Viêm hỏa trên đầu ngón tay đã xuất thủ, Lăng Lạc Viêm không nghĩ rằng có người có thể làm cho viêm hỏa của hắn tạm dừng, chỉ trong một khắc bị âm thanh vịnh xướng vây quanh, những từ ngữ không ngừng lặp đi lặp lại, giống như có một cỗ lực lượng nào đó đang chui vào đầu hắn, thâm nhập vào đáy lòng.
Ngôn linh thuật?! Long Phạm đã từng nói với hắn về năng lực này sau khi phát sinh sự tình của Lâm Sở, trong lòng chấn động, nhớ lại lời nói của Long Phạm, hắn không dám khinh suất, vận chuyển linh lực đánh về cỗ lực lượng kia.
Mặc dù hắn kiêu ngạo nhưng chỉ khi nào hắn hoàn toàn nắm chắc thời cơ trong tay của mình thì hắn mới cuồng vọng. Đối với lực lượng có thể thao túng con người thì hắn tuyệt đối sẽ không khinh thường.
Long Phạm phát hiện thấy có điểm không đúng, không hề nhiều lời, hắn nâng tay dâng lên hào quang màu thanh lam của sóc thủy. Trong lúc này, linh quang đỏ rực bỗng nhiên trở nên bừng sáng, linh lực của Lăng Lạc Viêm đang cùng đánh nhau với cỗ lực lượng vô hình của đối phương, rõ ràng không thấy có bất cứ thứ gì, nhưng trong không khí lại truyền đến một tiếng nứt toét của tơ lụa.
Bị xé rách không phải là thứ gì khác, mà chính là một trong ba mươi sáu người đang đối diện với Lăng Lạc Viêm, chỉ trong khoảnh khắc liền bị xé sống, giống như có một luồng không khí đánh xuống người hắn, cả thân thể nổ tung thành hai mảnh, máu tươi đầm đìa như mưa, không đợi Lăng Lạc Viêm nhíu mày, huyết vũ tinh phong ở trước mắt…..cư nhiên lại biến mất giữa không trung. (huyết vũ tinh phong = mưa máu gió tanh)
“Thân thể của bọn hắn chỉ dùng để ngưng tụ linh thể, vì vậy mới có mấy chục người có cùng bộ dáng như vậy.” Long Phạm kéo hắn đến gần bên người, để mặc linh lực của sóc thủy phiêu diêu giữa không trung, một tay giữ chặt cổ tay của Lăng Lạc Viêm.
Gần đây đã quen với việc Long Phạm thường xuyên quá mức lo lắng, hồng y nam nhân may mắn không bị một trận mưa huyết dừng ở trên người, hắn nắm lấy tay Long Phạm tựa như đang trấn an, rồi miễn cưỡng dựa người vào, “Ngươi nói những người này không phải là người?”
Âm thanh rền vang khắp một phương đã sớm kinh động những người đang giao chiến ở xung quanh, có người nhìn thấy một cụm mưa huyết, lại có người nhìn thấy từng mảnh vỡ nát như máu thịt biến mất giữa không trung, suýt nữa đã quên chính mình vẫn còn đang giao thủ cùng địch nhân, phát hiện những người này cổ quái, các trưởng lão càng động thủ ác liệt hơn.
“Nhanh lên, đem tất cả những thứ phiền toái này xử lý sạch sẽ!” Nham Kiêu quát lớn một tiếng, bổ đến một chưởng lên trước người của địch nhân đang giao thủ.
Ngoại trừ hiếu chiến, Nham Kiêu cấp bách là có ý khác. Lâm Sở gật đầu hiểu ý, khuôn mặt tao nhã cũng lộ ra sát khí lạnh như băng, hạ thủ không lưu tình. Tông chủ và tế ti đối mặt với địch nhân so với bọn hắn không biết nguy hiểm hơn bao nhiêu lần, giờ khắc này, hắn muốn tàn sát tất cả địch nhân ở trước mắt, chính là vì muốn đứng phía sau tông chủ của hắn để cùng đương đầu đối địch.
