Mục lục
Nhàn Thê Tà Phu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi trong phòng sinh truyền đến một tiếng trẻ con khóc nỉ non, Sở Trường Ca lập tức túm Phượng Thành như một trận gió vọt vào phòng sinh.

Phượng Thành bị kéo ngã nhanh chân đuổi kịp oán giận nói: "Người làm cha là ngươi, kéo ta làm cái gì?!"

Sở Trường Ca không nói hai lời đem Phượng Thành túm đến bên giường, nói: "Xem bệnh."

"Xem cái bệnh gì?" Nhìn đứa nhỏ khỏe mạnh. Vẻ mặt Phượng Thành kì lạ.

Sở Trường Ca gầm nhẹ: "Bảo ngươi xem thì xem đi!"

"... Người khác làm cha đều là mừng rỡ như điên, ngươi lại một bộ dáng cha chết, cũng không thèm nhìn con mình liếc mắt một cái. Theo ta thấy, người cần đại phu xem là ngươi." Phượng Thành lườm hắn một cái.

Sở Trường Ca hoàn toàn không để ý tới chế nhạo của Phượng Thành, đè xuống tức giận phun ra hai chữ, "Bắt mạch."

Phượng Thành không lay chuyển được hắn, đành phải thay sản phụ vừa sinh - Mộ Dung Vân Thư bắt mạch. Thật lâu sau, thu hồi tay tức giận nói: "Hết thảy bình thường, không chết được."

Nghe được chẩn đoán của Phượng Thành, Sở Trường Ca nhìn trời thở dài một hơi, sau đó đi đến bên giường thay Mộ Dung Vân Thư lau đi mồ hôi trên trán, vì nàng đem tóc ướt sũng vén ra sau tai. "Cảm giác thế nào? Có gì không thoải mái hay không?" Sở Trường Ca ôn nhu hỏi.

Mộ Dung Vân Thư u oán liếc hắn một cái, "Trong lòng không thoải mái."

Sở Trường Ca nghe vậy lập tức khẩn trương lên, "Không thoải mái như thế nào?" Không đợi Mộ Dung Vân Thư trả lời, hắn lại giống như thay đổi thành người khác hướng Phượng Thành hét lớn: "Ngươi là lang băm! Ngươi không phải nói nàng hết thảy bình thường sao?!"

Phượng Thành bị Sở Trường Ca mắng giật mình, muốn phản bác lại không nắm chắc, ngây ngốc trong chốc lát mới nhớ tới, hỏi Mộ Dung Vân Thư, "Cụ thể là cảm giác gì? Tim đập rất nhanh? Khó thở?" Trăm ngàn lần đừng là tim đập nhanh.

Mặt Mộ Dung Vân Thư không chút thay đổi nhìn hắn một lúc lâu, nói: "Không hài lòng chuyện làm nữ nhân phải sinh đứa nhỏ. Vấn đề này ngươi có thể giải quyết sao? Thần y."

Khóe miệng Phượng Thành run lên, "Không thể." Hắn là thần y, không phải thần tiên...

"Lang băm." Sở Trường Ca lại rầu rĩ rủa một câu.

Phượng Thành cảm thấy chính mình đã hoàn toàn không thể cùng vợ chồng vừa sinh đứa nhỏ trước mắt này trao đổi, cho nên hắn lựa chọn bảo trì trầm mặc, trong lòng không ngừng thôi miên chính mình: bọn họ là bệnh nhân, đại phu phải bao dung bệnh nhân, phải bao dung...

"Cái kia..." Vẻ mặt Vương phu nhân từ ái ôm đứa trẻ mới sinh đi đến trước mặt vợ chồng Sở thị, "Các ngươi không muốn nhìn đứa nhỏ một chút sao? Là bé trai rất xinh đẹp."

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy ôn nhu cười rộ lên, trên mặt tràn đầy vui sướng của người làm mẹ, đang muốn bảo Vương phu nhân đem đứa nhỏ ôm đến bên người mình, lại nghe Sở Trường Ca tối tăm nói: "Không muốn nhìn. Ngươi bảo hắn (dùng từ nó thấy không hay lắm nên ta giữ nguyên) cút càng xa càng tốt."

