Nham Kiêu vừa đi vừa nhìn khắp xung quanh, bộ dáng nóng lòng muốn tỷ thí, “Tông chủ, chúng ta cần phải mang thêm nhiều người nữa, trong tộc còn rất nhiều trưởng lão cũng muốn đi xem.”
Lăng Lạc Viêm nhàn nhã đi trước, nửa điểm cũng không thấy khẩn trương, hắn lắc đầu, “Không cần.” Chỉ vì thế mà huy động nhiều người sẽ không tránh khỏi bị nói là xem trọng việc này, trước khi biết rõ tình hình thì những người ở đây cũng đã quá đủ.
Các tộc khác chưa đến mức dám làm gì Xích Diêm tộc, hiện giờ câu ca dao Hách Vũ lưu lại đã sớm lưu truyền, cho dù là bán tín bán nghi đối với câu ca dao, nhưng chỉ cần có một chút tin tưởng thì lúc này sẽ không dám đối với Xích Diêm tộc bất lợi.
Câu ca dao kia quả thật là một công cụ không tồi, chỉ cần lợi dụng triệt để thì sẽ có hiệu quả rất tốt.
Điểm này hắn phải cảm tạ tế ti của hắn, bên miệng mang theo ý cười, bóng dáng hồng sam giữa núi rừng xanh biếc, theo sau là tộc nhân đã đến gần chân núi. Xích Diêm tộc tọa trên đỉnh núi, mặc dù đường sá cũng không quá xa xôi nhưng cũng mất một ít thời gian, đến chân núi thì mặt trời đã đứng bóng.
Băng qua cánh rừng thì có thể nhìn thấy thị trấn. Cách rừng cây, mơ hồ có tiếng người truyền đến, tiếng động xôn xao, không biết đang gây huyên náo cái gì. Lăng Lạc Viêm đang muốn tiếp tục đi lên phía trước thì bỗng nhiên Dạ Dực ở trên đầu vai quay sang bên phải, đôi mắt trắng bạc trong phút chốc chuyển sang đỏ ngầu.
“Nhìn thấy cái gì?” Có thể làm cho Dạ Dực có phản ứng như vậy, có lẽ ở xung quanh có cái gì thu hút nó, ắt hẳn là linh lực thâm hậu hoặc là linh phách có hương vị thập phần đặc biệt.
“Một thứ rất thú vị.” Quạ đen bay lên trời, hướng vào trong rừng sâu, chỉ trong nháy mắt liền biến mất sau rừng cây. Lăng Lạc Viêm dừng lại cước bộ, thứ mà Dạ Dực cảm thấy hứng thú chắc chắn không làm cho hắn thất vọng.
“Tông chủ….” Lâm Sở ở phía sau muốn nói lại thôi, các tộc khác đột nhiên tiến vào ranh giới của Xích Diêm, lúc này lại sinh ra nhiều phiền phức cũng không có lợi.
Lăng Lạc Viêm không quan tâm đến thái độ của Lâm Sở, hắn không biết cái gì lại khiến Dạ Dực sinh ra cảm giác như vậy, phải biết rằng niên kỷ của nó tuy không thể so sánh với Long Phạm nhưng với những người khác mà nói thì hoàn toàn bỏ xa, có thể nói là ngang ngửa Lăng Vân. Những sự vật có thể khiến nó cảm thấy hứng thú cũng không nhiều lắm.
Đi theo hướng Dạ Dực, các trưởng lão thấy Lăng Lạc Viêm không có nửa điểm do dự, chỉ có thể đuổi theo. Bọn hắn không thể bì kịp với linh lực của tông chủ, nhưng lúc này thời buổi rối loạn, tốt nhất vẫn nên cẩn thận, an nguy của tông chủ không thể xảy ra sơ xuất.
Lúc này gần giờ ngọ nhưng ánh mặt trời chiếu xuyên qua rừng cây lại rất yếu ớt, mới tiến vào được một chút thì đã cảm giác giống như đang là ban đêm.
