Bọn hắn đã đến biên giới ở giữa Sa thành và đại mạc, nơi này cực kỳ hẻo lánh, bước qua khỏi biên giới sẽ là sa mạc. Vào ban đêm, phương Bắc như một hang động tối đen thật lớn, khó phân biệt được đâu là trời đâu là đất, ngay cả không khí cũng mang theo hương vị của bão cát bụi bậm.
“Đó là Mãng, cũng giống như Hư, mấy trăm năm trước đã tuyệt tích khỏi thế gian.” Long Phạm trầm ngâm nói, bóng đen ở dưới chân bọn hắn khó có thể phân biệt đâu là đầu còn đâu là đuôi, trên người phủ đầy lớp vảy, thân hình to lớn dị thường, há mồm làm động tác cắn nuốt, chậm rãi tiến về phía trước.
Trong miệng dị thú phát ra những tiếng kêu kỳ lạ, Lăng Lạc Viêm cẩn thận xem xét, rốt cục không nghe thấy tiếng hát lúc trước, “Tiếng hát kia không biết từ đâu mà đến, còn con Mãng này đang cắn nuốt cái gì, thức ăn của nó là gì?”
“Nó ăn không khí.” Ngữ thanh của Long Phạm thản nhiên, trong đôi mắt màu thanh lam nhợt nhạt lại hiện lên vẻ thận trọng và trầm tư. Từ không trung hạ xuống, hắn kéo Lăng Lạc Viêm ra sau lưng rồi thả người tới gần con dị thú.
Linh quang của sóc thủy hiện lên giữa màn đêm, giống như bầu trời được mạ lên một màu thanh lam thâm thúy, gợn nước nhìn thật ôn hòa dịu dàng, nhưng lại bao vây con dị thú đang gầm rú rồi ra sức cắn nuốt chôn vùi.
Cứ như thế đứng giữa không trung, không nhanh không chậm điều khiển sóc thủy, Long Phạm tiếp tục nói, “Thức ăn của Mãng chính là không khí. Vạn vật trong thiên địa luôn được cân bằng, một khi không khí bị cắn nuốt quá nhiều thì sẽ mất cân đối.”
“Mất cân đối thì sẽ thế nào?” Lăng Lạc Viêm đứng trên một mỏm núi, thưởng thức Long Phạm giao đấu cùng Mãng.
Mái tóc dài đen huyền vẫn suông thẳng như trước, trường bào thuần bạch của tế ti dưới bầu trời đêm càng đặc biệt nổi bật, trắng tinh như vầng mây phiêu lãng từ nơi chân trời bay xuống phàm trần. Bất luận người nào nhìn thấy cũng không nghĩ rằng đây là một màn giao chiến.
Đầu ngón tay chỉ chuyển động rất nhẹ thì có thể khiến dị thú gào thét quay cuồng, người đang thản nhiên mà đứng với phong thái lạnh lùng. Nhìn thấy Mãng bị sóc thủy ăn mòn, giống như vật dơ bẩn đang bị tẩy rửa, ánh mắt có vẻ rất thương hại nhưng Lăng Lạc Viêm không cần lý giải cũng có thể khẳng định kỳ thực bên trong chỉ có thờ ơ lạnh nhạt.
Rất ít khi nhìn thấy Long Phạm ra tay, việc này có thể giao cho tộc nhân giải quyết nhưng bây giờ lại vội vàng động thủ tiêu diệt con Mãng này, không biết là vì lý do gì.
“Vì sao không trả lời?” Đến bên cạnh Long Phạm, lòng bàn tay chưởng đi một ngọn viêm hỏa, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy Long Phạm thản nhiên đưa con dị thú đến gần cái chết, rốt cục nhịn không được có chút ngứa tay.
Hắn tuy có viêm hỏa lực nhưng không người nào nguyện ý giao đấu cùng hắn. Thứ nhất là vì thân phận, thứ hai lại có thể sử dụng viêm hỏa, hơn nữa lần trước Long Phạm đã tuyên cáo, lúc này muốn tìm người cùng hắn giao thủ thì căn bản không có khả năng, hiện giờ chỉ có con dị thú này dùng để luyện tay một chút.
