Hai tay vuốt ve xoa nắn, trong miệng bị ngạnh vật nhồi vào, lúc này Linh Thư đương nhiên không thể trả lời câu hỏi của Dạ Dực, cũng căn bản không cần trả lời. Vật hắn đang cầm nóng rực ở trong miệng, hắn lui về phía sau một ít, lại dùng đầu lưỡi liếm mút, thậm chí giương mắt nhìn phản ứng của Dạ Dực. Thân là Yêu tộc, hắn cũng không cảm thấy làm như vậy có cái gì không đúng, ngược lại hắn rất muốn làm thật tốt.
Đầu lưỡi mềm mại từ trong miệng của thiếu niên vươn ra, như là thăm dò, đảo qua ngạnh vật dựng đứng vừa đỏ bừng vừa ướt át của Dạ Dực. Từng chút một liếm vào, phát ra tiếng vang ẩm ướt, giống như đang nhấm nháp. Thiếu niên làm ra hành động mê người như vậy lại dường như không biết mình đang làm cho người ta huyết mạch sôi sục như thế nào, hắn vẫn cứ tiếp tục động tác của mình.
Đôi môi hồng hào khép mở mang theo chất dịch ướt át, nâng lên đôi mắt màu hồng phấn trong suốt như băng càng thêm mê hoặc lòng người, bất giác toát ra mị sắc của Yêu tộc. Bị đôi mắt kia nhìn chăm chú, dùng đôi môi ngậm lấy rồi khẽ liếm, trong đầu của Dạ Dực bị chấn động, chỉ cảm thấy cơ thể như bị thiêu đốt.
“Ngô——–” phía sau đầu của Linh Thư bỗng nhiên bị dùng lực ấn vào, động tác liếm mút của hắn trở thành ngậm nuốt, trong miệng bị ngạnh vật nhồi nhét làm hắn hô hấp khó khăn, khoang miệng tràn đầy mùi vị của Dạ Dực, lui về phía sau rồi dùng đầu lưỡi để thúc đẩy, hắn đang muốn rời đi thì động tác như vậy lại khiến Dạ Dực khàn khàn thở dốc một tiếng.
Tiếng thở dốc này nghe rất hoan hỷ, hắn lui về phía sau, không khỏi chìa đầu lưỡi ra liếm ở cạnh sườn của ngạnh vật, “Rất thoải mái sao?”
Đôi mắt trong suốt đang nâng lên như có chút chờ đợi, Dạ Dực nhìn thẳng vào hắn, không có trả lời, hắn không xác định ngoại trừ thoải mái thì hắn còn có thể dùng cảm giác gì để hình dung. Thiếu niên ngồi quỳ ở trên giường nhìn hắn, làm ra động tác rõ ràng tràn đầy sức quyến rũ như vậy, trong mắt vẫn trong suốt đến thuần khiết.
Bộ dáng như thế, cho dù người nào nhìn thấy cũng sẽ không ngừng xôn xao trong lòng. Dạ Dực động thân đem dục vọng hoàn toàn nhập vào trong miệng Linh Thư, thiếu niên bất ngờ không kịp phản ứng thì đã bị một cổ lực lượng úp đến, hắn chỉ có thể giữ lấy thắt lưng của Dạ Dực, nhưng không thể ngăn cản ngạnh vật nóng rực đang mạnh mẽ tiến vào trong miệng của hắn, lần đầu tiên cảm giác được rõ ràng cái gì gọi là tình dục, đây là khát vọng của Dạ Dực?
Dạ Dực muốn lực lượng của hắn, hắn nên nổ lực hết mình cho Dạ Dực, nghĩ như vậy, Linh Thư bắt đầu nghênh hợp, đem vật ở trong miệng nuốt sâu vào trong cổ họng.
Thiếu niên cố gắng nghênh hợp, đôi mắt màu hồng phấn cùng cặp môi vì ma sát mà trở nên ửng đỏ, khóe miệng mang theo chất dịch đang mút lấy hắn, đầu lưỡi ở bên trong cố gắng khiêu khích liếm trên ngạnh vật. Trong lòng của Dạ Dực tựa hồ có cái gì đó đang biến hóa, ngoại trừ tràn đầy dục vọng còn có một thứ khác.