Trước mắt là một mảnh u ám mờ mịt, chỉ còn chút ánh nắng xuyên qua những tán cây, lác đác lưu lại vài tia sáng trên mặt đất. Dưới ánh sáng yếu ớt, mơ hồ có thể thấy được trên một chỗ đất trống có ba người đang vây quanh cái gì đó, từng trận tiếng cười tà dâm vang lên có thể khiến mọi người đoán được bọn hắn đang tính toán làm chuyện gì.
Ngoại trừ tiếng cười nói của ba người kia thì không còn bất cứ tiếng động nào khác, người bị bọn hắn trêu đùa hiển nhiên không phải hôn mê mà là không thể mở miệng.
Lăng Lạc Viêm đến gần, tiếng bước chân của hắn lập tức khiến mấy người đó cảnh giác quay đầu lại. Bọn họ đồng loạt che giấu vật ở phía sau, ba người nghiêm mặt lại, xem ra đều thập phần khẩn trương, lập tức liền có người quát lên, “Là ai?”
Người nói chuyện y phục bất chỉnh, hai người ở bên cạnh hắn cũng như vậy, dường như ba người vừa bị người khác phá vỡ chuyện tốt, khuôn mặt căng thẳng khẩn trương càng chứng tỏ vật ở phía sau thập phần quan trọng, tuyệt đối không thể để cho kẻ khác nhìn thấy.
Mà Dạ Dực đang dừng ở nhánh cây sau lưng bọn hắn, đôi mắt màu đỏ chăm chú nhìn xuống bên dưới, không biết đang nhìn vật gì mà lại chuyên chú như thế.
Lâm Sở không thể chịu được có người dám ăn nói như thế với Lăng Lạc Viêm, không cần chờ tính tình nóng nảy của Nham Kiêu phát tác, lạnh giọng đáp lại, “Lớn mật! Các ngươi là người nào lại dám bất kính đối với tông chủ của tộc ta?!’
“Chờ một chút.” Lăng Lạc Viêm thản nhiên nâng tay ngăn cản Lâm Sở.
Chậm rãi đi đến chỗ ba người kia, không một chút hoang mang, hắn tinh tế đánh giá một phen rồi lắc đầu nói, “Nơi này cũng không phải là chỗ an toàn, nếu chờ không kịp thì cũng nên chọn một nơi thanh tĩnh, nhất là….không muốn bảo bối ở sau lưng các ngươi bị người khác nhìn thấy thì càng nên cẩn thận hơn.”
Lời nói mang theo ẩn ý, từ mỉm cười ngả ngớn chuyển sang thâm trầm kín đáo, ba người chỉ nhìn thấy một bóng dáng hồng sam đi tới, xuyên qua những tia nắng lác đác chiếu xuống, nhan sắc đỏ đậm như hỏa, chờ đến khi tới gần thì mới thấy rõ khuôn mặt của người nói chuyện.
Tùy ý bước đến mang theo thần thái phong lưu, ánh mắt thờ ơ nhìn bọn hắn, ý cười tà khí lại có vài phần lạnh nhạt, lúc này lại tỏ vẻ hứng thú đang hướng tới sau lưng bọn hắn nhìn lại.
Bọn hắn không nghĩ đến có người đột nhiên xuất hiện thế nhưng lại tuấn mỹ như thế, hơn nữa….
“Xích Diêm tộc!” Một thân hồng y với tướng mạo như thế, không phải Viêm chủ trong lời đồn đãi thì còn là ai vào đây, hiểu được, cũng nhớ đến lúc này đang ở ranh giới của Xích Diêm tộc, biểu tình tàn khốc của ba người nhất thời tiêu lui, hóa thành khẩn trương cùng sợ hãi.