Dù sao cũng là linh thú sớm tuyệt tích trên thế gian, sóc thủy đem nó nhấn chìm ăn mòn, viêm hỏa thiêu đốt phần đuôi của nó, con Mãng vẫn chưa chết, nhưng cho dù có là linh thú cường đại như thế nào thì cũng không thể kháng cự nổi với hai cỗ lực lượng của bọn hắn. Mãng gầm lên giận dữ rồi ngã xuống đất, giãy dụa một lần cuối, xem như cũng đã sắp chết.
Viêm hỏa trong tay của Lăng Lạc Viêm vừa mới được chưởng ra thì bạch y bào bỗng nhiên xoắn tới đem hắn kéo đến bên người, dường như không muốn hắn tiếp cận với con Mãng kia, Long Phạm siết chặt tay hắn, chặt đến mức Lăng Lạc Viêm phải nhíu mày, nghiêng đầu thì nhìn thấy bên trong đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam hiện lên một sự sợ hãi.
Cầm lấy tay Lăng Lạc Viêm rồi kéo hắn đến trước người, Long Phạm ôm hắn thật chặt, sau đó chậm rãi nói, “Một khi mất cân đối thì không gian sẽ bị bóp méo, sinh ra một khe nứt hút hết tất cả những thứ ở xung quanh, những thứ nào bị hút vào đó sẽ rơi xuống một nơi vô danh, cho dù không chết nhưng sẽ biến mất khỏi trần đời, thất lạc ở trong không gian của khe nứt.”
Gắt gao ôm Lăng Lạc Viêm, chặt đến mức cơ hồ khiến kẻ khác cảm thấy ngạt thở, nghĩ đến sự sợ hãi mà hắn vừa nhìn thấy trong đôi mắt màu thanh lam thì Lăng Lạc Viêm bỗng nhiên hiểu được vì sao Long Phạm phải vội vàng diệt trừ con Mãng.
“Chẳng lẽ ta vẫn chưa đủ mạnh đến mức có thể làm cho ngươi an tâm? Lúc trước dùng lực lượng diệt thế để uy hiếp người trong thiên hạ, bây giờ chỉ có một chút chuyện vụn vặt cũng phải đích thân đi tiêu diệt con Mãng. Ta còn tưởng rằng không có chuyện gì có thể làm cho ngươi hoảng sợ.” Bĩu môi, Lăng Lạc Viêm như đang chế giễu Long Phạm, nhưng giọng nói lại bất giác mang theo ý cười.
Long Phạm lắc đầu, vẫn ôm chặt Lăng Lạc Viêm vào lòng, đôi mắt màu thanh lam khẽ nâng lên, bên trong lộ ra thần sắc lạnh lùng nhìn về con dị thú ở nơi xa xa, giọng nói mang theo một chút thở dài, “Điều ta sợ duy nhất chính là ngươi. Chỉ cần chuyện gì liên quan đến Lạc Viêm thì ta sẽ không dám sơ suất, mùi vị biệt ly lúc trước đã nếm quá đủ, con Mãng này sẽ phá hủy làm cho không gian bị bóp méo, cho dù khả năng chỉ có một phần vạn, nhưng cũng phải thật cẩn trọng.”
Không gian bị bóp méo sẽ sinh ra khe nứt rồi nuốt vào toàn bộ những thứ ở xung quanh. Đó là vì sao trên cây Hoan Hỷ thụ đột nhiên xuất hiện một cửa khẩu khổng lồ, trút xuống một núi thi thể, còn những người chưa chết thì không biết đã lưu lạc về phương nào.
Hắn làm sao có thể để cho một thứ nguy hiểm như vậy đến gần Lạc Viêm. Không phải là lực lượng của bất luận kẻ nào mà là lực của tự nhiên, ai có thể cam đoan không có chuyện ngộ nhỡ. Một lần ly biệt quả thực đã đủ làm cho hắn phát cuồng, nếu thêm một lần nữa thì sợ rằng hắn sẽ nhịn không được mà hủy diệt toàn bộ thiên hạ.