“Ngươi làm tốt lắm.” Lời nói lạnh như băng, vì tình dục mà trở nên khàn đục, không hề mang theo cảm giác thương yêu, nhưng nghe được như vậy thì Linh Thư lại bất giác nâng lên đôi mắt lộ ra ý cười, Dạ Dực đang khen ngợi hắn làm rất tốt.
Hắn không phải không biết, tuy Dạ Dực luôn giúp đỡ hắn nhưng lại thỉnh thoảng dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn. Thân là bán yêu, hắn cường đại hơn so với nhiều người, Yêu tộc vốn nên mạnh hơn so với ma vật, nhưng ở đây hắn không phải là đối thủ của Dạ Dực.
Được một người cường đại hơn mình khen ngợi làm cho Linh Thư cảm thấy thật cao hứng. Hóa ra ngoại trừ giết ngươi để làm cho hồng y Viêm chủ hài lòng thì còn có thể dùng cách này để thỏa mãn Dạ Dực. Hắn muốn cho Dạ Dực yêu lực của mình, nhưng hắn cũng không tự hỏi vì sao mình lại muốn lấy lòng ma vật trước mắt này. Bất luận là ma hay là yêu, đều là bằng bản năng mà hành động.
Lúc này bản năng của hắn rất kỳ quái, ngạnh vật tiến vào trong miệng làm cho hô hấp của hắn không thông cũng không hề thoải mái nhưng kỳ dị chính là thân thể của hắn dường như hoàn toàn không thấy phản cảm. Dùng môi lưỡi bao vây bộ phận rõ ràng thuộc về Dạ Dực nhưng hạ thân của hắn lại bất giác sinh ra phản ứng.
Đối với việc này cũng không bỡ ngỡ, Linh Thư không hề che giấu, đưa một tay đặt xuống hạ thân của chính mình, vừa nuốt vào nhả ra ngạnh vật ở trong miệng, vừa vuốt ve hạ thân. Dục vọng bị dấy lên làm cho sắc mặt của thiếu niên trở nên ửng đỏ, thân thể trắng như tuyết dần dần chuyển sang một màu hồng nhàn nhạt, Dạ Dực đưa tay sờ lên, chỉ cảm thấy làn da mịn màng trơn bóng giống như môi lưỡi mềm mại đang bao lấy dục vọng của hắn, khiến hồn phách tựa hồ bị thoát ly khỏi cơ thể.
Sự mềm mại làm cho người ta nhịn không được muốn đi tưởng tượng cảm giác nếu tiến vào nơi kia thì sẽ như thế nào. Dạ Dực đưa tay tìm kiếm ở phía sau của thiếu niên, theo thân thể ngồi quỳ của Linh Thư, đi dọc từ tấm lưng trắng ngần dần dần tiến xuống dưới, cho đến khi ngón tay của hắn chạm vào một nơi đang rung động.
Ngạnh vật vẫn chưa hoàn toàn tiến sâu vào trong miệng nhưng vì động tác đột ngột của Dạ Dực mà Linh Thư không kịp phản ứng, bàn tay đặt ở sau đầu của hắn làm cho hắn không thể thối lui, chỉ có thể cực lực hít thở, hạ thân ở phía sau bị vuốt ve khiêu khích rồi sau đó bị tách ra, hắn cảm giác có một vật khác thường đang tiến vào.
Đó là ngón tay của Dạ Dực, nhẹ nhàng mơn trớn ở trước cửa vào, không vội vã tiến nhập, nếu Dạ Dực làm như vậy thì chỉ sợ con bán yêu vô dụng này sẽ rất vất vả. Dạ Dực cố gắng kiềm chế, còn Linh Thư bởi vì đây là lần đầu tiên chuyển vận linh lực cho người khác mà cảm thấy vô cùng hăng hái. Không ngừng nuốt xuống ngạnh vật, hắn bán nằm sắp ở trên giường, phần hông ở phía sau nâng lên cao, một cơn gió nhẹ khẽ lướt qua giữa hai chân đang tách ra, cảm giác mát lạnh làm cho nhiệt độ trên người Linh Thư càng thêm khô nóng.