Các diệu sư đã từng đi theo Long Phạm, vì vậy công lực chỉ có mạnh hơn chứ không hề kém các trưởng lão của Xích Diêm tộc, ngày thường đã mặc khôi giáp trên người, đến chiến trường lại càng không hề dung tình, những người có thể chết toàn thây trong tay của bọn hắn đã là quá may mắn.
Chỉ thấy một vầng linh quang nhuốm đầy máu tươi, chỉ nghe tiếng gào thét thê lương vang vọng. Từ khi tái xuất thế gian, bọn hắn vẫn chưa có cơ hội hảo hảo ôn lại vinh hiển năm xưa. Dùng thủ đoạn lôi đình tàn sát hết thảy những vật nhơ bẩn, địch nhân ở trước mắt, không bận tâm bọn họ là Linh Tê tộc do thần nhân lưu lại để trông coi thế gian, nếu Viêm chủ đã có lệnh thì chính là lúc mà bọn hắn phải thể hiện.
Hoài Nhiễm cơ hồ cũng bị chiến ý đầy hưng phấn của Nham Kiêu kích thích, quát lớn một tiếng, “Kiếm, ra khỏi vỏ——-”
Các diệu sư sớm được xưng là trường kiếm ra khỏi vỏ ở trong tay Lăng Lạc Viêm, nhưng lúc này, câu nói của Hoài Nhiễm không chỉ mang hàm nghĩa như vậy. Trong nháy mắt, chiến giáp trên người của các diệu sư bỗng nhiên tiêu tán, theo sau đó là linh quang bừng sáng rực rỡ. Dưới những vầng hào quang chói lóa, bất thình lình trong tay của các diệu sư đều có thêm một thanh linh quang kiếm.
Vận dụng linh lực để tạo thành kiếm, phàm là chạm vào sẽ hồn phi phách tán, thân thể không chỉ tiêu tan, ngay cả hồn phách cũng không thể bảo toàn. Kiếm cầm trong tay, tiếng kêu thảm thiết nhất thời yếu đi một chút, một vài tiếng kêu chưa kịp bật ra khỏi miệng thì đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Còn có Lam Đằng, bản thân có thể sử dụng u hồn, cho dù thủ hạ của Ỷ Toàn vương bị giết chết, hồn phách chưa kịp tiêu tán thì sẽ trở thành thủ hạ của hắn. Có thể nói, ở trên chiến trường này, lực lượng của Lăng Lạc Viêm cơ hồ không hề suy nhược một chút nào.
Thắng bại ở trước mắt, được cục diện trận chiến khích lệ, người của Linh Tê tộc dưới sự dẫn dắt của Ỷ Toàn vương cũng không muốn tụt lại phía sau. Ngoại trừ không ai dám động vào ba mươi lăm người thì những kẻ khác đã sớm bị ba cỗ lực lượng tiêu diệt gần hết.
Trưởng lão Xích Diêm tộc, diệu sư Ngân Diệu tộc và tộc nhân Linh Tê tộc đều chiêu đãi thập phần chu đáo đối với “Linh Tê tộc” tự động dâng mình lên trước cửa. Ngay khi Lăng Lạc Viêm đánh tan cỗ lực lượng thành một trận huyết vũ, cũng không mất bao lâu, số lượng địch nhân trên chiến trường đã giảm đi rất nhiều
Long Phạm cũng đáp lại, “Bọn hắn là người, chẳng qua….” Bên trong đáy mắt màu thanh lam hiện lên vài phần kinh ngạc, hắn dường như đã suy đoán được căn nguyên.
“Chẳng qua cái gì, chẳng lẽ là người chết còn sống? Hay là người sống đã chết?” Nhướng mi cười nhạo, Lăng Lạc Viêm chế giễu.
“Không hổ là Viêm chủ, không hổ là người kế thừa viêm hỏa lực của thần nhân Hách Vũ.” Dường như không hoàn toàn lắng nghe lời đối thoại của Lăng Lạc Viêm và Long Phạm, cũng tựa hồ không hề có cảm giác đối với đồng bọn vừa bị giết chết, trong ba mươi lăm người còn lại, có một người mở miệng tán thưởng như thế.