“Lực lượng của Lạc Viêm bây giờ thì đã có thể ngang hàng với ta, đương nhiên không hề yếu, mà là rất cường đại. Nhưng với ta mà nói, vẫn là không thể cho phép có bất cứ nguy hiểm nào đến gần ngươi, huống chi là loại nguy hiểm như thế này, nếu bị hút vào bên trong khe nứt, dịch chuyển đến một không gian khác thì ta nên làm thế nào bây giờ? Ta cũng ích kỷ, ta chịu không nổi nếu phải mất ngươi.”
Thoáng thả lỏng vòng tay, những lời này của Long Phạm làm cho Lăng Lạc Viêm không thể nói nên lời. Muốn nói có thể ngang hàng thì chung quy cũng không phải là đối thủ của Long Phạm. Hắn cường đại cũng có công lao của Long Phạm, cho dù hắn có mạnh mẽ thì Long Phạm vẫn không ngừng lo lắng cho hắn.
Hít vào một hơi, dưới mái tóc bạch kim là đôi mắt mị sắc thâm tình cùng ý cười bất đắc dĩ, Lăng Lạc Viêm lắc đầu, “Làm sao lại mất ta? Chẳng phải từ lâu đã nói sẽ không ly khai.”
Khi các trưởng lão và diệu sư chạy đến thì đã nhìn thấy thi thể của một con dị thú vô cùng to lớn đang nằm trên mặt đất. Bởi vì cát bụi mà khiến bầu trời ban đêm trở nên mông lung, ở phía bên kia, hồng sam và bạch y bào giao thoa, hai người lẳng lặng ôm nhau làm cho người ta không dám tùy ý tiếp cận, giống như chỉ quấy rầy một chút là đã phạm phải sai lầm, sẽ quấy nhiễu bầu không khí kiều diễm tràn đầy nhu tình ở trước mặt.
Đó là vẻ mặt của tế ti chỉ hiển lộ trước mắt của tông chủ mà chưa có người nào từng được nhìn thấy, trong phong thái lạnh nhạt siêu phàm thoát tục là một sự ôn nhu cùng tình yêu sâu đậm làm rung động tâm tư của tất cả mọi người.
Mà tông chủ cũng không còn giữ lại vẻ mặt đa tình mị hoặc như ngày thường, đường cong bên khóe môi không còn sắc bén và lạnh lùng như xưa. Hai người ôm nhau, rõ ràng ngay tại trước mắt nhưng tựa hồ lại phi thường cách xa tất cả mọi người.
Dạ Dực đứng ở sau lưng đám người, nhìn thấy Long Phạm và Lăng Lạc Viêm đang ôm nhau, từ trước đến bây giờ cũng đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng lúc này trong lòng lại bỗng nhiên có một loại cảm giác khác thường, giống như đang bị xúc động, khiến hắn khó có thể bảo trì thần sắc lạnh lùng vô cảm như lúc trước.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một cái tên khiến hắn không ngại đường xa vạn dặm truy đuổi đến Sa thành, thiếu niên được hắn phụng mệnh “giáo huấn”, từ ngoan ngoãn đến giãy dụa ở dưới thân hắn.
Cảnh tượng ở trước mắt khiến tâm tư của kẻ khác phập phồng rung động. Nhưng lúc này Lâm Sở nhìn thấy hình ảnh như vậy lại không hề lảng tránh, mà cứ si mê đứng nhìn hết sức thận trọng, mãi cho đến khi ở xa xa có tiếng xé gió đột nhiên tiếp cận.
“Lăng Lạc Viêm, ngươi không chịu nghe lời cảnh báo của ta mà vẫn đi đến nơi này.” Cùng với tư thế như phong lôi rơi xuống mặt đất, người đến có mái tóc đỏ sậm ngắn đến vai tung bay trong gió, lộ ra đôi mắt âm u lạnh lẽo và sắc bén như chim ưng, cư nhiên là người đã lâu không hiện thân, trước giờ vẫn mất đi tung tích, Phong Trần Tuyệt.
Nhìn thấy hai người đang ôm nhau trên mảnh đất trống, hoàn toàn không đặt hắn vào mắt, trong đồng tử sắc bén lại càng lộ ra lãnh ý mãnh liệt, trầm giọng nói, “Chớ trách ta không nhắc nhở các ngươi không nên đến nơi này.”