"Ặc..." Tươi cười trên mặt Vương phu nhân cứng ngắc, xấu hổ nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư.

Mộ Dung Vân Thư buồn cười nhìn Sở Trường Ca liếc mắt một cái, nói: "Con hiện tại chỉ biết khóc, chờ sau này con biết lăn, chàng lại bảo con cút đi." Dứt lời, hướng Vương phu nhân cười cười, nói: "Ôm lại đi, ta muốn nhìn con ta một chút."

Vương phu nhân vội vàng đem đứa nhỏ đưa tới trong tay Mộ Dung Vân Thư, sau đó mặt mang vẻ sợ nhiễm ôn dịch, thối lui về sau đến hơn ba thước.

"Con rất giống chàng." Mộ Dung Vân Thư ôm tiểu Mộ Dung, ôn nhu nói.

Sở Trường Ca cúi đầu thản nhiên nhìn đứa nhỏ liếc mắt một cái, vẻ mặt ghét bỏ, nói: "Thực xấu."

Mộ Dung Vân Thư: "..."

"Đứa nhỏ mới sinh ra bình thường đều có vẻ xấu." Vương phu nhân ở một bên thật cẩn thận nói.

"Con ta có thể đánh đồng với người khác sao?" Sở Trường Ca lạnh lùng nói.

Vương phu nhân lập tức không dám lên tiếng. Thầm nghĩ: người này thật là kỳ quái, trong chốc lát ghét bỏ con mình vô cùng, trong chốc lát lại có bộ dáng con là bảo bối.

Sở Tích Nguyệt nói: "Đại tẩu sinh là con của huynh, không phải kẻ thù, huynh đừng một bộ dạng cùng bé có thâm cừu đại hận được không?"

"Muội đừng nói tốt thay hắn." Sở Trường Ca cực khó chịu nói.

Sở Tích Nguyệt liếc mắt xem thường, nói: "Đại tẩu, ngươi xem bộ dáng A Trường nhăn như quỷ, một chút cũng không giống phụ thân."

Mộ Dung Vân Thư nói: "Hai phụ tử bọn họ kết thù kết oán đã lâu, hôm nay thật vất vả mới có thể gặp mặt, muội để cho chàng phát tiết một chút đi."

Sở Tích Nguyệt thật lâu không nói gì, "Đại tẩu, bé vừa mới sinh ra, ngươi không thể điều hòa một chút?"

Mày liễu Mộ Dung Vân Thư nhướng lên, nói: "Đó là chuyện của nam nhân bọn họ, ta nhúng tay không thích hợp."

Chuyện nam nhân... Nam nhân... Sở Tích Nguyệt rất muốn hỏi một câu, ngươi định nghĩa nam nhân là gì? Bất quá đụng vào Mộ Dung Vân Thư kia, gió cũng trở nên nhẹ nhàng mây cũng trở nên nhàn nhã, nên cũng không muốn nói gì. Người ta là mẹ ruột cũng không lo lắng, nàng là cô cô làm sao phải buồn lo vô cớ? Hơn nữa, hổ dữ không ăn thịt con. A Trường nội tâm tối tăm thế nào, cũng sẽ không đùa chết con của mình. Không chết được, còn có gì phải lo lắng? Ở ma giáo, nước sôi lửa bỏng, nửa chết nửa sống, đó là chuyện thường.

Phượng Thành: "Tích nhi, chúng ta đi thôi. Bọn họ hiện tại là người làm cha, làm mẹ, cùng chúng ta có chướng ngại không thông."

"Bọn họ vẫn có chướng ngại không thông với chúng ta nha!" Sở Tích Nguyệt trừng mắt to nhìn về phía Phượng Thành, "Hôm nay chàng mới ý thức được?"

"... Hôm nay ta mới ý thức được chướng ngại này đã sâu đến không thể vượt qua." Phượng Thành nói.

Sở Tích Nguyệt: "Nhưng huynh ấy là A Trường, ta không thể vứt bỏ."

