“Dạ Dực–”
Bóng đen thật lớn lướt qua, không phân biệt rõ đến tột cùng là thứ gì, đột nhiên xuất hiện một chiếc mỏ chim dài bay đến cắp bộ điều khiển kích nổ. Bộ điều khiển bằng kim loại lấp lánh sáng bóng giữa không trung, chỉ trong tích tắc sẽ đập vào tường thì bỗng nhiên bị cắp bay vút lên, cẩn thận nhìn kỹ lại thì đúng là một con quạ đen không nhỏ!
Con quạ đen như mực, thấp thoáng ánh xanh, chiếc mỏ nhọn dài ngậm bộ điều khiển kích nổ trong miệng, lượn vài vòng giữa không trung, ánh mắt lấp lánh hào quang cũng giống như bộ điều khiển bằng kim loại bóng loáng lạnh như băng, dĩ nhiên cũng là màu bạch kim!
Đám người vẫn còn trong tình trạng hoảng hốt sợ hãi chưa kịp hồi phục tinh thần, hết thảy những gì xảy ra trước mắt tựa hồ cũng trở nên không chân thật, từ Lâm Lệ bị bắn, đến bộ điều khiển kích nổ suýt nữa va đập vào tường, thời gian như dừng lại trong nháy mắt, bọn hắn chỉ nhìn thấy Chung Tình một thân đầy máu, không chút hoang mang nâng lên cánh tay, bóng đen kia liền theo tiếng gọi của hắn mà xuất hiện. Không biết có phải ảo giác hay không, trong khoảnh khắc bọn hắn dường như nhìn thấy một hào quang như lửa đỏ thoáng hiện, lại chỉ trong tích tắc liền biến mất vô tung.
Bộ điều khiển kích nổ bị con quạ đen ngậm trong miệng lượn vài vòng rồi dừng trên cánh tay của Chung Tình, mọi người nhìn không chớp mắt, chỉ ngắn ngủi trong vài giây nhưng tựa hồ thời gian như kéo dài vô tận cho đến khi từ bờ vực sinh tử quay trở về.
Vẫn kinh hồn chưa kịp trấn tĩnh, có người còn không hiểu đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng bọn hắn còn sống! Là Chung Tình cứu bọn hắn! Điều khiển một con quạ đen quỷ dị…..
Quạ đen vươn cánh tạo thành một mảng lớn bóng tối lượn vài vòng bên người hắn, một thân thuần bạch dính máu, nhưng huyết tinh không thể làm ô uế hào quang của hắn, ngược lại càng như thiên sứ giáng thế. Trên những phần thuần bạch chưa bị nhiễm bẩn cùng đầu ngón tay lây dính máu tươi, mơ hồ toát lên sức cám dỗ đầy ma tính, lúc này bọn hắn mới phát hiện tình nhân trong mộng của tất cả mọi người so với màu trắng thuần túy thì càng thích hợp với màu đỏ ma mỵ đầy quyến rũ.
Ống tay áo bị nhuộm thành đỏ sậm được nâng lên, con quạ đen dừng trên cánh tay, trải qua nguy hiểm trong khoảnh khắc nhưng thần sắc của Chung Tình vẫn không hề hoảng sợ, siêu sao của bọn hắn vẫn giữ tác phong ung dung, đôi môi nhếch lên mang theo ý cười vừa mị hoặc vừa lơ đãng, “Mọi người không sao chứ?”
Tất cả đều ngây ngốc gật đầu, mặc dù đã sớm đối mặt với vô số minh tinh, cũng biết rằng sức quyến rũ của vị siêu sao này không phải những người khác có thể so sánh, nhưng bọn hắn vẫn bị người trước mắt gây kinh hoàng. Một màn mới vừa rồi, còn có người đứng trước mắt đều làm cho bọn hắn rõ ràng cảm giác được một năm hôn mê không hề làm cho hào quang chói mắt của Chung Tình bị tuột dốc, ngược lại càng làm cho vị siêu sao này thêm tỏa sáng.
Cho dù chỉ tùy tiện đứng như vậy, trên người còn nhuốm đầy máu nhưng vẫn khiến người ta không thể dời mắt. Con quạ đen kia tuy có chút quỷ dị nhưng càng khiến Chung Tình tăng thêm nhiều phần bí ẩn. Ở trước mặt bọn hắn, sức quyến rũ của Chung Tình cơ hồ làm cho người ta không dám nhìn thẳng, mang theo tà khí sắc bén dường như áp đảo tất cả mọi người. Chung Tình lúc trước vốn đã đủ khiến người ta si mê dại khờ, hiện tại có thể làm cho tất cả trở nên điên cuồng.