“Bản tông chủ cũng quên nhắc nhở Kiền Kì tộc đã sớm bị hủy diệt, ngươi hiện giờ là tự mình tìm đến cửa, chẳng lẽ là muốn đi theo tộc nhân của ngươi?” Lăng Lạc Viêm xoay người, có một chút nghi hoặc đối với lời nói của Phong Trần Tuyệt, “Còn ngươi nói cái gì mà cảnh báo, ngươi có chuyện gì có thể cảnh báo cho ta?”
Từ khi Phong Trần Tuyệt xuất hiện thì trong mắt của Long Phạm đã lui ra thần sắc nhu tình, màu thanh lam lóe lên dưới đáy mắt, chính là đang suy nghĩ nên lấy đi tánh mạng ở trước mặt hay phải lưu lại. Phong Trần Tuyệt có liên lụy đến Hách Vũ, Kiền Kì tộc tuy đã bị tiêu diệt nhưng quan hệ giữa hắn và Xích Diêm tộc vẫn chưa bị triệt tiêu.
Dù sao hắn từng là người có được huyền hỏa lực.
Điểm này làm cho Long Phạm không thể tùy tiện giết Phong Trần Tuyệt, nhưng cũng chính là vì điểm này mà khiến hắn phi thường muốn trừ khử Phong Trần Tuyệt. Đôi mắt của Long Phạm nổi lên những gợn sóng màu thanh lam, chung quy vẫn không động thủ, Phong Trần Tuyệt vẫn chưa dứt lời.
“Xem ra người nọ không truyền đạt lời của ta cho ngươi. Ta sai người của Trấm Hậu tộc truyền lời, nếu các ngươi không muốn thế gian này xuất hiện điều ngoài ý muốn thì ngay lập tức rời khỏi đại mạc ở cực Bắc.” Phong Trần Tuyệt nhìn chăm chú về phương Bắc, không người nào nhìn thấy biểu tình của hắn khi nói chuyện, nhưng bọn họ lại có thể rõ ràng hiểu được hàm nghĩa của những lời này.
Lúc này Lăng Lạc Viêm mới biết vì sao Tiếu Thủ Niên của Trấm Hậu tộc lại đột nhiên xuất hiện, rồi cũng vì sự cố phát sinh trên người của Tiếu Niệm Vân mà cố ý che giấu lời cảnh báo của Phong Trần Tuyệt. Bất quá cho dù có truyền lời thì hắn cũng sẽ không nghe theo, vì đây là Phong Trần Tuyệt truyền lời mà không phải là tế ti của hắn.
“Tiếu Thủ Niên chắc là không sợ chết.” Lăng Lạc Viêm thoáng nhếch môi, “Lôi Quyện coi như lúc trước biết thức thời mà tiến lui, huynh đệ kết bái của hắn cũng không thua kém.”
“Nham Kiêu, thay ta nhớ rõ, lúc sau trở về xử trí Trấm Hậu tộc.” Phân phó một câu là đã quyết định vận mệnh sau này của Trấm Hậu tộc.
“Dạ!” Nham Kiêu xưa nay vẫn hiếu chiến, việc này giao cho hắn thì nhất định sẽ không quên, hắn còn nhớ rõ lúc trước vẫn chưa có cơ hội cùng các tộc giao thủ, lại để cho Ngân Diệu tộc ở trước mặt người khác thể hiện oai phong, đến nay hắn vẫn còn cảm thấy tiếc nuối.
“Ngươi có nghe ta nói hay không? Không thể đi đến đại mạc ở cực Bắc, dừng ở đây, không thể đi tiếp!” Mất đi tộc nhân, hiện giờ chỉ còn lại một mình, khí thế ngông cuồng cùng lạnh lùng của Phong Trần Tuyệt xem ra vẫn không có nửa điểm thay đổi.
“Ngươi nói không thể thì liền không thể hay sao? Phong Trần Tuyệt, ngươi nghĩ mình là ai? Việc mà bản tông chủ đã quyết định thì không có người nào có thể cản ta!” Ngữ điệu mãnh liệt, bão cát ở xung quanh bắt đầu nổi lên, Lăng Lạc Viêm cười khẩy rồi bước ra phía trước.
