Đó là một đạo hỏa liệt đỏ bừng toát ra, rõ ràng là ngọn lửa lại hiện lên nguyên hình mũi kiếm, giống như một vật sống đâm xuyên qua thân thể dị thú, cắn nuốt da thịt cũng như ăn mòn. Lấy mắt thường có thể thấy rõ tốc độ, chậm rãi bao trùm nó, mà thi thể dị thú lúc này phía dưới ngọn lửa hồng cháy bừng đang dần dần hóa thành tro bụi.
Toàn bộ quá trình vốn nên có dầu hỏa để thiêu đốt cùng tiếng vang da thịt, nhưng trước mắt mọi người chỉ thấy viêm hỏa toát ra mạnh mẽ lại không hề có một tia tiếng động, không có dị thú gầm rú, cũng không có tiếng tí tách của lửa. Trước mặt chỉ có ngọn lửa phập phồng di chuyển tựa như mỗi đóm lửa đều là vật sống, linh hoạt tới cực hạn, hiện lên dáng vẻ đầy yêu dã lại cũng yên lặng đến cực điểm, dường như ngay cả tiếng vang cũng bị cắn nuốt. Cực hạn di chuyển cùng đỉnh điểm thanh tĩnh hóa thành cảnh tượng diễm lệ mà lại quỷ dị. Ở trước mặt tất cả mọi người không một tiếng động, lặng lẽ trình diễn.
Móng vuốt, răng nanh, sừng xoắn ốc, bất luận bộ phận nào khi bị viêm hỏa tiếp xúc dù chỉ một khắc đều bị cắn nuốt. Lăng Lạc Viêm nhìn thấy hồng quang đang nắm trong tay, theo nó đi xuống nhìn lại con dị thú đã dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt hầu như không còn sót lại bất cứ thứ gì, thừa lại chẳng qua chỉ là một mảnh tro tàn giống như mới vừa rồi móng vuốt trên người cùng răng nanh bên cổ cũng không tồn tại. Hay đây chính là viêm hỏa lực chân chính? Mang theo nghi vấn, ở thời điểm hắn đang miên mang suy nghĩ, ngọn lửa dài như mũi kiếm biến mất trong không trung tựa như khi nó xuất hiện, không một dấu vết.
“Chúc mừng tông chủ, viêm hỏa lực đã có tinh tiến. Trước mắt tuy chưa thể hủy đi hồn phách sinh linh nhưng đã có thể làm cho viêm hỏa hóa hình hiện ra chi mạo chân thực, đúng là không sai!” Quan Mão kích động đi ra phía trước, từ khi nhìn thấy viêm hỏa hiện hình hắn đã biết vị tông chủ này tuy là người dị thế nhưng là lão thiên gia ban thưởng cho Xích Diêm tộc bọn hắn làm người cứu tinh.
Viêm hỏa bị thu hồi Lăng Lạc Viêm miễn cưỡng đứng thẳng, lực lượng cũng cùng nhau tiêu tán. Tựa vào trụ xà ở phía sau, hắn nhìn lướt qua hơn mười vị trưởng lão đứng thẳng bất động nhưng thần tình đều là vui sướng. Đối với lời nói kích động của Quan Mão, hắn nổi lên một mạt cười cợt, “Mới vừa rồi nếu là bản tông chủ không thể xuất ra viêm hỏa, không biết lúc này sẽ như thế nào? Các vị trưởng lão đối với bản tông chủ quả thật hết sức tín nhiệm….”
Đối mặt với nguy hiểm mới vừa rồi hắn bận ứng phó, nhưng vẫn không quên để ý đến phản ứng của các trưởng lão, hơn nữa là bạch y bào nam nhân thản nhiên đứng thẳng kia. Long Phạm ngăn trở các trưởng lão tương trợ mà các trưởng lão cũng thuận theo ý tứ của hắn. Mặc dù bọn họ thừa nhận hắn là tông chủ nhưng trong mắt bọn họ lời nói của Long Phạm chỉ sợ vẫn là cao hơn vị tông chủ này.