Long Phạm nhìn thấy ánh mắt của những người này, làm cho Dạ Dực lui trở về cơ thể Lăng Lạc Viêm rồi lập tức kéo hắn ôm vào lòng, “Lạc Viêm có biết mình đã làm sai chuyện gì hay không?”
“Có sao?” Lăng Lạc Viêm nghe ra ý tứ nguy hiểm của Long Phạm nhưng vẫn nhướng mi gợi lên một tia khiêu khích, “Ta vừa rồi đã cứu của tất cả mọi người, làm như vậy có gì sai?”
“Ngươi không nên ở trước mặt ta đối với người khác lộ ra loại vẻ mặt này….” Đầu ngón tay mơn trớn trên mắt Lăng Lạc Viêm, lại lướt qua đường cong bên môi có thể khiêu khích mê hoặc lòng người, Long Phạm mỉm cười chậm rãi cúi xuống, như là cố ý muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng, chầm chậm hôn lên môi hắn.
Hai cánh môi mới đầu chỉ là chạm vào nhau, sau đó dần dần thêm sâu, những người đứng gần đó cơ hồ có thể nhìn thấy đầu lưỡi của hai ngươi đang giao triền, vội vàng giơ máy chụp lên, phàm là phóng viên sẽ không ai buông tha góc độ tuyệt hảo trước mắt, tin tức ngày mai chắc chắn sẽ rất nóng bỏng đầy phấn khích!
Lăng Lạc Viêm biết rõ Long Phạm là cố ý, nhưng đối với hắn mà nói hắn cũng không quan tâm ở trước mặt người khác hôn Long Phạm, phớt lờ hết thảy ánh đèn máy ảnh cùng những tiếng chụp tách tách không ngừng vang lên, xem như không nghe thấy những âm thanh thấp giọng xì xào, rồi có một ánh mắt phi thường đặc biệt đang chăm chú nhìn, làm cho hắn rất dễ dàng nhận biết người kia là ai.
Cố gắng kiềm chế nhưng vẫn tản mát hơi thở lạnh như băng, mang theo tức giận cùng oán hận, hắn rất quen thuộc cái loại ánh mắt này, vừa tiến vào cửa liền nhìn hắn như vậy.
Không biết có phải Long Phạm cũng cảm giác được ánh mắt của Chung Hàn Tiêu hay không, Lăng Lạc Viêm chỉ thấy Long Phạm siết chặt thân thể của hắn khiến hai người càng thêm kề sát, đến mức cho dù cách một lớp y phục cũng có thể cảm giác được độ cứng và nhiệt độ nóng bỏng dưới thân của đối phương.
“Này, muốn làm thì liền trở về….” Thoáng đẩy hắn ra, Lăng Lạc Viêm thở hổn hển lấy tay lau đi dấu vết bên môi, ở bên tai Long Phạm thấp giọng nói nhỏ một câu. Hắn không dự định biểu diễn ngay tại nơi đây, cứ tiếp tục như vậy hắn không biết hắn và Long Phạm có thể nhẫn nại đến lúc trở về hay không.
Đáy mắt của Long Phạm hiện lên ý cười nhạn nhạt đầy ái muội, hơi thoáng gật đầu, khẽ dùng ngón tay vuốt nhẹ lên đôi môi ửng hồng của Lăng Lạc Viêm, quay đầu nhìn mỗi một người trong đám đông, ý cười lui ra, bên trong đôi mắt màu thanh lam xuất hiện lãnh ý đầy thâm trầm, hắn rất rõ ràng vẻ mặt Chung Hàn Tiêu nhìn Lăng Lạc Viêm mang ý nghĩa gì.
Ánh đèn cùng âm thanh máy chụp hình thay phiên phau vang lên. Lâm Lệ đang nằm trên mặt đất cũng bị vô số người chụp ảnh, trong tiếng xôn xao bỗng nhiên truyền đến âm thanh cầu cứu rất nhỏ.
“Cứu….cứu….” Lâm Lệ ngã xuống đất nhưng vẫn chưa chết, nằm trong vũng máu nhưng căn bản không ai để ý.