"Ừ, cho nên chúng ta phải đi." Phượng Thành dừng một chút, tiếp tục nói: "Đem chướng ngại này lấp đi."

Vẻ mặt Sở Tích Nguyệt không hiểu nháy mắt mấy cái, "Lấp như thế nào?"

Phượng Thành nhìn nàng trầm mặc một chút, nói: "Sinh đứa nhỏ."

Sở Tích Nguyệt nghe vậy mặt đỏ lên, nhăn nhó nói: "Nhưng ta còn chưa có bầu nha."

"Rất nhanh sẽ có."

Phượng Thành cùng Sở Tích Nguyệt vừa đi, Vương phu nhân cũng yên lặng đi ra —— trên tay ôm tiểu Mộ Dung mẹ không đau cha không thương.(Tội nghiệp bé quá  )

Vừa ra khỏi phòng sinh, Vương phu nhân liền nhìn đứa trẻ, trong lòng thở dài một tiếng, phe phẩy đầu lẩm bẩm: "Người trẻ tuổi hiện nay! Càng ngày càng kỳ cục. Chưa cưới mà có con cũng thôi đi, sinh lại chẳng quan tâm. Làm bậy, thật sự là làm bậy!"

"Lại nói vớ vẩn cái gì?"

Vương phu nhân bị tiếng nói thình lình thốt ra làm hoảng sợ, vừa nhấc đầu, phát hiện trước người không biết khi nào đứng một người, nhất thời có loại cảm giác ban ngày ban mặt gặp quỷ, tay run run, đứa nhỏ rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh vang dội.

Bắc hộ pháp không dự đoán được Vương phu nhân đột nhiên buông tay, trơ mắt nhìn tiểu Mộ Dung ngã sấp thật mạnh xuống mặt đất, theo âm thanh vang dội kia, người của hắn cũng nhảy dựng theo.

"Dọa choáng váng nha!" Tây hộ pháp vội vàng đem tiểu Mộ Dung ôm lấy, khẩn trương từ trên xuống dưới kiểm tra một lần, mới vô cùng may mắn nói: "Còn thở." Rất may, rất may.

Ba người Đông Nam Bắc nghe vậy thở phào một hơi, còn thở là tốt rồi, còn thở là tốt rồi...

Hiếm khi, Bắc hộ pháp bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, "Sao tiểu giáo chủ không khóc? Có thể là... Ngã hư đầu óc hay không?"

Vấn đề này hỏi rất hay. Vẻ mặt Đông Nam Tây ác liệt ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Làm sao bây giờ?

Thật lâu sau, Đông hộ pháp vô cùng bình tĩnh khụ hai tiếng, nói: "Ngã hỏng rồi thì nói là trời sinh."

Cao kiến! Hai người Tây Bắc nhất trí quay đầu cấp cho Đông hộ pháp một ánh mắt sùng bái.

Đông hộ pháp vô cùng khiêm tốn cười cười, "Chút tài mọn, không đáng nhắc đến."

"Nhắc, nhắc chứ. Về sau nếu người khác hỏi đến chuyện này, ta sẽ nói là ngươi nghĩ ra." Bắc hộ pháp cười hì hì nói.

Vẻ mặt Đông hộ pháp nhất thời đen thui, nghiến răng nanh thốt ra hai chữ, "Ngươi dám!" Chuyện này vạn nhất rơi vào tai giáo chủ cùng phu nhân, hắn còn có đường sống sao? Càng đừng nói chờ sau khi tiểu giáo chủ trưởng thành, sẽ trả thù như thế nào...

"Ặc..." Bắc hộ pháp phẫn nộ câm miệng. Hắn chỉ là muốn khoe tài năng của huynh đệ mình ra một chút mà thôi, không có ý tứ khác, thực không có ý tứ khác.

Nam hộ pháp nghĩ nghĩ, nói: "Quyết định vậy đi. Giáo chủ làm nhiều việc ác còn có thể sống tiêu sái được như thế, báo ứng khẳng định toàn rơi trên người tiểu giáo chủ. Trời sinh đần độn thực bình thường."