Nghe ra ý tứ của Lăng Lạc Viêm, bọn hắn hối hận không nên quá mau động thủ đối với con mồi vừa đoạt được trong tay, ai bảo thứ này rất mê người, ánh mắt bất giác hướng phía sau lướt qua, ngay khi ánh mắt của bọn hắn đang dao động thì nhìn thấy một con quạ đen đậu ở trên nhánh cây, đôi mắt đỏ tươi như máu đang hướng đến bọn hắn.
“Thân thể bọn hắn có máu ma vật.” Dạ Dực đột nhiên mở miệng, ý tứ trong lời nói của nó không chỉ Lăng Lạc Viêm có thể nghe ra, các trưởng lão ở phía sau hắn cũng nghe được rõ ràng, cái loại ngữ điệu pha lẫn giữa tham lam cùng tàn nhẫn, đối với Dạ Dực mà nói điều này có nghĩa nó thực vừa lòng với mĩ thực trước mắt.
Người mang huyết thống ma vật cũng không ít, đa số ở Kiền Kì tộc. Lăng lạc Viêm suy đoán lai lịch của những người này.
Nhưng Dạ Dực vẫn chưa nói xong, đôi mắt đỏ ngầu hướng đến hắn nhìn chăm chú, “Có muốn biết phía sau bọn hắn là vật gì hay không?”
Nó hỏi chính là ‘vật gì’ mà không phải là ‘người nào’. Dạ Dực vừa dứt lời thì vẻ mặt của ba người kia liền biến sắc, người lúc trước lên tiếng có lẽ là người cầm đầu liền thay đổi biểu tình, vẻ mặt nịnh hót mở miệng, “Nguyên lai là Viêm chủ, trách không được xuất chúng bất phàm như thế. Chúng ta vốn tưởng rằng nơi này cũng đủ thanh tịnh, không nghĩ đến lại cản đường Viêm chủ, chúng ta bây giờ liền rời đi.”
Vừa nói xong liền rời đi, không ngừng lui về phía sau, nhưng vẫn thủy chung che chắn vật ở sau lưng bọn hắn. Lăng Lạc Viêm có thể xác định rõ ràng vật khiến cho Dạ Dực hứng thú đang ở sau lưng mấy người này. Hắn không có hứng cùng đám người này tiếp tục diễn trò, ngầng đầu ra hiệu cho Nham Kiêu.
Một bóng người nhảy vút lên, hướng tới ba người kia tập kích.
Hai người ngăn cản Nham Kiêu, người cầm đầu miễn cưỡng tránh né lực công kích của hắn, dưới chân không hề di chuyển một bước, hiển nhiên là muốn dùng toàn lực che giấu vật ở sau lưng, ngay tại lúc này bỗng nhiên có một tiếng vang cùng huyết tinh bắn ra, trong không khí tràn ngập máu tươi.
Ngay trước ngực của người cầm đầu, một cánh tay chậm rãi duỗi ra, xỏ xuyên từ sau lưng đến trước ngực, cánh tay mảnh mai, trắng nõn trong suốt như ngọc, giờ khắc này lại thấm đẫm một màu đỏ tươi. Có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong lỗ máu là trái tim đang đập rất thong thả, giống như nơi đó vốn là một lỗ thủng.
Máu tươi từ móng tay sắc nhọn nhiễu xuống đất, những giọt máu rơi xuống lá cây vang lên âm thanh tí tách, hương thơm thảo mộc trong rừng nhất thời nồng nặc một mùi máu tanh.
Hai người cùng Nham Kiêu giao đấu bị một màn trước mắt gây kinh hoàng, Nham Kiêu cũng dừng tay, tất cả mọi người nhìn phía dưới tàn cây.