Trong đám đông có người nhìn thấy Lâm Lệ bị bắn nhưng không chết, giơ tay lên cầm cái gì đó, ánh mắt Long Phạm chợt lóe, ở bên tai Lăng Lạc Viêm nói nhỏ một câu.
Chung Hàn Tiêu mới cầm điện thoại chuẩn bị chỉ thị thì một bóng trắng đột nhiên xuất hiện đứng trước mặt hắn.
“Kêu người của ngươi dừng tay.”
Lời nói chậm rãi nhưng dứt khoát, toát ra một cảm giác nguy hiểm nào đó, đôi mắt đang nhìn hắn cư nhiên lại hiện lên màu thanh lam lạnh lùng.
Đồng tử của Chung Hàn Tiêu trở nên âm trầm sắc bén.
Hắn biết người nam nhân này mới vừa rồi là cố ý làm cho hắn xem, cố ý ở trước mặt nhiều người, cố ý ở trước mặt hắn hôn “Vũ”.
Bàn tay đang cầm điện thoại đột nhiên nắm chặt, hắn cùng người nam nhân đối mặt, “Ngươi ra lệnh cho ta?”
Người nam nhân này đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, câu nói kia tựa như mệnh lệnh, sự cương quyết cùng lời ra lệnh như là chuyện đương nhiên, cái loại này khiến người ta không thể tự chủ được bất giác muốn tuân theo, hơn nữa lại đặc biệt rõ ràng, làm cho hắn nhớ tới phụ thân của hắn, một người nam nhân khủng bố mà hắc bạch lưỡng đạo đều phải kính nể ba phần, ông trùm quá cố một thời của Ảnh Kiêu Minh.
Không, thậm chí so với phụ thân của hắn càng khiến kẻ khác kinh hãi hơn, trong quá khứ bất luận là cường đại đối thủ như thế nào thì hắn cũng đều gặp qua, nhưng không có ai có thể so sánh với người nam nhân này. (chuyện, Long ca của chúng ta mà)
Hiện tại, Chung Tình là người của hắn? Vũ, đệ đệ của hắn….cùng người này…..
Nụ hôn vừa rồi đã hoàn toàn chứng minh điểm này, trong một rừng người như vậy, một chút cũng không để ý việc này sẽ ảnh hướng đến sự nghiệp phát triển điện ảnh của hắn ra sao, từ khi người nam nhân này đột nhiên xuất hiện thì ba lần bốn lượt đều biểu hiện đủ loại thân mật như là khoe ra, cũng như là muốn nói với tất cả mọi người quan hệ của hắn và người nam nhân này.
Sắc mặt âm trầm của Chung Hàn Tiêu càng lúc càng lạnh lùng, nắm chặt điện thoại ngay tại bên tai, vốn tính toán muốn đám thủ hạ tiếp tục nổ súng nhưng một lời cũng không thể xuất ra khỏi miệng, cùng nam nhân kia bốn mắt nhìn nhau, hắn cảm giác được một loại áp bách mãnh liệt, bất quá hắn rất rõ ràng cái loại này tựa như đang đối mặt với nguy hiểm, trải qua sinh tử.
“Ngươi nên nghe theo lời của ta.” Long Phạm đứng trước mặt Chung Hàn Tiêu, ánh mắt thản nhiên tràn đầy thâm trầm tĩnh mịch làm cho Chung Hàn Tiêu không dám có nửa điểm lơi lỏng.
Dưới đáy mắt màu thanh lam như nổi lên gợn sóng mang theo vài phần quỷ bí, hắn biết quá khứ của Lạc Viêm có Chung Hàn Tiêu, cũng không biết ngọn nguồn đầu đuôi như thế nào, nhưng giờ khắc này hắn hiểu rõ tâm tư của Chung Hàn Tiêu, cái loại tâm tư này khiến hắn rất muốn làm cho Chung Hàn Tiêu từ nay về sau biến mất khỏi thế gian.
Chiếm giữ quá khứ của Lạc Viêm, hiện giờ vẫn muốn dây dưa cùng Lạc Viêm đã thuộc về hắn, như thế nào mới có thể cho Chung Hàn Tiêu biết rõ Lạc Viêm là của hắn, triệt để hoàn toàn, từ tâm đến thân, mỗi một tấc chỉ có thể là của hắn, người bên ngoài cho dù chưa làm bất cứ điều gì, chỉ là có ý đồ cũng phải trả giá đắt…..