Lúc này y phục lại bị giữ chặt, Long Phạm dường như biết hắn muốn làm cái gì, nhưng không ngăn cản mà chỉ vô cùng nhẹ nhàng nói ra hai chữ, “Giết hắn.”
Lăng Lạc Viêm quay đầu nhướng mi rồi nhếch môi lên, “Ta biết.” Sự tồn tại của Phong Trần Tuyệt vẫn là việc mà Long Phạm luôn để ý ở trong lòng. Phong Trần Tuyệt đại biểu cho một cỗ lực lượng khác mà Hách Vũ lưu lại, cùng hắn có quan hệ sâu xa, hơn nữa dường như giữa hai người bọn hắn luôn có một chút liên lụy không rõ.
Nếu đã không rõ thì chi bằng cứ chặt đứt, mặc kệ là tình hay là oán, là yêu hay là hận, dùng cái chết của Phong Trần Tuyệt để kết thúc tất cả.
“Còn chưa nói lời cảm tạ ngươi vì lần trước đã tố giác chuyện của bản tông chủ, quả thật hữu hụng, cho nên Kiền Kì tộc không thể tồn tại trên đời này, ngươi cũng như vậy.” Vừa dứt lời thì hồng ảnh nổi lên như một ngọn lửa, đột nhiên tiến đến trước người của Phong Trần Tuyệt, đưa chưởng lực đánh tới cổ họng của hắn.
Né tránh về phía sau, nam nhân có mái tóc đỏ sẫm như máu bắt đầu âm trầm nghiêm mặt, kiềm nén cơn thịnh nộ cùng vài phần phức tạp trên thần sắc, hắn đánh trả lại Lăng Lạc Viêm, giữa bầu không trung tối tăm, lôi hỏa đen huyền được chưởng ra bám lấy vô số cát bụi, “Lăng Lạc Viêm, ngươi không nghe lời cảnh báo của ta thì đừng hối hận!”
“Hôm nay nếu không thể giết ngươi thì ta mới hối hận.” Bên môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng, Lăng Lạc Viêm tiếp tục chưởng ra một đoàn viêm hỏa, ngọn lửa thiêu đốt bừng cháy cả bầu trời đêm. Hắn vẫn chưa quên lời nói của Phong Trần Tuyệt, mặc dù đó là sự thật, nhưng Phong Trần Tuyệt tiết lộ chân tướng của hắn và Long Phạm cũng đã khiến hai người bọn hắn nổi lên một trận phong ba.
Hôm nay đã đến lúc phải hảo hảo hồi báo.
Viêm hỏa tung bay rồi chảy xuống như thác nước, giống như dây leo mang theo ý thức quấn quanh thân người của Phong Trần Tuyệt, tựa hồ một đóa hoa yêu dã nở rộ giữa màn đêm, mỗi một lần nở ra đều có thể hủy diệt tất cả những thứ chạm vào thành tro bụi.
Phong Trần Tuyệt tránh né có một chút chật vật, hắn phải dùng trường kiếm để ngăn cản, hiện giờ cùng hắn giao thủ không phải là thiếu niên lần đầu tiên gặp mặt ở Vọng Thiên Thai, sau khi có được viêm hỏa lực hoàn chỉnh, hắn quả thật không phải là đối thủ của Lăng Lạc Viêm.
Đứng một bên quan sát, biểu tình của Long Phạm thủy chung thực hài lòng, lực lượng của Phong Trần Tuyệt không còn có thể uy hiếp được Lạc Viêm, cũng vì như vậy mà hắn mới yên tâm để Lạc Viêm đích thân ra tay.
Bất luận Phong Trần Tuyệt có tâm tư như thế nào đối với Lạc Viêm thì cứ để Lạc Viêm tự mình đem hết thảy gạt bỏ, đó là cách thích hợp nhất. Khoanh tay mà đứng, tế ti Long Phạm nhìn hai người giao chiến, mặc dù yên tâm tông chủ của hắn có thể tự mình đối địch nhưng hắn vẫn lo lắng, khiến hắn không thể dời mắt dù chỉ nửa điểm.