“Ngươi đang cao hứng? Ngay mới vừa rồi, người bản tông chủ giết chính là huynh đệ của ngươi.” Đứng thẳng bên cạnh Long Phạm, Lăng Lạc Viêm nhíu mi, vừa trêu đùa vừa trầm ngâm, tiếp tục lên tiếng, “Ta nghe ba mươi sáu người các ngươi dùng linh thể để ngưng tụ thành cùng một bộ dáng, không biết bây giờ chết đi một người thì những kẻ còn lại có cảm giác gì? Không bằng nói một chút cho ta nghe thử?”
Vốn chỉ là đùa cợt, thế nhưng thật sự có người trả lời, “Cảm giác tốt lắm, đa tạ Viêm chủ, ngươi đã chứng minh rằng ngươi quả thật là người kế thừa viêm hỏa lực, như thế chúng ta cũng có thể yên tâm mà hành động.”
Lời này vừa ra khỏi miệng, trong lòng Lăng Lạc Viêm nhất thời trở nên cảnh giác, vừa mới giật mình thì trong đầu lại vang vọng một tiếng, giống như vô số linh lực đã sớm ẩn nấp khắp xung quanh để chờ đợi thời cơ, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ trút vào đầu của hắn.
“Lạc Viêm!” Long Phạm phát hiện có điểm khác thường, ánh mắt của Lăng Lạc Viêm bỗng nhiên dừng lại, nhãn thần mất đi mị hoặc thâm tình, bỗng nhiên lẳng lặng nhìn về phương xa, giống như hồn phách đã lìa khỏi thân thể.
“Ngôn linh…..” Bắt lấy bàn tay đã hạ xuống của hồng y nam nhân, Long Phạm không dám buông lỏng dù chỉ một chút, “Các ngươi thật sự vận dụng ngôn linh thuật đến cảnh giới như thế này.” Cố gắng bảo trì bình tĩnh, bên trong đáy mắt thâm trầm cuồn cuộn những gợn sóng màu thanh lam, hắn không biết ngôn linh thuật muốn thao túng Lạc Viêm làm chuyện gì, nếu là bắt Lạc Viêm giao ra sinh tử thì hắn tin tưởng Lạc Viêm sẽ vô sự
Không người nào có thể đoạt đi bất cứ thứ gì thuộc về Lạc Viêm, từ lực lượng, sinh mệnh đến tôn nghiêm. Ngay từ ban đầu hắn đã biết tông chủ của hắn có sự kiên cường mà bất luận kẻ nào cũng không thể sánh bằng, bản năng sống sót mãnh liệt, muốn nắm lấy tất cả lực lượng, cao cao tại thượng đứng trên đầu chúng sinh.
Mặc dù tin tưởng như thế nhưng bàn tay nắm chặt Lăng Lạc Viêm vẫn không buông ra. Ngược lại với sự trầm tĩnh yên lặng của hắn, sóc thủy trong không trung cuồn cuộn mãnh liệt, giữa màu thanh lam vô hạn vô biên dần dần lan tràn cảm giác áp bách nhiếp nhân, tựa hồ chỉ trong khoảnh khắc thiên thượng sẽ sụp xuống.
Đến tận đây, chiến sự đã gần như ổn định, đa số mọi người đều đã giải quyết địch nhân ở trước mặt, làm cho đối phương trở thành người chết, không ít thi thể sẽ biến mất vô tung, Dạ Dực ở một bên hấp thu hồn phách đang tiêu tán, một chút cũng không hề thương tiếc.
Ngoại trừ những chỗ hẻo lánh còn lác đác vài người đang đánh nhau, trên sa mạc mênh mông vô tận chỉ có bầu không khí vẫn tràn đầy áp lực và quỷ bí. Trong sự căng thẳng nặng nề, linh quang của sóc thủy đang lơ lửng trên đỉnh đầu của mọi người, kẻ khác mơ hồ có ảo giác cỗ lực lượng này sẽ tùy thời ép xuống, tất cả mọi người sẽ bị sóc thủy nhấn chìm tiêu diệt.