Như cười như không, đứng tựa vào trụ xà, thiếu niên lúc này không còn bộ dáng nhàn nhã như trước, y phục có chút tổn hại, mơ hồ vết máu theo y nội thấm ra. Nhíu lại mi lộ ra một mạt tươi cười nhưng trong đó lại toát lên bất mãn cùng giận dữ, xem ra có chút chật vật nhưng theo ngữ thanh chậm rãi bình tĩnh của hắn, cảm giác áp bách thâm trầm tràn ngập trong điện.
Ngữ thanh trong trẻo thuộc về thiếu niên dừng lại trong tai tất cả mọi người, trong ngữ điệu hiện rõ nét thâm trầm cùng ý tứ châm biếm khiển trách. Các trưởng lão tất cả đều nghe ra được, nghĩ đến mới vừa rồi bọn hắn thuận theo lệnh tế ti không viện trợ, lúc này tông chủ lại rõ ràng đang trách cứ. Càng đối mặt với vị tân tông chủ này bọn hắn càng vui sướng vì thiếu niên dần dần lộ rõ lực lượng, nhưng đồng thời càng thể hiện rõ uy nghi của tông chủ lại khiến bọn hắn thêm vài phần kinh hãi. Hiện giờ nghe hắn nói những lời này không ít người đều hướng tới Long Phạm nhìn lại.
“Bẩm tông chủ, mới vừa rồi là tế ti ngăn cản, nếu không phải như thế Quan Mão tuyệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn tông chủ gặp nguy hiểm, thỉnh tông chủ thứ tội,” Lần này lại là Quan Mão đáp lời, luận về tướng mạo tự nhiên không thể so sánh với Long Phạm nhưng niên kỷ của hắn cũng thuộc một trong những trưởng lão lớn tuổi nhất, đối với tình hình có thể nhìn thông suốt, bất luận tế ti như thế nào Xích Diêm tộc vẫn phải dựa vào vị tông chủ trước mắt này. Đối với hắn mà nói thiếu niên mới chính là hy vọng của tộc nhân.
Lăng Lạc Viêm có chút ngoài ý muốn liền liếc mắt nhìn Quan Mão một cái, không nghĩ tới trong tộc còn có người lại giúp hắn mà không phải Long Phạm. Cẩn thận đánh giá vẻ mặt mang theo áy náy của Quan Mão, hắn dời mắt nhìn về phía Long Phạm người từ nãy giờ vẫn chưa phát ra một tiếng, ”Nguyên lai là tế ti quá mức tín nhiệm bản tông chủ, nghĩ đến dựa vào lực lượng của bản tông chủ tuyệt sẽ không bị dã thú cắn nuốt, nhất định bình yên không xảy ra việc gì?”
“Tông chủ dĩ nhiên không xảy ra việc gì, có thể thấy được tế ti đại nhân tuyệt sẽ không đoán sai.” Ở sau lưng các vị trưởng lão có không ít truyền sử tùy thị, lúc này nói chuyện là một giọng nữ làm cho Lăng Lạc Viêm cảm thấy có chút quen thuộc. Theo tiếng nói nhìn lại đúng là ngày ấy dẫn hắn đến Lâm Tiêu điện, cùng hắn từng có đối thoại, Uyển Lam – một trong mười hai truyền sử dưới tay Long Phạm.
“Uyển Lam” bạch y bào đứng lặng hồi lâu, buông xuống ánh mắt cũng không mảy may di động nhưng bên trong ngữ thanh lạnh nhạt có thể nghe ra một chút cảnh cáo. Uyển Lam nghe thấy vội cúi đầu không dám nói thêm một tiếng.
Lăng Lạc Viêm tự nhiên nghe ra ý tứ bảo hộ trong lời nói của Uyển Lam, nghĩ đến hắn thân là tông chủ, trong tộc mọi người lại đi nghe lệnh Long Phạm, còn có cái kia Uyển Lam đối với Long Phạm một lòng bảo hộ….