Thi thể bị hung hăng xuyên thủng vẫn chưa ngã xuống, thế nhưng lại hiện ra dị tượng, vốn là bộ dáng tuổi trẻ dần dần hóa lão, giống như bị cái gì đó cấp tốc hút lấy. Máu tươi không ngừng trào ra làm cho thi thể trở nên khô héo tàn tạ một cách quỷ dị khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Ba người chỉ còn lại hai, nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt trở nên trắng bệch, trong cổ họng phát ra vài tiếng dị vang nhưng chung quy không thể nói ra một lời nào, dưới đáy mắt tràn đầy kinh hoàng.
Đây là….là cái gì làm ra?! Lúc trước còn suy yếu không thể nhúc nhích, chỉ có thể để mặc bọn hắn chơi đùa, nhưng chỉ trong nháy mắt lại tạo ra cảnh tượng ác mộng như thế?!
Ngón tay mang theo máu tươi chậm rãi thu về, thi thể khô mục ngã xuống, rốt cục hiển lộ bóng dáng ở phía sau, dưới bóng cây mờ ảo mơ hồ có thể nhìn thấy một mảnh màu trắng trong suốt như ngọc, y phục màu lục bích có không ít chỗ bị tổn hại đang che giấu nhan sắc mê người kia, giống như cùng cành lá dung thành một thể, dưới tàn cây lúc sáng lúc tối vẫn chưa thấy rõ khuôn mặt, nhưng làn da trắng ngần lộ ra dưới lớp vải lục bích đã đủ khiến người ta nảy sinh tư dục.
Màu đỏ tươi càng tô điểm trên cánh tay trong suốt như tuyết trắng, y phục màu lục bích bị xé rách, từng giọt máu nhiễu xuống từ đầu ngón tay, không biết là nam hay là nữ đang bước ra khỏi bóng cây, hé ra khuôn mặt khiến người ta thán phục.
“Quả nhiên đặc biệt.” Lăng Lạc Viêm thì thầm tán thưởng. Hắn đi vào thế giới này cũng đã lâu, thấy rất nhiều diện mạo khác nhau của nhân loại và ma vật, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người như trước mắt.
Khuôn mặt thuộc dạng thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, trong đôi mắt hơi thoáng hạ xuống như có sóng nước dập dờn, cái loại vẻ đẹp đan xen giữa nam và nữ có thể làm cho người ta vừa nhìn thấy thì có thể nín thở, mặc dù mới giết một người nhưng trên khuôn mặt lại không có nửa điểm sát khí, có thể xưng là vẻ mặt thuần khiết, không phải thuần khiết đến mức nhìn thấu triệt mọi bản chất sự vật như Trữ Hinh, mà là nét trong trẻo như hài nhi mới sinh, không hề mang theo tạp niệm, sạch sẽ trong suốt như một khối tuyết trắng.
Nhưng hắn không có thần sắc lạnh lùng như băng, ngược lại vẻ ngoài của hắn lại lơ đãng mang theo một ít mị sắc, cái loại mị sắc này tuyệt đối không phải cố ý. Chỉ cần đứng thẳng bất động, không nói một lời cũng vẫn có thể cảm giác được hơi thở ấm áp từ trên người hắn, dung nhan tuyệt sắc một cách trong sáng, nhưng lại mang theo hơi thở mê hoặc lòng người, dung hòa cùng một chỗ trong bộ dáng thiếu niên đang đứng trước mặt tất cả mọi người.
Hắn tồn tại có thể dễ dàng khơi dậy dục vọng nguyên thủy của lòng người, làm cho người ta muốn đem một thân trong sáng thuần khiết nhuốm màu dâm mĩ trong suy nghĩ, ba người kia vì sao vội vã như vậy thì cũng không có nửa điểm kỳ quái.
Nhưng hắn không chỉ đặc biệt như thế.
Thiếu niên đứng dưới bóng cây, ngoại trừ dung mạo tuyệt mỹ, dần dần hiển lộ một đôi tai màu trắng mềm mại cũng như làn da óng ánh trong suốt, đôi mắt khẽ nâng lên nhìn về phía Lăng Lạc Viêm, đồng tử cư nhiên là màu hồng phấn.