Nhìn vào giữa trận, bọn hắn phát giác bên trong có nguy hiểm, mặc dù đang chiến đấu nhưng bọn hắn vẫn chú ý tình thế ở bên đây, nhìn thấy Viêm chủ của bọn hắn khác thường, những người không còn động thủ dần dần hội tụ sau lưng Lăng Lạc Viêm và Long Phạm, cùng với ba mươi lăm người hình thành cục diện giằng co.
Chênh lệch giữa địch và ta kém nhau khá xa, sự chênh lệch này có lợi cho bọn hắn, vốn nên an tâm nhưng sau khi biết rõ lợi hại của ngôn linh thuật, không người nào dám xem thường. Lăng Lạc Viêm nhìn ra nơi phương xa, mọi người cũng không biết hắn đã nghe thấy điều gì, những người đó muốn hắn làm chuyện gì.
Lúc này Lăng Lạc Viêm đang ở trong một trạng thái thực kỳ dị, giống như hắn đang tiến sâu vào linh hồn, hắn biết tất cả những gì xảy ra ở bên ngoài nhưng khoảng cách lại thật sự xa xôi, gần nhất chính là âm thanh vịnh xướng không ngừng vang lên.
Nhìn thấy tất cả mọi người chú ý Lăng Lạc Viêm, ba mươi lăm người tập kích thành công cũng không lộ ra vẻ đắc ý, mà là cùng nhau cười to phi thường cổ quái, khó có thể hình dung ba mươi lăm người với bộ dáng giống y như nhau, dùng một biểu tình cùng góc độ, đồng thời cười rộ lên. Cho dù nụ cười rất tầm thường nhưng kẻ khác không khỏi cảm thấy sợ hãi.
“Diệt———” Bọn hắn mở miệng
Vừa dứt lời, những người vẫn còn đang chiến đấu bỗng nhiên đình trệ, người của Linh Tê tộc bất ngờ nhìn thấy đối thủ ở trước mặt bỗng nhiên ngã xuống, không biết đã phát sinh chuyện gì.
Tiếp theo, bọn hắn lại nói, “Khởi——” Ba mươi lăm người cùng một khuôn mặt tươi cười, cùng nói lên một chữ, sau khi vừa dứt lời thì cát trên mặt đất bỗng nhiên phát ra những tiếng vang kỳ dị rồi dần dần chậm rãi dâng lên!
Ngay khi bọn hắn nói ra chữ đó thì mỗi một hạt cát phiêu diêu dao động rồi bay lên giữa không trung, giống như chúng nó có ý thức của riêng mình. Ngay tại dưới chân mọi người, ngay trong khu vực này, tất cả hạt cát hội tụ ngay trước mặt bọn hắn, giống như thị vệ chỉnh tề sắp hàng, chờ đợi mệnh lệnh.
“Thiên nột! Cái này….cái này chẳng lẽ là lực lượng của thần linh?!” Ngữ thanh của Tiễn trưởng lão run rẩy, ôm lấy Tụ linh chi đứng giữa các tộc nhân, thủy chung không động thủ, bảo hộ thánh vật, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn rốt cục không thể kiềm chế sự kinh ngạc và sợ hãi.
Nếu không phải lực của thần linh thì làm sao có thể dùng ngôn ngữ để chấn động thiên địa vạn vật?! Chỉ bằng một câu thì thiên địa có thể nghịch chuyển, bọn hắn sẽ bị vùi lấp, mặt đất sẽ sụp đổ, cuồng phong nổi lên, giống như thần nhân sáng lập thế gian, thần nhân muốn thiên liền có thiên, muốn địa thì mặt đất phải hiện ra, muốn muôn thú chim chóc thì trên trời phải có dấu vết của cánh chim…..
Lời nói của Tiễn trưởng lão khiến tất cả mọi người ồ lên sửng sốt, đây chính là ngôn linh thuật? Ngôn linh thuật vốn kỳ dị như thế, ngôn ngữ không chỉ mê hoặc lòng người mà còn có thể nắm hết thảy vạn vật ở trong tay?!