Đáy lòng tức giận dần dần bốc lên, hắn nhếch môi, lời nói tràn đầy chế giễu cùng băng lãnh, “Sẽ không đoán sai? Nói như thế an nguy của bản tông chủ so với vài phần suy đoán của tế ti căn bản là nhỏ nhặt? Nếu là tế ti đoán sai hoặc là ta chưa thể xuất ra viêm hỏa lực sẽ như thế nào? Các vị trưởng lão hay là tính toán nhìn thấy bản tông chủ bị con súc sinh kia nuốt vào bụng? Hay là ta sẽ bị ăn thịt sạch sẽ trước khi có một cứu tinh có thể làm cho tế ti đại nhân ra tay giúp đỡ?”
Trong điện hoàn toàn yên lặng, âm thanh trong lời nói của thiếu niên mang theo áp bách cùng sắc bén, mỗi một câu hỏi đều làm cho người ta không thể trả lời. Chúng trưởng lão cẩn thận nghĩ lại mới vừa rồi nếu thật sự như lời tông chủ thì sẽ như thế nào? Tông chủ trước kia linh phách không được đầy đủ, thay đổi một cái sinh linh lại có thể sử dụng viêm hỏa lực, mặc dù lúc trước đối với tông chủ cảm thấy tiếc thương nhưng bất luận như thế nào bọn hắn sẽ không buông tay sinh linh trước mắt này. Hắn chính là người quan trọng nhất Xích Diêm tộc, nếu thật sự có gì bất trắc, nếu như bị thích khách đả thương, lại ở trước mặt rất nhiều trưởng lão bọn hắn bị dã thú cấp nuốt, chẳng lẽ không phải là chuyện đáng cười nhất thiên hạ sao, kêu bọn hắn như thế nào đối mặt với tộc nhân?
Lúc này tĩnh tâm lại, nghĩ thông suốt điểm ấy các trưởng lão đều đối với việc mới phát sinh cảm thấy sợ hãi, giả sử đúng như lời tông chủ nói, tế ti đoán sai hoặc là xảy ra ý muốn này đó, bây giờ bọn hắn chẳng phải đã trở thành tội nhân trong tộc?
Việc này là do tế ti ngăn trở tạo nên, tông chủ giận dữ cũng là phải làm, đáng lý nên hết sức bảo hộ lại làm cho hắn lâm vào nguy nan. Cho dù kết quả không tồi nhưng thân là trưởng lão trong tộc không thể tận sức bảo hộ đã là thất trách. Không biết tế ti lúc ấy nghĩ như thế nào, bọn hắn giờ phút này mặc dù nghi ngờ nhưng không ai mở miệng hỏi, cũng là vì thói quen không dám mở miệng.
Nhất thời trong điện một mảnh tĩnh mặc, đối với nghi vấn của Lăng Lạc Viêm không người nào biết nên trả lời ra sao, chẳng lẽ bảo bọn hắn đem hết thảy trách nhiệm đổ lên người tế ti?
Vẫn đang nén giận, Lăng Lạc Viêm nghĩ như vậy, hết thảy đều là vì Long Phạm. Hắn ba phiên bốn lượt lừa hắn, đùa bỡn hắn, đưa hắn vào chỗ nguy hiểm đến tánh mạng. Tuy phụng hắn làm chủ, hầu hạ hết tất cả mọi việc nhưng khi mấu chốt lại vẫn là nam nhân coi khinh hết thảy.
Cắn chặt răng đè nén tâm tư phức tạp dưới đáy lòng, Lăng Lạc Viêm hừ lạnh một tiếng, “Tế ti Long Phạm, ngươi thân là tế ti trong tộc, lại là người tùy thị bên cạnh bản tông chủ, đáng lý nên bảo hộ an nguy của ta. Khi nguy cơ ngươi không ra tay trương trợ đã đành, còn ngăn trở các trưởng lão? Bản tông chủ hỏi ngươi, ngươi có biết tội?”
