“Còn không biết nghe lời.” Lăng Lạc Viêm mân mê ly rượu, liếc mắt nhìn xung quanh một cái, xem ra mới vừa rồi cảnh cáo vẫn chưa đủ, hay là tế ti của hắn rất có sức quyến rũ làm cho những người đó tự nguyện mạo hiểm.
“Ai kêu Lạc Viêm quá thu hút.” Bất quá Long Phạm rất rõ ràng, ở thế giới này Lăng Lạc Viêm bất luận là đứng ở nơi nào cũng đều đưa đến vô số ánh mắt chăm chú, nếu không có hắn ở bên cạnh thì nhất định giống như hằng hà vô sô ngôi sao vây quanh mặt trăng.
“Ta quá thu hút? Lúc trước không biết là người nào, chẳng qua ta chỉ hơi chút rời đi thì suýt tý nữa xung quanh đã lấp kín người.” Lời nói hơi thoáng lạnh lùng, liếc mắt nhìn phần ngực lúc trước bị chạm vào, lại dời ánh mắt nhìn ra đám người ở phía xa xa.
“Thật sự là hiếm thấy, vẫn còn để ý?” Long Phạm đứng một bên, nhìn lướt qua đám người, vì lời nói của Lăng Lạc Viêm mà lộ ra ý cười. Lạc Viêm đối với hắn cũng như hắn đối với Lạc Viêm, càng là để ý thì càng không muốn nhìn thấy hắn cùng người khác tiếp cận.
“Ai kêu ngươi chưa được sự chấp thuận của ta mà lại tự tiện để người khác chạm vào, chẳng lẽ bản tông chủ không nên để ý? Làm cho ta mất hứng là muốn chịu phạt.” Đột nhiên ngẩng đầu nhìn Long Phạm cười một cách quỷ bí, Lăng Lạc Viêm kéo tay Long Phạm đi về phía giữa sàn nhảy.
“Tế ti của ta, bây giờ ta phạt người cùng ta khiêu vũ, đây là vinh dự mà người khác cầu cũng không được, nói là trừng phạt nhưng đối với ngươi là nhẹ nhàng rồi, ai bảo ta không muốn.” Tỏ ra vẻ mặt miễn cưỡng nhưng ý cười bên khóe miệng lại hiện lên ác ý gian tà, vài sợi tóc hỗn độn rơi trước trán, ánh mắt ma mị lộ ra mưu mô xảo quyệt.
“Khiêu vũ?” Long Phạm bị hắn dẫn đến sàn nhảy, sắc mặt trầm tĩnh lộ ra vài phần kinh ngạc hiếm thấy, một tay bị kéo đặt lên trên vai của bộ lễ phục màu đỏ, dưới chân còn chưa dời bước thì bên hông đã bị đôi tay của Lăng Lạc Viêm vờn quanh.
Khẽ nghiêng đầu ý bảo Long Phạm nhìn xung quanh, Lăng Lạc Viêm nhíu mi, “Chẳng lẽ ngươi không muốn? Giống như những nam nữ này đang khiêu vũ, nếu ngươi thật sự không muốn thì ta cũng không để ý đi tìm người khác.” (ác quá a, muốn làm xấu mặt con rồng đây mà =.=)
Quay đầu nhìn sang bên cạnh, một nữ nhân đang định khiêu vũ thì bỗng nhiên nhìn thấy bọn hắn ở trước mặt liền lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Mặc dù quan hệ giữa hai nam nhân với nhau cũng không hiếm thấy nhưng ở trong trường hợp này hai người nam nhân cùng ôm nhau khiêu vũ, cho đến bây giờ cũng chưa gặp qua, lại càng không nói một trong hai người chính là Chung Tình.
Đọc trên báo thấy hắn và người nam nhân này ôm hôn đã làm cho người ta không dám tin, trước mắt như đang muốn diễn lại cảnh đó, càng khiến người ta không biết nên tỏ ra biểu tình nào mới tốt, có ai từng gặp qua một sàn nhảy mà nam nữ đang ôm nhau lại xuất hiện hai cái nam nhân chói mắt trong tư thế ôm ấp chuẩn bị khiêu vũ như thế này?
Cho dù là Chung Tình thì hành vi như vậy vẫn khiến người ta kinh ngạc. Không kỵ nam nữ, những vụ bê bối của hắn dần trở thành thói quen trong giới nghệ sĩ, nhưng lấy tư cách là công chúng mà nói thì biết là một chuyện nhưng chính mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, hai người nam nhân có hành vi ái muội khiến đáy lòng bình ổn của bọn hắn đột nhiên trở nên phấn chấn.
Chung Hàn Tiêu tuyên bố đối với Chung Tình có tình ý, mà hai người lại khiêu vũ như thế này có thể hay không làm cho Chung chủ tịch ngày thường luôn cẩn thận kiềm chế sẽ làm ra chuyện gì khác thường? Hay là sẽ làm cho bọn hắn tận mắt chứng kiến nhìn thấy một trận sóng to gió lớn giữa ba người?
Trong lúc nhất thời tất cả ánh mắt tựa hồ đều tập trung vào hai người ở giữa sàn nhảy. Không ai biết suy đoán của bọn hắn không bao lâu sau lại trở thành sự thật, thậm chí vượt ngoài dự đoán, cũng vượt quá sự tưởng tượng của bọn hắn.
Cảm nhận được các ánh mắt xung quanh, Lăng Lạc Viêm nhéo bên hông Long Phạm một cái, ý cười bên miệng càng thêm khiêu khích, “Thế nào? Tế ti có nguyện ý đáp ứng? Hay là để cho ta đi tìm người khác?” Không cần nghĩ cũng biết, người nam nhân này tuyệt đối sẽ không để cho hắn cùng bất luận kẻ nào khác thân mật ôm nhau như vậy, ngoại trừ chính mình.
Quả nhiên sau khi hắn vừa dứt lời thì Long Phạm nhíu mi, bất đắc dĩ lên tiếng, “Nếu là tông chủ trừng phạt thì Long Phạm không dám không đáp ứng, huống chi ta cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn ngươi cùng người khác thân cận.”
Vừa lòng cười nhẹ, hắn quả thật muốn nhìn xem Long Phạm hoàn toàn không biết khiêu vũ dưới sự dẫn dắt của hắn sẽ lộ ra những bước nhảy dạng nào, coi như là bồi thường, bồi thường sự bất mãn của hắn mới vừa rồi khi Long Phạm cố ý để để cho người khác tới gần, ít nhất cũng phải chịu một chút trừng phạt nhỏ nhỏ mới được.
Đang muốn nâng bước thì bên hông bỗng nhiên căng thẳng, trong nháy mắt hai người đổi tư thế cho nhau, như là sớm quen với việc khiêu vũ, theo nhịp điệu của bản nhạc, Long Phạm ôm chặt hắn bắt đầu bước nhảy, nam nhân mặc lễ phục màu trắng lộ ra vẻ mặt mà hắn đã từng nhìn thấy hàng trăm hàng nghìn lần, mỉm cười thản nhiên, che giấu một tia xảo quyệt mà cơ hồ không thể phát hiện, kề môi sát vào bên tai của hắn.
“Là Lạc Viêm muốn cùng ta khiêu vũ, ta có thể nào lại không biểu hiện tốt.”
Giọng nói thì thầm cùng nhiệt độ ấm áp lướt qua bên tai Lăng lạc Viêm, bên hông bị vờn quanh, dưới chân không cần hắn dẫn dắt cũng không thấy một tia đình trệ, thân thể kề sát đến mức có thể cảm nhận được một chỗ ở dưới hạ thân thỉnh thoảng theo bước nhảy lại chạm vào nhau, mà ở trước mắt hắn, khuôn mặt trầm tình lạnh nhạt lại hiện lên ý cười trêu ghẹo, thậm chí có thể nói là giảo quyệt.
“Ngươi như thế nào lại…” Lăng Lạc Viêm kinh ngạc, như vậy xem ra bộ dáng dường như khó xử mới vừa rồi căn bản là Long Phạm cố ý.
Hai người ôm nhau càng lúc càng chặt khiến cho thân thể hoàn toàn kề sát, cứ như vậy ôm Lăng Lạc Viêm, Long Phạm nhẹ nhàng cười, hai tay từ thắt lưng của hắn đi xuống một chút, bước nhảy uyển chuyển theo điệu nhạc, ghé vào tai hắn phát ra vài tiếng cười khẽ, “Rất nhiều người bước cùng một tiết tấu, muốn hiểu được mấu chốt trong đó cũng không hề khó khăn, Lạc Viêm có phải hay không có chút thất vọng?” So với vô số các loại chú thuật phức tạp thì những gì trước mắt quá mức đơn giản.
Không hề trả lời, chỉ có thể mỉm cười lắc đầu, Lăng Lạc Viêm thật sự không biết còn cái gì có thể làm khó được hắn, nam nhân sống gần ngàn năm này, muốn xem hắn mất mặt, muốn xem hắn luống cuống, tựa hồ là không có khả năng.
Để cho hắn tiếp tục ôm chặt, thân thể lắc lư theo điệu nhạc, khép mắt lại, bước chân lần lượt thay đổi. Trong tiếng nhạc du dương, nam nhân như thiên sứ trong bộ lễ phục màu đỏ đang khiêu vũ, bản nhạc lãng mạn, hai bóng dáng chậm rãi bước theo tiết tấu, dưới ánh sáng mờ ảo nhu hòa, nhạc khúc du dương êm dịu tựa hồ dành riêng cho bọn hắn.
Giữa những cặp nam nữ khác, trên sàn nhảy nổi bật một đôi nam nhân lấy đi tất cả ánh mắt của mọi người, theo động tác khiêu vũ khoan thai của bọn hắn, hết thảy mọi người xung quanh đều chìm đắm trước cảnh sắc trước mặt.
Không biết từ khi nào thì đám người đã dần dần tản ra, các đôi nam nữ đang khiêu vũ cũng không còn tâm tư tập trung vào điệu nhảy, tất cả ánh mắt đều bất giác nhìn về phía hai người kia.
Trong đó cũng có một người đang đứng trên lầu nhìn xuống.
Ánh mắt lạnh lùng từ bên cửa sổ chăm chú nhìn hai bóng dáng nổi bật giữa đám đông. Hai người kia lại không hề e dè ngay trước mặt công chúng, lúc trước là ôm hôn còn hiện tại là ở đây khiêu vũ, phải biết rằng nơi này không phải buổi họp báo riêng tư mà là nơi tập trung các nhân vật nổi tiếng, rải rác các phóng viên trong buổi tiếc, Vũ làm như vậy chẳng lẽ không cần sự nghiệp của hắn?
Một mình rời khỏi Ảnh Kiêu Minh, không hề đem theo bất luận công ty nào do mình quản lý, trong vài năm liền sáng tạo kỳ tích, Vũ thành Chung Tình, thành tình nhân của tất cả mọi người, hiện tại chẳng lẽ lại vì người nam nhân kia mà hủy bỏ hết thảy?
Xem ra hắn quyết định không sai, chỉ có ở bên cạnh hắn thì đối với Vũ mới là tốt nhất, hắn sẽ làm cho Vũ có được tất cả những gì Vũ muốn.
Cầm lấy tập giấy để trên bàn, nhìn vào đồng hồ, bên môi khẽ nhếch không hề mang theo ý cười.
“Các vị! Xin chú ý! Hiện tại là thời khắc thiêng liêng, cũng chính là thời khắc các vị sẽ cống hiến vì từ thiện. Hôm nay là lễ giáng sinh, chúc các vị vui vẻ hạnh phúc, có thể ở đây hưởng thụ giây phút tốt đẹp này là ơn trên ban tặng, xin cảm tạ ơn trên, đồng thời chúng ta cũng không thể quên những người tài trợ….”
Ánh đèn trong đại sảnh chợt nhiên tối sầm, trên sân khấu, người dẫn chương trình đang cầm micro diễn thuyết. Buổi tiệc dưới danh nghĩa từ thiện vì vậy không thể thiếu được một màn quyên góp tiền từ thiện, đám người đang khiêu vũ tản ra, sau khi quen với ánh sáng tối tăm trước mắt, cùng nhau hướng lên sân khấu nhìn lại.
Lăng Lạc Viêm thu hồi ánh mắt chuyển hướng sang bên cạnh, đang muốn nói với Long Phạm bọn hắn tiếp tục tìm một chỗ khác thì lại phát hiện người bên cạnh không còn đứng đó.
Dưới đáy lòng dâng lên một nổi kinh hoàng, nắm chặt tay, trong đầu trở nên hỗn loạn. Long Phạm là biến mất? Biến mất khỏi thế gian này? Chẳng lẽ linh lực của hắn có vấn đề mới khiến cho thật thể của hắn bị tiêu tán? Hay là vì nguyên nhân khác làm cho hắn trở về thế giới kia?
Trong đám người, nam nhân mặc lễ phục màu đỏ một mình đứng thẳng, tuy không lộ ra quá nhiều kinh hoảng nhưng sắc mắt trong nháy mắt chợt nhiên tái nhợt, hàng lông mày nhíu lại, cắn chặt môi, tựa như bừng tỉnh từ mộng đẹp, phát hiện chính mình vốn là đang ở trong ác mộng, cố ý giữ bình tĩnh, ánh mắt bất giác nhìn khắp xung quanh mang theo một tia tìm kiếm đầy sắc bén.
Chung Hàn Tiêu đi về phía hắn, nhìn vào đôi mắt kia, thần sắc dần dần thay đổi, không đợi Chung Hàn Tiêu đi đến trước mặt, hắn đã đi tới đối mặt Chung Hàn Tiêu.
“Là ngươi?” Thoáng thả lỏng thần sắc, Lăng Lạc Viêm nhìn chăm chú Chung Hàn Tiêu, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi dần dần buông ra, nhìn thấy sắc mặt của Chung Hàn Tiêu, cảm xúc căng thẳng trở nên thả lỏng, thậm chí lộ ra ý cười, một nụ cười tràn đầy khinh miệt, “Là ngươi”, Là Chung Hàn Tiêu, không phải là thật thể của Long Phạm bị tiêu tán.
Nụ cười rất nhỏ bên môi dần dần trở nên rộng ra, hắn không nghĩ đến bởi vì Long Phạm đột nhiên biến mất lại làm cho hắn quên mất nơi này còn có Chung Hàn Tiêu, đã sớm chờ động tĩnh của Chung Hàn Tiêu nhưng nhất thời quên mất, hiển nhiên là vì tế ti của hắn hay có lẽ là vì điệu nhảy mới vừa rồi, bước chân uyển chuyển, điệu nhạc du dương lãng mạn làm cho hắn đắm chìm cơ hồ quên mất còn người này tồn tại.
Cũng có thể suy ra đến tột cùng hắn đối với Long Phạm có bao nhiêu tình ý, bởi vì Long Phạm đột nhiên biến mất mà tâm tư rối loạn, hoàn toàn quên mất khả năng của Long Phạm như thế nào, tế ti của hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện gì, ở thế giới kia đã là như thế thì ở nơi này hiển nhiên cũng vậy.
Ngoắc tay ý bảo Chung Hàn Tiêu tiến đến một góc, hắn muốn biết Chung Hàn Tiêu tính toán làm cái gì, ngu xuẩn ra tay với Long Phạm, thật không hiểu là tế ti của hắn che giấu rất giỏi hay là Chung Hàn Tiêu quá mức ngu ngốc, quá mức tự đại.
Đi theo phía sau Chung Tình đến một góc ban công, tất cả mọi người vẫn đang ở đại sảnh tiến hành hoạt động quyên góp. Nơi này u ám làm cho đáy lòng Chung Hàn Tiêu bỗng nhiên xao động, hắn muốn người ngay tại trước mặt.
“Ngươi đang cười? Chẳng lẽ ngươi không lo lắng cho an toàn của hắn?” Dằn xuống nỗi khát khao mãnh liệt dưới đáy lòng, hắn chăm chú nhìn khuôn mặt hấp dẫn tất cả mọi người ở trước mắt. Khi phát hiện nam nhân kia biến mất, sắc mặt của Vũ rõ ràng đại biến, giống như mất đi tất cả huyết sắc, trở nên tái nhợt.
Vũ để ý người nam nhân kia, phi thường phi thường để ý, đến mức vượt quá ngoài sự tưởng tượng của hắn.
Vì sự phát hiện này mà vui sướng, như vậy sẽ khiến kế hoạch của hắn càng thêm thuận lợi, đồng thời cũng vì phát hiện này mà lòng tràn đầy đố kỵ và oán hận. Hắn không biết người kia đến tột cùng làm cách nào để có được Vũ, làm cho Vũ vướng bận như vậy, thậm chí làm cho gương mặt từ trước đến giờ chỉ có mị hoặc và thâm tình lại lộ ra biểu tình như vậy.
Thật giống như mất đi người quan trọng nhất, mất đi hết thảy.
“Ngươi biết ta lo lắng, không phải sao?” bằng không Chung Hàn Tiêu sẽ không làm như vậy.
Muốn dùng Long Phạm để khống chế hắn? Nhịn xuống khóe miệng đang càng ngày càng nhếch lên, Lăng Lạc Viêm nhún vai, mơ hồ trong bóng tối xẹt qua một tia ánh sáng màu đỏ, “Ngươi muốn thế nào? Điều kiện của ngươi? Muốn cái gì? Hay là muốn ta làm cái gì?”
Trong không gian nửa sáng nửa tối, bóng dáng màu đỏ tựa lưng vào tường, tấm màn trang trí ở phía sau cũng là màu đỏ sẫm, dường như toàn thân dung hòa vào biển đỏ, người hỏi hắn những lời này lại mang theo ánh mắt như có ngọn lửa đang bập bùng cháy sáng trong đó.
Chung Hàn Tiêu không thể khống chế muốn tiến lại gần, lại đột nhiên dừng lại cước bộ, trong đôi mắt nóng rực lộ ra hàn ý lạnh như băng, giống như đang giễu cợt, hơi thoáng khiêu khích, “Nói đi, đem yêu cầu của ngươi nói ra, ta chỉ sợ lúc này ngươi không nói thì sẽ không còn cơ hội để nói.”
Bỗng nhiên tiến lên phía trước vài bước, Chung Hàn Tiêu đem bóng dáng đỏ sẫm áp sát vào tường, “Rất có tự tin hay sao? Bất luận hắn mang thân phận gì thì hiện tại chỉ có một mình, bị thuộc hạ của ta mang đi chỗ khác, ngươi tự tin rằng hắn sẽ không bị thương? Đương nhiên ta vẫn chưa giết hắn, ta sẽ dùng hắn để trao đổi, chỉ cần ngươi trở lại bên cạnh ta, ta sẽ để cho hắn an toàn rời đi.”
_________________