Hai người giao chiến đã gần tiếp cận đến đại mạc, từ biên giới Sa thành đuổi dần vào sâu bên trong. Càng hướng vào bên trong thì sắc trời càng thâm trầm u ám, nếu không phải những người ở đây đều có linh lực thì e rằng sẽ không thể nhìn rõ quan cảnh ở xung quanh. Giờ khắc này, giữa màn đêm nổi bật những vầng hào quang đỏ sẫm, lúc ẩn lúc hiện.
Rốt cục trường kiếm có ẩn chứa linh lực bị viêm hỏa đỏ đậm thiêu đốt hóa thành tro bụi. Phong Trần Tuyệt nâng chưởng đánh trả, biết rõ linh lực của hắn không thể ngăn cản được viêm hỏa trong bao lâu, nghĩ đến lý do vì sao mình ở đây, hắn cắn răng gầm lên giận dữ, “Có thể hay không nghe ta nói cho hết lời? Ta sẽ nói cho các ngươi biết về Linh Tê tộc, bọn hắn….”
Một tiếng nổ vang lên, viêm hỏa như mũi nhọn sắc bén đánh vào linh lực đen sẫm của Phong Trần Tuyệt làm rung chuyển mặt đất khiến cát bụi tung bay mù mịt, Phong Trần Tuyệt vẫn chưa dứt lời, Lăng Lạc Viêm nghe hắn nói tới đây thì dừng lại lực đạo ở trong tay, chỉ kém một chút nữa thì Phong Trần Tuyệt đã chết dưới chưởng của hắn.
“Ngươi nói đi.” Chỉ cần Phong Trần Tuyệt vẫn còn tin tức hữu dụng thì hắn không ngại kéo dài mạng sống của Phong Trần Tuyệt thêm một chút.
Thần sắc âm trầm trong mắt của Phong Trần Tuyệt càng thêm nghiêm trọng, sắp phải mở miệng là lúc vẻ mặt hiện lên mâu thuẫn và phức tạp, việc này đối với Phong Trần Tuyệt cũng không có nửa điểm ưu đãi nhưng hắn lại đến đây vốn là vì việc này.
Ngay khi hắn đang lưỡng lự thì mọi người bỗng nhiên cảm giác được mặt đất đang rung chuyển. Lúc này mọi người đã ở bên trong sa mạc, bãi cát ở dưới chân đột nhiên trũng xuống. Lúc trước màn đêm tối đen nhìn không thấy thiên nhật thì chỉ trong khoảnh khắc lại bừng sáng một cách quỷ dị, cát bụi tản ra như những màn sương mù. Bên trong hỗn loạn, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, ánh trăng bạc treo lơ lửng ở trên cao nhưng xem ra lại gần trong gang tấc.
“Lạc Viêm cẩn thận——” Long Phạm tiến đến sát bên cạnh Lăng Lạc Viêm, theo ánh mắt chăm chú của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm có thể nhìn thấy ở phía sau nứt ra một cửa khẩu thật lớn giống như một hang động tối đen.
Mãng đã chết, tại sao không gian lại bị bóp méo?! Căn bản chưa kịp tự hỏi, dưới chân bắt đầu lún xuống, chỉ trong khoảnh khắc dường như thiên địa bị đảo ngược, căn bản không thể tránh né.
Dưới ánh trăng bạc sáng ngời một cách yêu dị, bóng dáng màu đỏ nhảy lên, cát bụi dưới chân cuồn cuộn, nhưng chưa kịp bay lên giữa không trung thì lại bị thứ gì đó kéo xuống, ngay cả hắn cũng cảm thấy có một sức nặng vô cùng mãnh liệt đang đè ép, không cho hắn rời khỏi vùng đất ở dưới chân.
Long Phạm đã đến bên cạnh, nắm lấy tay của hắn, ở giữa không trung nhìn lại thì đã thấy tộc nhân sớm ngã xuống đất, không thể phân biệt thiên địa rõ ràng, chỉ nhìn thấy ánh trăng bạc ở trên cao, giống như khoảng cách giữa thiên địa trong lúc đó bị một lực lượng đè ép, cửa khẩu bị nứt ra càng lúc càng khuếch rộng đến vô hạn.