“Các ngươi cũng muốn bắt ta sao?” cũng như nụ hoa mỏng manh diễm lệ, đồng tử màu hồng phấn trong đôi mắt di chuyển từ trên người Lăng Lạc Viêm rồi hướng sang bên cạnh hắn, nhìn thấy người của Xích Diêm tộc, trong lời nói chỉ có nghi vấn, tựa hồ không biết lúc trước suýt nữa đã gặp phải chuyện gì, cũng không biết giờ khắc này một thân y phục bất chỉnh có thể hấp dẫn như thế nào.
Các trưởng lão sững sờ nhìn hắn, thán phục dung nhan mỹ mạo động lòng người như thế, so với vẻ tuấn mỹ tà khí của tông chủ lộ ra kiên cường lạnh thấu xương khiến người ta không thể kiềm chế mà bị mê hoặc, nét đẹp của thiếu niên này như một món trang sức, tựa hồ cho đến bây giờ không hề biết đến thế sự, cũng không che giấu làn da như tuyết trắng lộ ra trên người, không vướng một chút dục niệm, đôi mắt như bông tuyết trong suốt, quả thực chỉ có thể dùng hai từ thuần khiết để hình dung, làm cho người ta không dám tin rằng mới vừa rồi dùng một phương thức quỷ dị để giết người chính là thiếu niên trước mắt.
“Ngươi làm cái gì lại khiến cho người ta muốn bắt ngươi?” Lăng Lạc Viêm tiến lên phía trước vài bước đánh giá sinh vật ở cách đó không xa. Sở dĩ xưng là sinh vật là bởi vì bộ dáng của thiếu niên, đôi tai mềm mại như nhung cùng đôi mắt màu hồng phấn hiếm thấy xem ra giống như huyết thống ma vật hiện lên, nhưng khí chất lại rõ ràng so với những ma vật mà hắn đã từng gặp qua rất bất đồng.
Không nồng nặc hơi thở hắc ám, không phải ma vật cũng không phải nhân loại.
“Bọn hắn nói ta tồn tại trên thế gian chính là một loại tội ác.” Giống như không quan hệ đến bản thân, thiếu niên mỉm cười, ngữ thanh trong vắt tựa hồ không biết hàm nghĩa của lời nói này là gì, cúi đầu nhìn chính đôi tay của mình.
Máu tươi đang nhỏ giọt trên những đầu ngón tay, nhìn kỹ lại thì có thể thấy móng tay dài nhọn không giống với tất cả nhân loại mà càng giống một loài thú nào đó, móng vuốt sắc bén chậm rãi thu hồi. Hắn nâng tay lên, nhẹ nhàng liếm một vòng.
Tồn tại chính là tội ác….Lăng Lạc Viêm đang suy đoán hàm nghĩa của những lời này thì bên ngoài cánh rừng lại truyền đến một trận huyên náo ầm ĩ cùng tiếng bước chân, hai người bị Nham Kiêu bắt giữ nghe được tiếng người liền lộ ra nỗi sợ hãi lẫn vui mừng, tiếp theo lại có chút hoang mang hoảng hốt, hiển nhiên người đến có quan hệ đến bọn hắn.
Ra hiệu cho Nham Kiêu đem hai người và cả thi thể kéo ra phía sau, Lăng Lạc Viêm che khuất thiếu niên dưới tàn cây, quay người lại thì nhìn thấy Phong Trần Tuyệt của Kiền Kì tộc đang mang người đi tới, ở sau lưng hắn còn có không ít các tông tộc khác, thủ lĩnh của những tộc này hắn chưa bao giờ gặp qua. Theo lời của Nham Kiêu thì xem ra đây chính là những người không báo trước mà lại xâm nhập vào ranh giới của Xích Diêm tộc.
“Phong tông chủ.” Hắn ngoắc tay tiếp đón.