Bên trong đôi mắt thanh lam hiện lên vài phần âm u, đó là vực sâu không thấy đáy.
Chung Hàn Tiêu nhìn thấy thần sắc trong mắt của Long Phạm, trong lòng dâng lên cảnh giác. Người nam nhân này không phải bất cứ địch thủ nào trước đây của hắn có thể so sánh với, lại nhắc nhở chính mình không nên quên điểm này, xem ra muốn đoạt lại thứ thuộc về mình từ trong tay của người nam nhân này cần phải mất nhiều công phu. ( đang nằm mơ àh)
Hai người cứ như vậy giằng co, người của Ảnh Kiêu Minh đang đợi lệnh ở đầu dây bên kia hô lên vài tiếng, thủy chung không thấy chỉ thị của cấp trên, dường như cảm giác được có gì bất thường nên không dám cúp máy, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Không ai đi quan tâm Lâm Lệ như thế nào, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết mới có tinh thần tiếp tục tác nghiệp, lúc này lại phát hiện nam nhân bên cạnh Chung Tình cùng Chung Hàn Tiêu đang bất động nhìn nhau, không khí xung quanh đột nhiên trở nên căng thẳng.
Cái loại cảm giác khẩn trương vì sự giằng co giữa hai người nam nhân. Một người là Chung Hàn Tiêu, thủ lĩnh của Ảnh Kiêu Minh, trên danh nghĩa là chủ tịch tập đoàn Ảnh Kiêu, bất quá cũng không ai dám dễ dàng đắc tội.
Người còn lại là nam nhân bên cạnh Chung Tình có thân phận bí ẩn, tuy không biết lai lịch nhưng tất cả mọi người lại cảm giác được sự cường đại của hắn. Cái loại cảm giác này rất kỳ quái, đứng trước mặt hắn thật giống như đang đứng trước biển sâu thăm thẳm hay là ngọn núi cao không nhìn thấy đỉnh, làm cho người ta không khỏi tự giác muốn tránh xa, từ trong thâm tâm dâng lên một loại cảm giác kính sợ.
Hôm nay Chung Hàn Tiêu xuất hiện thật đột ngột, mà sự xuất hiện của nam nhân kia càng thêm li kì cổ quái, bọn hắn căng thẳng giằng co như thế này xem ra đều là vì một người. Có người bỗng nhiên nhớ lại dường như trước kia từng có tin đồn quá khứ của Chung Tình có liên quan đến xã hội đen….
Nếu là thật thì mục đích mà Chung Hàn Tiêu đến đây cũng là điều dễ hiểu, còn người kia thì càng không cần phải nói, cả hai đều là vì Chung Tình…..
Âm thầm cầm máy chụp hình tác nghiệp, trải qua một hồi phong ba, giờ khắc này trong đại sảnh lại tiếp tục trở thành hội trường họp báo.
Từ khi tiếng súng bên trong vang lên thì cảnh sát đã vội tiến vào, hiện giờ đang ở bên ngoài điều tra vụ án. Trong hội trường rộng lớn lúc này trở thành một mảnh hỗn loạn nhưng không có nhiều người đi ra, trải qua hết thảy những việc vừa rồi, không ai có thể buông tha cơ hội tiếp cận Chung Tình, người có sức quyến rũ như vậy thì ai có thể rời đi trước hắn?
Các phóng viên trong hội trường chỉ cần Chung Tình không rời đi thì sẽ không buông tha, tất cả mọi người đều muốn nhìn đến phút cuối cùng.
Cảnh sát đưa Lâm Lệ đang hấp hối ra ngoài, bọn họ thẩm vấn điều tra mọi người hoàn cảnh nàng bị trúng đạn như thế nào, nhưng không có ai biết rõ nguyên nhân, viên đạn dường như đột nhiên bắn vào, bọn hắn căn bản không thấy trong hội trường có bất luận kẻ nào bóp cò.
“Ngươi không còn cơ hội.” Long Phạm nhìn lướt qua dấu vết bị cháy xém ở đầu cửa sổ, hắn nhìn thấy rất rõ ràng, nữ nhân kia bị tập kích đúng là do Chung Hàn Tiêu hạ lệnh.