Tông chủ muốn phạt tội tế ti? Thói quen lấy Long Phạm dẫn đầu, nghe theo ý tứ của hắn, giờ phút này mắt thấy Lăng Lạc Viêm đối với hắn hỏi tội, các trưởng lão nhất thời đều ngây ngẩn cả người. Tế ti tôn sư là người mà các vị tông chủ trước đây cũng không dám đắc tội, mà nay tông chủ không chỉ làm cho hắn tùy thân thị phụng, còn muốn phạt tội hắn, đây….là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Lời nói của Lăng Lạc Viêm vừa ra khỏi miệng, không khí trong điện liền trở nên căng thẳng, không biết tế ti sẽ phản ứng như thế nào, về sau hai người lại bất hòa. Các trưởng lão trong lòng đủ loại suy đoán, vừa mới nghe tế ti cùng tông chủ trong lúc ấy như thế này như thế kia, nghĩ đến những lời đồn đó, nhìn trước mắt hiển nhiên thấy rõ mấy tiểu nha đầu hầu hạ chỉ là nói xằng nói xiên.
Lăng Lạc Viêm cùng đôi mắt thanh lam đối diện, vẻ thịnh nộ dừng trong mắt Long Phạm, ánh mắt lóe ra đối với hắn vấn tội không có trả lời.
Tiếp tục nhìn chăm chú Long Phạm, Lăng Lạc Viêm lúc này sớm vì cạn kiệt linh lực cùng cả người đau đớn mà vô lực, dựa vào trụ xà phía sau mà đứng thẳng, khí thế không vì vậy mà mảy may suy nhược. Hắn là tông chủ, hết thảy trong tộc phải do hắn nắm trong tay mà không phải Long Phạm.
Mắt thấy hai người giằng co mà đứng, không khí vô cùng căng thẳng, tâm tư các trưởng lão khác nhau, thần sắc cũng đều nổi lên phức tạp. Một bên là hy vọng trong tộc, một bên là tất cả mọi người cậy dựa vào. Bất luận là tông chủ hay là tế ti bọn hắn đều không muốn đắc tội lại càng không nguyện ý hai người bất hòa. Bất luận tế ti có sai hay không, lấy thân phận tế ti như tôn sư đều không thể tùy ý trị tội, càng huống chi sống gần ngàn năm xem hết thảy mọi sinh linh đều tại dưới chân, ai có thể tùy tiện xử phạt tế ti đại nhân?
Mọi người không nói một tiếng, khi bầu không khí đang giằng co căng thẳng lại nghe thấy một tiếng nói bình thản vang lên, bạch y bào quỳ xuống đất. Ở trước mặt tất cả mọi người, tế ti đại nhân Long Phạm lại chậm rãi quỳ dưới chân tông chủ, “Là Long Phạm sai, quá mức sơ suất, thỉnh tông chủ trách phạt.”
Các trưởng lạo vạn phần kinh ngạc, nhóm truyền sử phía sau đối với trước mắt chứng kiến không dám tin, Lăng Lạc Viêm nhìn trước mặt, bên môi sắc lạnh dần dần hạ xuống.
Nam nhân được trong tộc từ trên xuống dưới xem là thần nhân được mọi người kính sợ, quỳ trên mặt đất. Bạch y bào lần thứ hai lây dính bụi trần, đây là lần thứ hai Long Phạm quỳ dưới chân hắn. Ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt đạm tĩnh bình yên lại chớp động khiến hắn không rõ cảm xúc. Sau khi nhìn thẳng hắn một lúc lâu Lăng Lạc Viêm dời mắt, ”Tế ti Long Phạm, xem nhẹ an nguy của bản tông chủ, sơ suất thất trách, bản tông chủ phạt ngươi lúc này quỳ đến ngày mai….bất luận kẻ nào cũng không thể tiếp cận, các ngươi đều nghe thấy rõ?”