Hô hấp dồn dập, sắc mặt đỏ ửng, tư thế nằm như vậy ở trên giường, bóng râm của trướng mạn che xuống tấm lưng trần của Linh Thư, toàn thân trong suốt như tuyết trắng hoàn toàn lộ ra, ngón tay của Dạ Dực vẫn tiếp tục động tác. Nhìn thấy cảnh tượng như thế, đôi mắt của Dạ Dực trở nên đỏ ngầu dường như muốn xuất huyết. (người ta chảy máu mũi, con quạ lại chảy máu mắt =.=)
Bàn tay đặt phía sau đầu của Linh Thư đột nhiên đè mạnh, trong miệng bị ngạnh vật trướng đại xâm nhập, hướng vào chỗ sâu trong cổ họng, thiếu niên ngưỡng cao đầu để lộ ra đường cong mê người của chiếc cổ thon dài. Dạ Dực nâng thắt lưng ở phía sau của Linh Thư lên, thân thể trong suốt như tuyết trắng trên vạt áo màu đen làm nổi bật hai màu hắc bạch thật đẹp mắt.
“Ân…” dục vọng nóng rực cứng rắn xâm nhập vào cổ họng, Linh Thư khó chịu muốn ho khan nôn mửa, nhưng phản ứng của thân thể lại hoàn toàn tương phản, thắt lưng vặn vẹo nghênh hợp ngón tay vuốt ve khiêu khích ở phía sau hạ thân, nâng cao phần hông ở phía sau, để mặc cho ngón tay của Dạ Dực không ngừng nhấn vào cửa khẩu, thân thể run rẩy dường như bị một cảm giác xa lạ nào đó đang điều khiển.
Môi lưỡi cùng cổ họng vừa chật hẹp lại vô cùng ấm áp ướt át, Dạ Dực đặt mình vào trong đó, tiếng thở dốc dồn dập cùng âm thanh của chất dịch khi đẩy vào rồi rút ra tràn ngập trong gian phòng. Ra vào giữa đôi môi đỏ tươi thập phần mê người, Dạ Dực ấn nhanh khố hạ của Linh Thư, thiếu niên chỉ có thể nắm chặt thắt lưng của hắn, đưa đẩy đầu ra vào bên dưới y hạ của Dạ Dực, nâng cao thắt lưng ở phía sau để chờ đợi ngón tay của Dạ Dực tiến vào.
Ngón tay đang điểm nhẹ ở bên ngoài bỗng nhiên ấn xuống thật mạnh, dục vọng thẳng đứng ở giữa hai chân của Linh Thư vì bị phản ứng kích thích đột ngột như thế mà chảy ra chất dịch, muốn hét lên một tiếng nhưng ngạnh vật trướng đại trong cổ họng lại bất thình lình rung động, không chờ cho hắn kịp lui về thì đã rót đầy bạch dịch nóng rực vào trong miệng.
Dạ Dực thối lui thân kéo theo một sợi bạch dịch tràn ra bên môi của thiếu niên, chất dịch chảy xuống, nhỏ giọt lên đầu nhũ màu hồng phấn đang dựng thẳng trước ngực, Linh Thư ho khan, theo thói quen dùng lưỡi liếm đi chất lỏng ở bên môi, mùi vị thật khác xa so với máu tanh. Hắn không biết bộ dáng ngốc nghếch hồn nhiên cùng động tác vô tư của mình sẽ dẫn đến một trận cuồng phong bão táp như thế nào.
Mân mê đầu nhũ nổi lên trước ngực của thiếu niên, nghe được âm thanh khẽ rên của Linh Thư thì nhịp tim của Dạ Dực trở nên hỗn loạn. Con bán yêu ở trước mắt như mang theo vài phần ngây thơ lại lộ ra mị sắc đặc biệt, giống như đem vẻ tàn nhẫn khi giết người cùng dâm mĩ của yêu tính dung hòa vào nhau, bên trong thuần khiết lộ ra sức quyến rũ yêu dị, nếu là thường nhân thì nhất định sẽ trở nên điên cuồng.