Hắn cũng không tiếc rẻ tánh mạng của người khác, ngoại trừ Lạc Viêm thì sinh tử của bất kỳ ai đều không quan hệ đến hắn, nhưng….giải quyết hết thảy những việc này không thể là Chung Hàn Tiêu, mà để cho nữ nhân kia chết như vậy, tựa hồ cũng quá mức dễ dàng….
Nhìn chăm chú người đang hướng hắn đi tới, hắn thấy trên thân Lạc Viêm dính đầy huyết sắc, đáy mắt thanh lam dần dần thâm trầm, “Muốn thay y phục?”
Lạc Viêm ghét nhất bị nhuốm máu tanh, muốn giết người thì có rất nhiều cách để lấy mạng, Chung Hàn Tiêu lại dùng cách này, nhưng lại ở thời điểm Lạc Viêm chưa theo hắn rời đi, hành động đột ngột suýt nữa đã tạo thành hậu quả không thể vãn hồi, cũng suýt nữa ảnh hưởng đến an nguy của Lạc Viêm.
Điểm này làm cho hắn càng lúc càng khó chịu, hắn sẽ không để Chung Hàn Tiêu tiếp tục làm ra việc dư thừa, Lạc Viêm có hắn là đủ rồi.
Lăng Lạc Viêm cúi đầu nhìn vết máu trên người liền nhíu mi, rồi đi đến bên cạnh Long Phạm, “Như vậy cũng được.” Hương sen trên người Long Phạm có thể thay hắn xua tan mùi vị máu tanh.
“Khi nào quay về thì ngươi cũng thay đi.” Hắn toàn thân ô uế thì cũng đã ô uế, so sánh với điểm này thì dấu vết trên người Long Phạm càng làm cho hắn cảm thấy thực không thoải mái, đó là thời điểm hắn cùng Long Phạm hôn nhau, bộ tây âu trên người hắn dính lên bạch y bào của Long Phạm, lúc này hiện lên vài vết máu đỏ sẫm, mặc dù biết rằng Long Phạm không để ý bị lây dính huyết sắc, nhưng hắn đối với trước mắt vẫn cảm thấy không vui.
Chung Hàn Tiêu nhìn thấy hai người một hỏi một đáp, giữa từng câu từng chữ, giữa mỗi một biểu tình đều thể hiện quan hệ của bọn hắn đã đến mức nào, cái loại thân mật này bất giác đã trở thành thói quen….còn lời nói của nam nhân kia mới vừa rồi….đã không còn cơ hội.
Hung hăng nắm chặt điện thoại trong tay, ấn nút cúp cuộc gọi, hắn bỏ nó vào túi quần. Cảnh sát đã tiến vào, không còn cơ hội lấy đi tánh mạng của Lâm Lệ, hay là còn một ý tứ khác, hắn không còn cơ hội…..
Bên người nam nhân kia chính là người đã từng thuộc về hắn, nhưng hiện tại đã tỏa sáng đến mức hắn cũng không thể khống chế được ánh mắt phải dõi theo, dường như đã vận dụng hết thảy bài học hắn dạy cho, chỉ là vì nhìn thấy Vũ một thân nhiễm màu đỏ sẫm, nhìn thấy nụ cười đó.
Nếu lúc trước…..
Chung Hàn Tiêu nhìn thấy hai người kia thừa dịp hỗn loạn thoát ly khỏi hội trường, thần sắc lạnh lùng âm trầm trên mặt càng lộ ra sự cương quyết.
“Ta tưởng ngươi lập tức đem ta trở về.” Lăng Lạc Viêm đưa Long Phạm lên xe, hắn không rõ vì sao Long Phạm không đem hắn đi.
“Qua ngày hôm nay ta thay đổi chủ ý. Lạc Viêm đã ở bên cạnh ta thì cũng không vội trở về.” Long Phạm đánh giá một vòng trong xe, thế giới này có rất nhiều thứ hắn không biết, nhưng những thứ này cũng không phải lý do hắn tính toán tạm thời lưu lại ở đây.
Cuối cùng thì hắn đã biết cuộc sống của Lạc Viêm ở thế giới này như thế nào, cho đến ngày hôm nay hắn rốt cục biết rõ nơi này có bao nhiêu người vọng tưởng đến người thuộc về hắn, đám người ở chỗ kia, tất cả đều là vì Lạc Viêm mà đến.