Nói xong lời trách phạt đối với tế ti, thiếu niên xoay người đối với mọi người nói như thế, trong đôi mắt hàm chứa cảnh cáo giống như mới vừa rồi xuất ra viêm hỏa thiêu đốt nóng rực. Chỉ là dáng người thiếu niên nhưng đứng trước mọi người lại làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Đó được xưng là khí phách uy nghi của vương giả. Không biết thân phận trước kia của vị tông chủ này là như thế nào, nhưng trước mắt chứng kiến thấy, mọi người chỉ có vui mừng. Kẻ mạnh làm vua, thân là tông chủ há có thể khúm núm vô dụng, tông chủ của Xích Diêm tộc bọn hắn nên là như thế.
Trong tộc, tông chủ là người đứng đầu, việc hôm nay là tông chủ đối với bọn hắn cảnh cáo, ngay cả tế ti đều không thể may mắn thoát khỏi. Lúc trước không có tông chủ bọn hắn mọi chuyện đều nghe lệnh tế ti, từ nay về sau cũng nên sửa lại, suy cho cùng thiếu niên này mới là tông chủ của Xích Diêm tộc bọn hắn.
Ở phía sau Long Phạm các trưởng lão khom người đáp ứng, “Xin nghe theo tông chủ chi lệnh.”
“Lui ra đi” y mệ màu đỏ tùy ý phất nhẹ bảo bọn hắn lui ra. Sau khi các trưởng lão cùng tất cả truyền sử mỗi người đều mang tâm tư lui ra ngoài, Lăng Lạc Viêm rốt cục không thể duy trì tư thế đứng thẳng, vịn vào trụ xà phía sau, chỉ cảm thấy tay chân tựa hồ hư nhuyễn không còn thuộc về hắn.
Thân ảnh đang quỳ dưới đất lúc này chậm rãi đứng lên, trong lúc nâng tay bạch y bào vẫn là không nhiễm bụi trần. Đứng trước người thiếu niên, Long Phạm một tay đưa hắn ôm lên. Lăng Lạc Viêm ngẩng đầu hướng hắn nhìn lại, “Thời hạn một ngày còn chưa đến tế ti dám trái lệnh của bản tông chủ?”
“Tông chủ thật muốn trách phạt ta?” Ôm Lăng Lạc Viêm đầu ngón tay Long Phạm khẽ nâng, một bóng dáng bạch y bào hiện ra ở nơi hắn mới quỳ xuống. Rõ ràng cũng là bạch y bào, cũng là mái tóc đen tuyền đang quỳ trên mặt đất, ngay cả vẻ mặt độc nhất vô nhị của hắn cũng giống nhau.
“Không hổ là tế ti Long Phạm.” Lăng Lạc Viêm nhìn thấy hư ảnh đang quỳ trên đất, trong miệng vừa nói ra, nam nhân ôm hắn cước bộ tiến lên phía trước, Lăng Lạc Viêm chỉ thấy trước mắt cảnh vật biến chuyển, nhìn lại đã là phòng ngủ của hắn.
“Tế ti đại nhân diễn không hề tồi, thiếu chút nữa đã gạt cả ta.” Khôi phục thần sắc cười đùa, Lăng Lạc Viêm uể oải dựa vào trong lòng hắn, “Vì thay bản tông chủ lập uy, tế ti một quỳ này, cảm thấy được đáng giá?”
“Đa tạ tông chủ hạ thủ lưu tình, chỉ là phạt quỳ mà thôi,” Long Phạm đem hắn đặt ở bên giường, bắt đầu thoát đi y phục của hắn. Móng vuốt của dị thú so với vũ khí sắc bén cũng không hề kém.
Chăm chú nhìn nam nhân đang thay y phục nhiễm huyết cho hắn, Lăng Lạc Viêm hạ xuống ý cười, nếu hắn không nhìn thấy khi Long Phạm quỳ xuống nhận tội có vài phần cổ quái, ngay cả hắn đều sẽ không biết đó là Long Phạm cố ý gây ra.