Mà lúc này mặc dù Dạ Dực thân là ma vật cũng không thể kháng cự. Đưa hai ngón tay khuấy tròn trong miệng của Linh Thư, thiếu niên vô thức mút lấy ngón tay của Dạ Dực, nhìn thấy ngón tay kéo ra những sợi tơ bạch dịch đầy dâm mĩ, cảm giác cửa vào ở phía sau đang rung động, hai chân bị tách ra, ngón tay tiến nhập làm động tác khuếch trương. Giống như vội vàng không còn kiên nhẫn, ngón tay tiến quân thần tốc đi vào, Linh Thư mở miệng thở dốc, liếm đi bạch dịch lưu lại ở bên môi, đưa tay vuốt ve lên xuống trên dục vọng thẳng đứng của chính mình.
“Dạ Dực—–” Gọi tên Dạ Dực, giờ khắc này Linh Thư không hiểu được cảm giác của bản thân, trước ngực đau đớn nhưng hắn không muốn tránh né, ngược lại hắn càng muốn hơn, trong miệng tràn đầy mùi vị của Dạ Dực, hắn nuốt xuống một chút.
“Chờ.” Nhìn thân thể ướt át của Linh Thư, Dạ Dực tách ra cửa vào, ở nơi ấy nở rộ màu sắc mị hoặc lòng người đang khép mở hấp thu ngón tay của hắn, Dạ Dực đột nhiên thông qua ngón tay nâng thân thể của thiếu niên lên.
Tư thế bị quay ngược lại, Linh Thư nằm sấp trên giường, hai chân bị mở ra thật rộng, nửa thân trên giắt ở trên giường, đồng thời phía sau bị đè xuống.
“A——” Tiếng rên thật dài, không biết là thống khổ hay là hoan hỷ, bàn tay nắm chặt chăn đệm trên giường, trong cơ thể hắn dường như bị quấy rối, ngạnh vật thật lớn xuyên qua thân thể, nóng rực đến mức muốn thiêu đốt toàn thân của hắn.
“Thích?” Giọng nói của Dạ Dực từ phía sau truyền đến, một tay vờn quanh người Linh Thư, thân thể gắt gao đè hắn xuống giường, tay còn lại không ngừng mơn trớn trước ngực, khơi dậy cảm giác khó nói nên lời của hắn.
“Ân…..Dạ Dực…..” Giống như đang mê mẩn, thiếu niên ngoảnh đầu lại, dưới đáy mắt tràn đầy sương mù, đôi môi hé mở cất lên những tiếng rên rỉ, Dạ Dực không biết vì sao lại muốn chạm vào. Hắn vốn đối với thức ăn đều không cảm thấy hứng thú, nhưng….
Cánh môi hé mở bị hắn cắn xuống rồi mút vào. Cảm giác thật thích thú khi đôi môi và bên trong cửa khẩu ở dưới thân Linh Thư co rút cùng một lúc, vừa mềm mại mượt mà vừa mang theo hương vị ngọt ngào. Cửa khẩu của Linh Thư tiếp tục nuốt vào nhả ra dục vọng của hắn, thiếu niên nằm sắp để lộ ra tấm lưng trắng ngần như tuyết, vì mồ hôi mà trở nên lấp lánh như ngọc trai, thắt lưng bị nâng cao, mái tóc ẩm ướt xõa dài xuống giường….
“Yêu tộc phải chăng đều mỹ vị như vậy?” Quả thực so với hồn phách thì mùi vị càng thêm mê người, giống như bị cảnh đẹp trước mắt cám dỗ, bị mĩ vị ở dưới thân mê hoặc, Dạ Dực lần lượt xuất nhập vào khe hở hút hồn ở dưới thân Linh Thư, nghe được thiếu niên rên rỉ, cuồng loạn kêu gào.
“Không…..không được……Dạ Dực…..từ từ…..” Cảm giác khó chịu ban đầu dần dần trôi qua, Linh Thư bị khoái cảm mạnh mẽ xâm nhập, hắn không biết dục vọng lại có thể làm cho hắn hoàn toàn mất đi tự chủ như vậy. Động tác của Dạ Dực vô cùng mãnh liệt, thâm nhập một chút vào chỗ sâu, sau đó thì thối lui, hắn vẫn chưa kịp thở dốc thì đột nhiên lại tiến vào chiếm đoạt làm cho hắn thiếu chút nữa đã quên đi chuyện quan trọng nhất.
“A a….dừng lại….ta phải đem linh lực…..a……không thể…..” đầu nhũ trước ngực và dục vọng ở dưới hạ thân bị vuốt ve mơn trớn cùng một lúc, phía sau vang lên âm thanh va chạm của thân thể, cùng với chất dịch tràn ra tạo nên những tiếng vang nho nhỏ. Hương vị tình dục cùng những tiếng vang đầy dâm mĩ không ngừng lan tỏa trong phòng. Linh Thư trợn to đôi mắt màu hồng phấn, nhìn thấy trướng mạn lay động ở trước mặt, hắn hoàn toàn mất đi lực tự hỏi, dục vọng bùng nổ làm cho hắn không ngừng rên rỉ, trong đầu trở nên trống rỗng.
Ánh sáng màu hồng nhạt lấp lánh trên thân thể thấm đầy mồ hôi của hắn, móng vuốt sắc bén vươn ra, Linh Thư bắt lấy chăn đệm trên giường. Dưới vầng hào quang màu hồng nhạt, một đôi tai mềm mại như nhung dần dần hiện lên, hai chiếc tai màu trắng rung rung cũng lấp lánh sáng bóng, như đóa hoa nở rộ mang theo một hương vị ngọt ngào. Cái loại mật ngọt này làm cho người ta liên tưởng đến mùi vị tình dục, giống như bên trong bóng đêm che giấu một hương vị ngọt ngào bí ẩn, hết sức khiêu khích dục vọng của con người.
Dưới thân của Linh Thư là một mảnh hỗn độn, mồ hôi cùng chất dịch thấm ướt thân thể đang run rẩy vì không thể khống chế. Hắn đã quên trong quá trình phải kiểm soát linh lực của chính mình để thông qua giao hợp mà chuyển cho Dạ Dực, hắn muốn ngừng lại nhưng thân thể vẫn cứ tiếp tục nghênh hợp từng đợt tiến nhập của Dạ Dực. Cảm giác bên ngoài lẫn bên trong cơ thể căn bản không hề để ý đến tiếng gào thét của hắn, như vậy thì làm sao hắn có thể dừng lại.
Thân là ma vật, Dạ Dực sẽ không buông ra mĩ thực đang ăn dang dở, càng huống chi Linh Thư lúc này bởi vì khoái cảm đã lên đến đỉnh mà bị yêu hóa. Toàn thân trong suốt như tuyết trắng phủ kín một vầng hào quang mê người, cửa khẩu cắn nuốt dục vọng của Dạ Dực đang kịch liệt co rút, khiến khát khao của hắn càng trỗi dậy mạnh mẽ.
Mỗi lần xuất nhập lại dẫn ra một ít bạch dịch trong cơ thể, những sợi tơ màu trắng đục kéo dài giữa chỗ giao hợp của hai người, âm thanh va chạm cùng tiếng nước ướt át vang lên. Linh Thư há mồm rên rỉ, thân thể vô lực duy trì bị Dạ Dực ôm chặt.
Bị lực va chạm đẩy về phía trước, hắn đưa móng vuốt kéo lấy trướng mạn ở bên giường, hồn nhiên không biết hạ thân ở phía sau từ màu tuyết trắng bị Dạ Dực tiến nhập đang hóa thành ửng đỏ, bên trong lấp lánh chất lỏng, lần lượt cắn nuốt ngạnh vật đang tiến vào của Dạ Dực.
“Ân….Dạ Dực…..ta quên…..a” Há mồm muốn nói rằng hắn đã bỏ qua thời cơ chuyển giao lực lượng cho Dạ Dực thì ngạnh vật nóng rực lại tiến sâu vào trong cơ thể, tiếp tục thiêu đốt thần trí của hắn, Linh Thư thở hổn hển, suy nghĩ bị rối loạn. Khoái cảm lên đến đỉnh vẫn chưa kịp lui ra thì lại tiếp tục bị cuốn vào nhiệt độ nóng rực, đôi tay mạnh mẽ ôm chặt hắn làm cho hắn không thể nói thành lời.
“Ta không cần yêu lực của ngươi.” Ngữ thanh của Dạ Dực không hề khinh thường và lạnh băng như trước, lúc này lại bị lửa nóng của tình dục hòa tan, giọng nói vừa khàn đục vừa tràn đầy sảng khoái. Lúc này mà vẫn còn muốn cho hắn lực lượng, con bán yêu này quả thật….khả ái!
Bàn tay đang vuốt ve ở trước ngực thiếu niên bắt đầu chuyển lên đôi tai mềm mại ở phía trên, bất ngờ dẫn đến một trận thở dốc. Ngón tay mân mê trên đầu lỗ tai trắng như tuyết. Dục vọng trong người Linh Thư đang dần giảm bớt nhưng không ngờ lại tiếp tục có phản ứng, Dạ Dực chỉ cảm thấy bên trong khe hở lửa nóng ở dưới thân Linh Thư chợt nhiên căng thẳng, run rẩy siết chặt, toàn thân tuyết trắng bắt đầu chuyển sang đỏ rực.
Bất tri bất giác nở một nụ cười bên môi, Dạ Dực gầm nhẹ, tăng tốc tiến nhập vào thân thể Linh Thư, bàn tay vuốt ve trên lỗ tai mềm mại không hề dừng lại, thậm chí hắn kề sát người mút lấy lỗ tai tuyết trắng vào trong miệng.
“A a a a a——-đừng——-đừng mà————-“ Tiếng kêu thất khống vang lên, toàn thân của Linh Thư đang rung động, chiếc tai hiện ra màu đỏ ửng, trong đôi mắt thất thần lấp lánh những giọt lệ, âm thanh nức nở vừa mang theo kháng cự vừa hiển lộ khoái cảm vô cùng sung sướng.
Sau khi yêu hóa thì lỗ tai là nhược điểm của Yêu tộc, cũng là chỗ mẫn cảm nhất, khi giao hợp mà chạm vào thì sẽ làm cho Yêu tộc trở nên điên cuồng, càng huống chi Dạ Dực lại xâm nhập, không ngừng liếm mút cùng khẽ cắn như vậy.
Đệm giường tràn đầy mồ hôi và chất dịch, thân thể xích lõa của Linh Thư tràn ngập dấu vết tình dục, hắn lại một lần nữa phóng ra dục vọng ẩm ướt khi bị Dạ Dực khiêu khích. Linh Thư vô lực bám vào cánh tay đang vờn quanh thân thể của hắn, lúc này lại hoảng hốt nhớ lại mục đích ban đầu, thiếu niên bắt đầu trở nên giãy dụa.
“Dạ Dực…..ngừng lại…..ân…..a…..buông ta ra…..như vậy chỉ…..vô dụng…..” Rốt cục không thể chuyển lực lượng cho Dạ Dực, giao hợp như vậy không có ý nghĩa. Linh Thư đang muốn nói như vậy thì từng trận khoái cảm giống như ma túy lại trỗi dậy, hắn mở miệng thật vất vả, rồi lại tiếp tục rên rỉ.
“Đừng kháng cự, tên tiểu yêu vô dụng này.” Dạ Dực cắn lên chiếc tai mềm mại màu hồng phấn, cảnh cáo như vậy khi Linh Thư sợ hãi kêu lên, ngữ thanh dừng bên tai của thiếu niên vẫn khinh thường như xưa nhưng lại mang theo một sự ôn nhu khó phát hiện.
Một cái là yêu, một cái là ma, hai người bọn hắn không kẻ nào hiểu được cái loại ôn nhu này thật chất tên là sủng ái. Lúc này toàn bộ tâm tư của Dạ Dực đều dừng trên người thiếu niên ở trước mặt, không cho phép Linh Thư phản khán, gắt gao áp chế thân thể của thiếu niên, hắn chỉ muốn trí thân vào khe hở vừa nóng rực vừa mềm mại của Linh Thư.
Hắn đương nhiên biết Linh Thư muốn nói gì, hắn vốn cũng chỉ phụng mệnh dạy dỗ, nhưng cho đến lúc này hắn lại muốn làm cho thiếu niên ở dưới thân nghênh hợp hắn, làm cho hắn càng thấy thật nhiều cảnh đẹp, nhấm nháp đến hương vị phi thường tuyệt diệu.