"Tứ chi kiện toàn là ông trời khai ân." Tây hộ pháp ra tiếng phụ họa, đồng thời lại kiểm tra tiểu Mộ Dung một lần, bảo đảm tay chân hắn đều lành lặn. "May mắn xương cốt tiểu giáo chủ cứng rắn, ngã cũng không sao."

"May mắn là dáng người Vương phu nhân không cao mới phải." Bắc hộ pháp yếu ớt nói.

"..."

"..."

"..."

Ba người Đông Nam Bắc không nói gì, chợt nhớ tới còn có nhân vật Vương phu nhân này ở đây. Nữ nhân đến tuổi này, yêu nhất là nói láo. Nhất là loại người cả ngày không làm gì - Vương phu nhân này.

Nghĩ thế, Đông hộ pháp lập tức nhìn Vương phu nhân nói, "Ta không muốn xuống tay với phụ nhân, cho nên, chuyện đã xảy ra vừa rồi tốt nhất ngươi không nên nói với bất luận kẻ nào khác."

Nam hộ pháp nói: "Không cần hoài nghi bà ấy sẽ nói, bà ấy biết rõ thế nào là xuống tay mạnh bạo." Ngữ khí vô cùng đứng đắn.

Khóe mắt Đông hộ pháp nhảy hai cái, huynh đệ, vi huynh có muốn cũng sẽ không tàn phá phụ nữ ngoài năm mươi, đừng nói ái muội như vậy.

"Hơn nữa đặc biệt bạo lực, nữ nhân rơi vào trong tay hắn, tuyệt đối sẽ hối hận đã sống trên đời." Tây hộ pháp vô cùng tự giác đem lời nói của Nam hộ pháp tiếp tục.

Da mặt Đông hộ pháp bắt đầu run rẩy, chỉ đổ thừa lúc trước còn trẻ không biết, vô ý mà kết bạn...

"Kỳ thật, nữ nhân tới tuổi này, hẳn là sẽ không để ý ôn nhu hay là bạo lực? Có thể có người tàn phá, cũng rất may mắn..." Ngữ khí Bắc hộ pháp vẫn thật cẩn thận như vậy.

Nhăn, lại nhăn, không ngừng nhăn. Đông hộ pháp đã không thể khống chế chính mình điên cuồng nhăn không chỉ cơ mặt. Không, thể, nhẫn! Đông hộ pháp đột nhiên hét to một tiếng, "Dám nói thêm một câu nữa, có tin ta đem ngươi tàn phá trước hay không?!"

"..." Hai người Tây Nam quyết định thuyết phục chính mình đó là nghe nhầm, nghe nhầm...

Bắc hộ pháp ngây ngốc một lúc lâu mới nói: "Đại Đông, ta là nam nhân."

"... Sao ta lại có thể dễ dàng tha thứ cho sự đần độn của ngươi lâu như vậy!" Đông hộ pháp kêu to.

Thế nào cũng không nên công kích người thân nha. Vẻ mặt Bắc hộ pháp vô tội.

Vẻ mặt Nam hộ pháp bi thương đi qua bên cạnh vỗ vỗ vai Đông hộ pháp, "Đại Đông, làm khó ngươi rồi."

"..."

"Tiểu Bắc đần độn giống tiểu giáo chủ, là trời sinh, ngươi không nên ghét bỏ hắn." Tây hộ pháp ôm tiểu Mộ Dung, ở bên người Đông hộ pháp ngừng một chút, sau đó tránh ra.

Rất nhanh, Đông hộ pháp nghe được một trận chợt cười, tiếp theo, hắn phát hiện vẻ mặt Vương phu nhân kỳ dị nhìn hắn.

"Ta, ta sẽ không nói ra ngoài." Giọng nói Vương phu nhân run run hứa hẹn.

Đông hộ pháp lập tức nắm chặt hai đấm, sát khí tiết ra ngoài, lạnh như băng phun ra một chữ, "Cút —— "

Nếu kỹ viện thu nam nhân... Nếu kỹ viện thu nam nhân...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK