Dọc đường đi Lăng Lạc Viêm vì hao hết linh lực mà hôn mê, các trưởng lão mắt thấy đã đến Lôi Lạc thành mà tông chủ vẫn chưa khôi phục, trong lòng bắt đầu lo lắng sốt ruột. Cũng may ước hẹn cùng Liệt Diễm tộc vẫn còn mấy ngày nữa mới đến, nghìn vạn lần cầu mong tế ti Long Phạm có thể hảo hảo chiếu cố tông chủ. Lúc này các trưởng lão đều vì trăm năm chi ước bận rộn mà vội vàng chuẩn bị.
Khi Lăng Lạc Viêm từ hôn mê tỉnh lại đã là ngày thứ hai đến Lôi Lạc thành.
Yên lặng, ấm áp thoải mái khiến người ta không muốn mở mắt. Có cảm giác thích ý như thế vây quanh, thiếu niên nằm trên giường thõa mãn thở dài một tiếng, hướng về mảnh ấm áp mê người kia kề sát vào thêm một ít, xúc cảm quen thuộc dưới tay khiến hắn cảm thấy thật rắn chắc cùng dẻo dai. Lăng Lạc Viêm chậm rãi mở mắt.
Ngay tại trước mặt, một đôi mắt đang chăm chú nhìn hắn, trong đó lộ ra mạt thanh lam kỳ dị, bình tĩnh thâm thúy tựa hồ không thể chạm đến được chân ý trong đó, mang theo cảm giác sâu lắng âm trầm hắn đã quen thuộc. Khuôn mặt gần trong gang tấc lộ ra vài tia quan tâm cùng ôn nhu. Nhìn thấy hắn mở mắt, khuôn mặt kia hiện lên vài phần ý cười.
“Tỉnh” Long Phạm khẽ vén sợi tóc xõa trước mặt thiếu niên đang nằm trong lòng ngực ra phía sau, nâng tay đem chén trà đặt trên bàn dâng đến trước mặt Lăng Lạc Viêm “Ngủ mấy ngày, chắc là khát.”
Hơi hơi ngồi dậy đỡ lấy chén trà trong tay Long Phạm, Lăng Lạc Viêm một ngụm uống cạn. Xúc cảm dưới tay làm cho hắn xốc lên tấm lụa phủ trên người, nhìn thấy nam nhân bên cạnh chỉ mặc hạ khố, trên thân đúng là trần trụi. Liếm thủy dịch còn lưu lại bên môi, Lăng Lạc Viêm tà tà nhướng mi, “Tế ti muốn để cho bản tông chủ thị tẩm? Hay là đang dụ dỗ ta?”
Ngày thường cùng Long Phạm ngủ chung nhưng chưa bao giờ buộc Long Phạm phải thoát hạ nội sam, bây giờ tế ti của hắn lại tự giác như thế, không biết là đang tính toán cái gì. Hắn không tin nam nhân như Long Phạm hành động mà không có mục đích.
Ngữ thanh của Lăng Lạc Viêm cười nhạo, trong mắt đầy tà khí ái muội khiến Long Phạm thản nhiên mỉm cười, “Ân, coi như là dụ dỗ, Lạc Viêm lại không thích sao?” Đem hai bàn tay mảnh khảnh của thiếu niên đặt trước ngực mình, lời nói không nhanh không chậm mơ hồ lộ ra bá đạo, “Gọi ta Long Phạm”
Lăng Lạc Viêm mắt thấy tế ti được tộc nhân sùng kính xưng là thánh khiết thoát đi bạch y bào, trong miệng lại nói như thế, hắn hoàn toàn bị nam nhân biểu tình không đồng nhất này trêu chọc. Lăng Lạc Viêm khẽ cười, nhẹ nhàng cắn xuống lòng ngực ở trước mặt, trong lời nói chậm rãi tràn đầy hấp dẫn, “Này, mau thay ta giải hạ phong ấn đi, bản tông chủ có chút nhịn không được….” (o_o)
Nhịn không được chuyện gì, cho dù Lăng Lạc Viêm không nói Long Phạm cũng biết. Cũng như hắn hiện giờ đối mặt với Lăng Lạc Viêm khiến cho hắn vô cùng hứng thú, khiêu khích mê hoặc tâm tư của hắn, vừa làm cho hắn vướng bận vừa làm cho hắn khó có thể buông tay, hắn cũng sớm nhịn không được. Lúc ban đầu còn nhẫn nại, nhưng Lăng Lạc Viêm càng ngày càng hiển lộ tài năng sắc sảo khiến hắn không thể tiếp tục dằn lòng. Hắn lại có một ngày nhịn không được? Đối với người đã sớm mất đi khái niệm thời gian, cảm giác nôn nóng vội vàng như thế khiến hắn rất bất ngờ với chính mình
Các tộc đều có tai mắt khắp thiên hạ, si mị một trận chiến làm cho danh xưng của tông chủ Xích Diêm tộc Lăng Lạc Viêm rơi vào tai các tông tộc khác. Lúc này ở Lôi Lạc thành đều đàm luận về việc này, ngoại trừ si mị tái xuất thế gian khiến người người nghị luận, cử chỉ của thiếu niên trong lòng hắn cũng khiến thế nhân cảm thấy bất ngờ. Viêm hỏa tái hiện, danh xưng Viêm chủ được truyền tụng. Hắn không thể không thừa nhận tông chủ của hắn, Lạc Viêm của hắn quả thật là có tài năng thiên phú không người sánh bằng, bất luận là về linh lực hay là mưu mô kế sách…. (thế nhân = người đời)
“Bây giờ đã là như thế, nếu giải đi phong ấn, không biết có bao nhiêu người sẽ bị ngươi mê hoặc.”
Lăng Lạc Viêm không cho là đúng, hắn bĩu môi bán ngồi dậy thuận tay lấy chén trà được Long Phạm đặt ở đầu giường. Ngắm nghía màu xanh phỉ thúy trong tay, hắn chăm chú nhìn chén trà trống không, cười khẽ, “Mê hoặc cái gì? Sống trên đời, mỗi người đều có cách nhìn khác nhau về góc độ của một sự vật, những điều ta làm chẳng qua là hiển lộ khía cạnh mọi người muốn nhìn mà thôi,” Thoáng dừng lại lời nói, hắn mỉm cười nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, “Điểm này chính là ta học được từ ngươi, tế ti đại nhân–”
Âm điệu cuối cùng được cố tình kéo dài một cách hài hước, Lăng Lạc Viêm không ngoài ý muốn Long Phạm sẽ nhìn ra dụng ý của hắn. Trên thực tế trong tộc e rằng chỉ có một mình Long Phạm có thể nhìn ra ngày hôm đó là hắn diễn trò. Từng trải qua hỗn tạp ganh đấu trong hắc đạo, hắn thập phần rõ ràng muốn trở thành kẻ đứng đầu phải làm được cái gì đó, muốn mọi người tin phục, có một số việc phải tự mình đứng ra làm.
“Như vậy tông chủ là trò giỏi hơn thầy rồi,” Long Phạm ngồi dậy, lòng bàn tay mơn trớn sợi tóc xõa dài trên lưng thiếu niên, hắn thật sự không biết tông chủ của hắn còn có thể gây ra cho hắn thêm loại kinh hỉ nào, lại sẽ hiển lộ hào quang đẹp mắt sáng chói như thế nào. Từ ban đầu bị Lăng Lạc Viêm gợi lên hứng thú mà đến nay hắn không nghĩ sẽ buông tay, chỉ có hắn chính mình hiểu được hắn có bao nhiêu mong muốn người trước mắt này. Thiếu niên lại một lần nữa hấp dẫn hắn.
“Thế nhân muốn chính là cường giả, là người có thể đứng đầu bọn hắn. Si mị một trận chiến đã cho ngươi đứng trước mặt thế nhân. Từ đây về sau chắc chắn sẽ càng có nhiều người đem ánh mắt phóng về Xích Diêm tộc, phóng lên trên người ngươi, Lạc Viêm….” Nâng khuôn mặt thiếu niên lên, trong mắt Long Phạm lộ ra ý cười đầy ôn nhu, “Nhưng đừng làm cho thế nhân vạch trần bộ mặt của ngươi, đã đứng ở phía trước thì không có con đường quay lại, chức vị tông chủ Xích Diêm tộc cũng không nhẹ nhàng. Ngươi muốn lung lạc lòng người thì không được lơi lỏng dù chỉ trong một khắc, che chở tất cả sinh linh trên thế gian cũng không phải chuyện dễ dàng, ngươi đã chuẩn bị tinh thần?” Nhất thời cao hứng bảo hộ so với chưa bao giờ bảo hộ còn khó hơn. Lòng người chỉ biết nhớ rỡ những gì họ đạt được, so với việc chưa bao giờ có hy vọng, thì thất vọng càng khiến kẻ khác sinh ra oán hận.
Đôi mắt thanh lam chăm chú nhìn hắn, dưới đáy mắt có một tia sáng lấp lánh chớp động, Lăng Lạc Viêm thập phần rõ ràng ý tứ cảnh cáo trong mạt ôn nhu kia. Đối với việc Long Phạm lo lắng hắn tự nhiên hiểu được. Lăng Lạc Viêm không né tránh bàn tay đặt lên cằm hắn, cứ như vậy cùng đôi mắt thanh lam đối diện, hắn chậm rãi nhếch lên khóe miệng, “Đây là thế nhân kỳ vọng, cho dù những gì ta làm chỉ là giả nhân giả nghĩa thì như thế nào, chỉ cần xác thực có người được lợi, bọn hắn sẽ nhớ kỹ công đức của Xích Diêm tộc. Mà ta, nếu đã thượng đài nhất định sẽ không dễ dàng nhận thua, càng huống chi….không phải ta có ngươi hay sao?”
Lăng Lạc Viêm khơi mào khóe mắt khẽ mỉm cười, Long Phạm nhìn thấy trong đó là ánh lửa đỏ rực cháy sáng mãnh liệt, đó là tự tin cũng là mệnh lệnh, mơ hồ hàm chứa gợi tình ái muội làm cho ý cười trên mặt Long Phạm càng thêm sâu, chỉ thấy đôi môi nhạt màu của Lăng Lạc Viêm lại hé mở tiến đến gần bên tai hắn, “Ta muốn ngươi….giúp ta, Long Phạm, vì ta mà không phải vì tông tộc,”
Không chút để ý đùa nghịch chén trà trong tay, giọng điệu của thiếu niên còn mang theo một chút khàn khàn, lại cố ý ngừng lại nhấn mạnh, còn có ngữ thanh kề sát bên tai Long Phạm, hắn chỉ biết hồng sam thiếu niên đang trong lòng hắn tựa như ngọn lửa mãnh liệt cháy sáng, mị hoặc mê người khiến kẻ khác phải trầm luân trong đó.
“Không sai, ngươi có ta. Không phải vì tông tộc, mà là vì ngươi, Lạc Viêm” Dưới đáy mắt phẳng lặng, mạt thanh lam ngầm hạ, Long Phạm buộc chặt bàn tay đặt bên hông Lăng Lạc Viêm, một tay nâng mặt hắn lên, hôn môi xuống. Luôn có thể khống chế tâm tư nhưng trước mặt thiếu niên này lại mãnh liệt phập phồng trào ra. Khẽ liếm lên môi thiếu niên, mở ra cánh môi nhạt màu, nhu hòa dây dưa trong đó. Long Phạm xác định, người trong lòng hắn lúc này đây, chỉ sợ hắn sẽ vĩnh viễn không thể buông tay….
Đôi môi nhạt màu vì bị hắn hôn mà dần ửng đỏ, buông Lăng Lạc Viêm ra, ở bên môi thiếu niên, Long Phạm chậm rãi cười nói, “Không người nào sẽ biết, thiện lương cũng tốt, giả nhân giả nghĩa cũng thế, như lời ngươi nói chỉ cần người đời chứng kiến thấy kỳ vọng của bọn hắn, chân tướng như thế nào cũng không quan trọng. Có thể nhìn thấy chỉ là mặt ngoài mà thôi, cho dù đó là giả dối nhưng có thể đem đến ích lợi cho bọn hắn. Là thật hay là giả đều không quan hệ, điều ngươi phải làm là tiếp tục.”
Bất luận thiệt giả, có hay không thật sự là vì dân chúng, vì sinh linh thế gian, chỉ cần tiếp tục trở thành tông chủ được người người súng bái kính ngưỡng, cho đến khi tất cả mọi người đều nhớ kỹ một cái tên, Lăng Lạc Viêm.
Bên trong ý cười ôn nhu trước mắt có tồn tại vài tia nguy hiểm cùng mưu mô tính kế, luôn che giấu vẻ âm u trong lòng lại rốt cục hiển lộ ở trước mặt Lăng Lạc Viêm. Hắn sớm biết đây mới chính là Long Phạm chân chính. Kéo bàn tay đang nâng cằm hắn ra, Lăng Lạc Viêm hiểu được ý tứ trong lời nói của Long Phạm. Nhìn sắc phỉ thúy trong tay, Lăng Lạc Viêm đem chén trà đến trước mắt, bên môi khẽ cong lên, “Dùng những sự vật đẹp mắt đính lên y phục tầm thường thì mỗi một tấc đều trở nên hoàn mỹ—đó chính là lòng người.”*
“Xem ra không cần ta phải nhiều lời.” Ánh mắt Long Phạm chớp động. Sống gần ngàn năm, đối với lòng người hắn đã sớm quen thuộc, trong khi Lăng Lạc Viêm từ dị thế mà đến lại luôn đem sự vật nhìn nhận một cách thấu triệt. Tại sao lại như thế? Vì duy nhất lần đó hắn nhìn thấy quá khứ của Lăng Lạc Viêm, hắn có thể mơ hồ biết được, nhưng không muốn truy vấn cặn kẽ. Điều hắn muốn chính là người trước mắt, người làm cho hắn tâm động, làm cho hắn vướng bận, đồng thời cũng làm cho hắn không muốn buông tay….
Lấy chén trà Lăng Lạc Viêm đang cầm đặt sang một bên, Long Phạm đem hắn ôm vào lòng. Cho dù thân thể thiếu niên vẫn mỏng manh như trước, hắn lại biết ở trong đó tồn tại một hồn phách hấp dẫn chói mắt như thế nào. Khẽ vuốt sau lưng Lăng Lạc Viêm, hắn đem linh lực nhập vào cơ thể thiếu niên. Trăm năm chi ước cùng Liệt Diễm tộc ngay tại trước mắt, Lạc Viêm phải sớm khôi phục.
Lăng Lạc Viêm cảm thụ linh lực không ngừng dũng mãnh tiến vào cơ thể, lần này không hề tránh né, thoải mái tiếp nhận linh lực Long Phạm truyền cho. Ở trong lòng Long Phạm, cùng bàn tay phía sau lưng đang chậm rãi di chuyển, Lăng Lạc Viêm mơ hồ cảm giác được Long Phạm dường như biết được chút gì đó. Ký ức bị hắn chôn kín tận sâu trong lòng, cũng không phải không muốn nhìn lại quá khứ chỉ là ký ức đó luôn khiến hắn không vui vẻ. Hắn muốn vất đi quá khứ, có lẽ Long Phạm đã biết. Long Phạm với lực lượng cường đại như thế tựa hồ không phải không có khả năng.
Nhưng Long Phạm không có nhiều lời cũng không hề nói lời dư thừa là bởi vì biết hắn không cần bất luận kẻ nào an ủi hoặc thương hại? Khép lại hai mắt, Lăng Lạc Viêm vòng tay ôm lấy người khiến hắn không muốn buông ra. Xúc cảm ấm áp mà vững chắc khiến hắn thỏa mãn thở ra một hơi, thoáng giơ lên khóe môi.
“Qua mấy ngày nữa là gặp mặt Liệt Diễm tộc, lúc này chúng ta đang ở nơi nào? Bên trong Lôi Lạc thành?” Nhắm mắt lại, Lăng Lạc Viêm cảm giác linh lực bị hao hết đang dần dần tràn đầy, hắn đem linh lực Long Phạm truyền cho chuyển hóa thành lực lượng của chính mình.
“Đúng là Lôi Lạc thành, bây giờ đang ở nơi cư ngụ của một trong bảy mươi hai gia tộc, là chỗ liên lạc tại Lôi Lạc thành. Chỉ đợi ngươi khôi phục liền có tộc nhân đến bái kiến tông chủ. Vả lại không chỉ có người của tộc ta, vì trăm năm chi ước, các tộc khác cũng có người đến nơi này. Thêm vào chuyện si mị, chỉ sợ không biết bao nhiêu người đều muốn tiếp kiến tông chủ Xích Diêm tộc một mình đối chiến si mị bảo hộ dân chúng, Lăng Lạc Viêm.”
Mang theo ý cười, Long Phạm nhớ tới cảnh tượng náo nhiệt trong thành khi bọn hắn vừa đến Lôi Lạc thành.