“Ngươi chẳng lẽ vẫn chưa nghe thấy, lúc trước ta đã nói không cần lực lượng của ngươi….” Ngữ thanh thở dốc hàm chứa tình dục, Dạ Dực thì thầm ở bên cổ Linh Thư, đây là thái độ khó chịu, hắn căn bản khinh thường những thứ đó, hắn chỉ cần thiếu niên ở trước mắt.
Bên trong vừa chặt vừa nóng bao lấy dục vọng của hắn. Khi hắn chạm vào, cửa khẩu nuốt vào nhả ra giống như đang cắn hút. Hắn đè chặt thân thể đang giãy dụa muốn né tránh về phía trước của Linh Thư.
Trên người thiếu niên ẩm ướt mồ hôi và bạch dịch tạo thành một vầng hào quang màu hồng phấn, lấp lánh như trân châu tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ vụn. Khuôn mặt hiện lên màu sắc tình dục, trong lúc kháng cự cũng bất giác nắm lấy dục vọng của chính mình, Linh Thư ngửa đầu rên rỉ thở dốc, mái tóc trắng như tuyết càng tô điểm thêm đôi mắt nhợt nhạt màu hồng phấn, bất luận kẻ nào nhìn thấy thì thần hồn cũng sẽ thất điên bát đảo.
“Vậy…..ách a……vậy ngươi muốn cái gì…..” Linh Thư không thể tránh né dục vọng của Dạ Dực đang liên tiếp tiến nhập. Trong lúc bị khoái cảm tình dục lấn áp làm cho Linh Thư nghi hoặc, rõ ràng giao hợp như thế này không có ý nghĩa nhưng vì sao hắn không muốn Dạ Dực rời khỏi cơ thể của mình?
Muốn ngươi, đáp án đã đến ngay cửa miệng nhưng vẫn không nói ra. Bản năng ma vật làm cho Dạ Dực muốn đem mị sắc mê người ở trước mắt hoàn toàn cắn nuốt, chẳng qua phương pháp ăn uống khác biệt so với bình thường.
Rút ra ngạnh vật trướng đại từ hạ thân ở phía sau của Linh Thư, kéo theo những dòng bạch dịch ướt át. Ở nơi cửa khẩu xinh đẹp màu đỏ chưa khép kín đang co rút chặt chẽ, Dạ Dực chậm rãi phun ra càng nhiều bạch dịch.
Đem thiếu niên ôm ngồi trên người mình, làm cho cửa khẩu ướt át của Linh Thư hoàn toàn cắn nuốt dục vọng thẳng đứng của hắn. Hai người tiếp tục giao hợp khiến tình dịch bị đè ép tràn ra ngoài thấm ướt xiêm y thuần hắc. Không ngừng nhấm nháp thưởng thức Linh Thư, Dạ Dực rốt cục hiểu được vì sao chủ nhân của hắn và vị tế ti kia lại yêu thích việc này đến như vậy.
Cảm giác này quả thật không tồi, thậm chí là phi thường tốt, càng làm cho hắn không muốn buông tay.
Bị Dạ Dực chiếm đoạt, thiếu niên gần như vô lực, thân thể thuận theo sự trêu chọc của Dạ Dực. Trong căn phòng u ám chỉ có âm thanh giao hợp của hai người, tiếng thở dốc rên rỉ hòa lẫn hương vị tình dục phiêu tán trong không khí càng lúc càng nồng nặc. Mãi cho đến khi Dạ Dực thỏa mãn phóng thích trong cơ thể của Linh Thư thì mới ôm thiếu niên đi tắm rửa.
Khi Linh Thư nằm trên giường nghỉ ngơi, vẫn chưa phục hồi tinh thần, dường như vẫn còn cảm giác sung sướng nóng bỏng lưu lại trên thân thể, thiếu niên tựa hồ có chút vô lực. Thấy Linh Thư như thế, Dạ Dực chuẩn bị đi lấy y phục để thay đổi.
Trước khi ra khỏi cửa, hắn thoáng nhìn lại mái tóc trắng như tuyết xõa dài trên thân thể thiếu niên, hắn xoay người rời đi, nhưng không nghĩ rằng chỉ sau một cái liếc mắt hắn phải truy tìm rất xa mới có thể một lần nữa đem thiếu niên ôm vào trong lòng.