pháp bừng tỉnh hiểu ra, "Cho nên các nàng đã sớm biết giáo chủ và phu nhân đã rời khỏi chúng ta."
Lý Vô Nại: "Không chỉ như thế. Nếu đối phương vì mấy đại nam nhân như chúng ta mà đến, cho dù là một trong chúng ta, cũng sẽ không phái người có thực lực kém hơn chúng ta nhiều đến như thế."
Lúc này, không chỉ Đông hộ pháp, ba người Nam Tây Bắc cũng sáng tỏ thông suốt. "Nói cách khác, các nàng vì Lục Nhi mà đến!"
"Không sai." Lý Vô Nại nghiêm túc gật đầu, ngược lại hỏi Lục Nhi, "Ngươi xác định mình không đoạt nam nhân của người khác?"
Lục Nhi sửng sốt, lập tức vừa thẹn vừa giận, "Không có, không có, đương nhiên không có!"
"Ha, vậy xem ra, đối phương sớm biết Mộ Dung Vân Thư và Sở Trường Ca đã rời khỏi chúng ta, mà đến bắt người như không tồn tại như Lục Nhi, nguyên nhân chỉ có một." Lý Vô Nại tổng kết.
"Là gì?" Mọi người cùng nhau hỏi.
"Các nàng bị Mộ Dung Vân Thư lừa."
"Ha?"
"Ngoài thân phận là nha hoàn bên người Mộ Dung Vân Thư, còn có nguyên nhân gì khiến Lục Nhi mang họa sát thân?"
"Không có."
"Cho nên đối phương tất nhiên phải biết Lục Nhi là nha hoàn bên người Mộ Dung Vân Thư. Có người chạy tới bắt Lục Nhi không quan trọng này, trừ bị Mộ Dung Vân Thư lừa, ta không nghĩ ra lý do gì khác."
Lục Nhi gãi gãi ót, hình như có chút đạo lý, nhưng mà lời này nghe sao kỳ quái như vậy?
Đông Nam Tây Bắc đều nghĩ như nhau gật đầu liên tục, phân tích thực có đạo lý. Trong phút chốc, hình tượng của Lý Vô Nại trong mắt Đông Nam Tây Bắc trở nên cao lớn. Trong lòng âm thầm hạ quyết định, trong mấy ngày giáo chủ và phu nhân không ở đây, tất cả đều nghe hắn chỉ huy. "Hiện tại đã biết đối phương là người của Ly Hận Cung, hơn nữa là bị phu nhân lừa, bước tiếp theo nên làm thế nào?"
Lý Vô Nại: "Tìm Ly Hận Cung, nghĩ cách cứu Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca."
Mọi người nghe vậy mừng rỡ, sau nhiều ngày hồ đồ, rốt cục có chuyện để làm rồi. Thật tốt.
Mà cùng lúc đó, ở chỗ tối, một nữ nhân mang mặt nạ hình con bướm đánh một quyền thật mạnh vào cây bên cạnh, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
Mộ Dung Vân Thư, ngươi dám đùa giỡn ta, vậy đừng trách ta vô tình!
Trở lại Ly Hận Cung, nữ nhân mang mặt nạ hình con bướm đi thẳng đến địa lao.
Lúc đó, Mộ Dung Vân Thư đang ở bên người Sở Trường Ca kể lại chuyện trước kia cho hắn nghe, muốn gọi hắn tỉnh lại, dù là hy vọng xa vời. Trước đó nàng chưa bao giờ tin tưởng vào kỳ tích, hiện tại, nàng nguyện ý đi tin tưởng. Chỉ cần ông trời có thể cho nàng kỳ tích một lần, nàng nguyện ý giảm thọ mười năm.
Nghe tiếng bước chân, Mộ Dung Vân Thư giương mắt nhìn lại, khi cái mặt nạ ánh vào mi mắt, thoáng ngây ra một lúc, lập tức hiểu được, thản nhiên nói: "Nếu Cung chủ Ly Hận Cung biết thói quen mang mặt nạ của mình sẽ cung cấp tiện lợi cho người ‘cưu chiếm thước sào’, chỉ sợ sẽ hối hận đến chết." Trước đây nàng còn nghĩ rằng là nữ tử áo tím xúi giục toàn bộ cung nữ Ly Hận Cung, thì ra chính là dựa vào mặt nạ để chơi một chiêu thay mận đổi đào. Lợi dụng bọn họ giết chết Cung chủ Ly Hận Cung, sau đó đeo mặt nạ hình con bướm, mạo danh thế thân. Mà các cung nữ Ly Hận Cung lại nghĩ cung chủ vẫn là cung chủ trước đây, nguyện trung thành trước sau như một. (vậy thì thật tội nghiệp cho anh Bạch Dạ Phong)
Nữ tử áo tím, lúc này cũng chính là Cung chủ Ly Hận Cung giả, cười lạnh nói: "Nàng ta có hối hận không ta không biết. Nhưng ta biết ngươi nhất định sẽ hối hận."