“Ngân Diệu vương, thấy lực lượng của chúng ta như thế nào?” Lúc này không phải ba mươi lăm người cùng nhau mở miệng, mà chỉ là một người trong số đó.
Vạt y bào thuần bạch phất phơ trong gió, mái tóc được cột ngay ngắn lại buông xuống bất động như nước, trong lúc đó, tất cả mọi người cảm thấy những gợn nước màu thanh lam cuồn cuộn ở phía trên không biết từ khi nào đã đình trệ, chỉ thấy tế ti gắt gao nắm chặt tay của tông chủ, hơi nâng mắt lên, “Các ngươi muốn dùng hắn để uy hiếp ta?”
Nói lên lời này, Long Phạm nhìn sang người bên cạnh, nhu tình trong mắt càng thêm sâu, màu thâm trầm dưới đáy mắt cũng càng thêm nồng đặc. Ngay khi nhãn thần đan xen giữa tình ý và sắc màu âm u, bên môi lại lộ ra một nụ cười lạnh nhạt.
Nụ cười kia tuyệt đối không phải vì làm cho người ta an tâm, từng gặp qua ý cười như vậy, các trưởng lão đột nhiên lui về phía sau, diệu sư cũng bắt đầu trầm ngâm, bọn hắn đều biết, vẻ mặt cùng ngôn ngữ như thế của tế ti Long Phạm đại biểu cho điều gì.
Có thể có người không biết, lúc này lại lộ ra vẻ mặt thật hài lòng, “Ngươi nên biết, lực lượng trên người của ngươi đến từ thần nhân Đồ Lân. Đồ Lân lực tồn tại chính là vì để diệt đi hết thảy mọi thứ trên đời, hiện giờ thế đạo hỗn độn, để tránh thiên kiếp chân chính giáng xuống, Ngân Diệu vương không thử sử dụng lực lượng này hay sao?”
Hắn nói lên hai chữ Đồ Lân rõ ràng mang theo tôn sùng, những lời tiếp theo lại lộ ra vài phần không cam lòng cùng bất mãn, tựa hồ không tính toán chờ đợi phản ứng của Long Phạm, người nọ lại nói tiếp, “Các ngươi cũng biết Hách Vũ Đồ Lân lực tồn tại là vì điều gì, các ngươi cũng biết tất cả lực lượng trên người của các ngươi vốn là để dùng cho việc gì? Nhưng các ngươi….”
“Uổng cho các ngươi là người kế thừa thần nhân nhưng không có nửa điểm uy nghi của thần nhân.” Trong ba mươi lăm người có người nói tiếp.
“Các ngươi không nên sa vào tư dục, bỏ mặc thế nhân.” Hơn phân nửa số người bắt đầu phụ họa.
“Các ngươi nên nhìn xuống thương sinh, đoạn tuyệt tư tình,” ba mươi lăm người đồng thời hưởng ứng.
“Các ngươi không thể rơi vào trần dục!” Ba mươi lăm người, ba mươi lăm thanh âm, ba mươi lăm khuôn mặt giống nhau, phát ra cùng câu nói “Các ngươi nên làm thần nhân của thế gian, mà không phải như lúc này, vì tình ái si mê.”
“Thiên phạt, vong tình——-” Câu này chính là đối với Lăng Lạc Viêm.
Vong tình, quên hết tất cả tình cảm thế gian, quên đi tình ái trong lòng, hết thảy tình ý trần tục, ái dục si mê, toàn bộ đều phải vứt bỏ, xóa đi hết thảy tình cảm không nên tồn tại. Như thế Ngân Diệu vương kế thừa Đồ Lân sẽ không còn lưu luyến, như thế mới chính là điều bọn hắn mong muốn.
“Ngân Diệu vương, Viêm chủ đã vong tình, ngươi còn muốn si tâm vì hắn hay sao?” Thanh âm của ba mươi lăm người cùng nhau vang lên.
_________________