“Đây không phải là không gian bị bóp méo, đây là kết giới, mau rời đi!” Long Phạm nắm lấy tay Lăng Lạc Viêm rồi kéo lên trên, nhưng Lăng Lạc Viêm lại cảm thấy có cái gì đó đang hãm chân của hắn, tựa hồ có một cỗ lực lượng không thể kháng cự khiến hắn khó khăn bước đi.
“Tông chủ———tế ti———” Tiếng gọi ầm ĩ của tộc nhân ở cách đó không xa, mặt đất rung chuyển không ngừng sụp xuống phía dưới, mọi người đều đột nhiên không nghĩ đến ngay lúc này lại gặp phải một chuyện quỷ dị như vậy, giữa sắc trời bừng sáng như ban ngày lại nứt ra một cửa khẩu như vực sâu không đáy, phát ra những tiếng xé rách nghiền nát.
Ngay tại lúc này, hết thảy bỗng nhiên yên lặng.
Bãi cát ở dưới chân không còn sụp lún, thiên địa không còn rung chuyển, ánh trăng bạc lấp lánh hào quang quỷ dị dần dần trở nên ảm đạm, quay về với bầu không gian u ám, trọng lực lún xuống đột nhiên biến mất.
Tĩnh mịch một cách đột ngột, yên lặng một cách quỷ bí, tất cả mọi người đều đang nghi hoặc thì Long Phạm lai hô to một tiếng, “Đi mau!”
Ngay khi hắn vừa nói ra hai tiếng thì dị biến bỗng nhiên nổi lên.
Cực hạn yên tịnh chính là cực hạn cuồng bạo, những hạt cát hung thần từ nơi chân trời mãnh liệt dâng lên, ánh trăng ảm đạm không còn một chút hào quang, không có tường thiên thuật nên mọi người bị lún xuống, chỉ có thể giãy dụa giữa sa mạc. Trên không trung, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm lại bị vô số bão cát cuốn lấy, không thể đứng thẳng.
Bão cát càng lúc càng lớn, những hạt cát nổi lên như một cơn lốc xoáy đem tất cả mọi người cuốn lấy.
Bất luận là ở trên mặt đất hay ở giữa không trung, mỗi một chỗ trong thiên địa giống như đều bị che khuất, kịch liệt rung chuyển. Không ai có thể nhìn thấy tình cảnh ở trước mắt, ánh trăng mất đi nhan sắc chỉ còn một màu tối tăm, bão cát mãnh liệt đem tất cả hút vào bóng đêm hắc ám.
Cửa khẩu kia không biết đã biến mất từ khi nào nhưng lúc này không có ai phát hiện, trước mắt chỉ có vô số hạt cát bụi bậm, đập vào mắt là bóng đêm đen kịt, bên tai là tiếng cát xào xạc vang lên. Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đột nhiên bị một lực lượng khổng lồ xoắn tới kéo ra hai phía, hắn chỉ cảm thấy cả người tựa hồ bị rơi vào biển cát vô tận, chờ đến lúc hắn phát hiện thì bàn tay đang nắm chặt của hắn và Long Phạm đã bắt đầu buông lỏng.
“Long Phạm——–” Hắn hô to, nhưng ngay cả hắn cũng không thể nghe thấy tiếng hét của chính mình. Bùng nổ một âm thanh long trời lở đất, vô số hạt cát chôn vùi bọn hắn, đang muốn sử dụng viêm hỏa nhưng trên người lại mất đi tất cả khí lực, tinh thần bắt đầu trở nên hoảng loạn.
Cơn lốc xóay cuồn cuộn nổi lên cuốn lấy hết thảy, tất cả đều bị trọng lực kéo vào giữa không trung, giống như thiên địa bị hoán đổi nghịch chuyển. Trong bão cát cuồng bạo, tất cả đều bị chôn vùi.
Chờ đến khi cuồng phong bão cát chậm rãi lắng dịu, ánh trăng treo lơ lửng ở giữa không trung lại một lần nữa rực rỡ chói sáng, tất cả cát đá đều rơi xuống trở về nguyên vị, không còn lưu lại bất cứ dấu vết nào, tựa hồ chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chỉ là trên sa mạc đã không còn một bóng người.