Nghe giọng điệu nữ tử áo tím kia nghiến răng nghiến lợi, Mộ Dung Vân Thư lập tức hiểu được sự tình lại một lần nữa phát triển theo hướng nàng muốn, cảm thấy mừng rỡ, ung dung cười nói: "Nếu ý ngươi là chuyện giết chết Cung chủ Ly Hận Cung, không sai, ta hối hận." Cung chủ Ly Hận Cung tuy rằng thoạt nhìn rất độc ác, tâm địa lại thiện lương, nếu không sẽ không nhiều lần lặp đi lặp lại nhẹ tay với bọn họ. Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Dung Vân Thư tăng thêm vài phần áy náy.
"Ý ta là việc ngươi giở trò với ra." Cung chủ Ly Hận Cung giả hừ lạnh, nói: "Lời người của ngươi nói, ta đều nghe được. Ta sớm biết rằng ngươi thực thông minh, lại không dự đoán được sẽ thông minh đến như vậy, không chỉ tính được cách thức của ta, còn đoán được ý nghĩ của bọn họ. Càng khiến người kinh ngạc là, chỉ một lần ám sát, bọn họ có thể đoán được ngươi ở trong tay ta. Nói thật, nếu không phải lập trường của ngươi và ta đối lập, ta thật muốn làm bằng hữu với ngươi."
Nếu ngươi hiểu rõ bọn họ, hơn nữa bọn họ cũng hiểu thật rõ ngươi, sẽ không khó đoán được ý nghĩ của nhau. Mộ Dung Vân Thư nói trong lòng, sau đó chậm rãi nói ra tám chữ, "Đa tạ cất nhắc, cảm ơn dại dột."
Cung chủ Ly Hận Cung giả giận tím mặt, "Khá khen ngươi không biết tốt xấu! Rốt cục ta cũng hiểu được vì sao người thông minh không sống lâu. Bởi vì bọn họ có thói quen xem kẻ địch là ngu ngốc. Không biết rằng, khinh địch chính là đoạn đầu của tử vong."
"Ngươi sai rồi, người thông minh chân chính, sẽ không xem kẻ địch là ngu ngốc, bởi vì bọn họ chưa bao giờ xem. Không coi ai ra gì mới là thói quen của bọn họ." Cuối cùng, Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Nếu bọn họ nguyện ý xem ngươi là ngu ngốc, như vậy ngươi có trong mắt bọn họ, thì không hoàn toàn là kẻ địch. Nhưng mà, ngươi không thuộc nhóm người ngu ngốc."
Sắc mặt Cung chủ Ly Hận Cung giả xanh mét, "Được, được, được! Ngươi lợi hại, ta nói không lại ngươi! Ta cũng sẽ không giết ngươi. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ phái người đúng giờ đưa cơm đến cho ngươi, cho ngươi sống thật tốt, thật tốt mà nhìn người âu yếm nhất chết đi từng ngày trước mắt mình. Ngươi đừng hy vọng có người tới cứu ngươi, bởi vì bọn họ vĩnh viễn cũng tìm không thấy Ly Hận Cung." Dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi.
Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư giật mình ngơ ngốc hồi lâu, đột nhiên suy sụp. Sao nàng lại quên, ngay cả Sở Trường Ca cũng không hiểu rõ chút nào tình huống bị các nàng bắt đến, huống chi là Đông Nam Tây Bắc thể lực có thừa trí lực không đủ? Có lẽ bọn họ có thể đi vòng vèo mấy đường rồi cũng sẽ tìm tới đây, nhưng Sở Trường Ca chỉ có bảy ngày, không, sáu ngày, chỉ còn sáu ngày để sống, không thể đợi quá lâu.
Giờ khắc này, Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên hiểu được câu nói xưa —— "Tính toán tưởng rằng rất thông minh, ngược lại liền mất đi tánh mạng"
Thật sự không thể vãn hồi rồi sao?