Dạ Dực ra hiệu cho thủ vệ mở cửa, Ngân Diệu tộc đến Viêm Lạc cung không dưới mười lần, lần nào cũng không thể như nguyện, lúc này nghe nói vị Viêm chủ nguyện ý tiếp kiến, không khỏi cảm thấy bất ngờ. Đám người của Ngân Diệu tộc đi đến trước cửa, nhớ đến mấy ngày trước đã từng chứng kiến và nghe thấy, trong lòng đều có một loại cảm xúc khó có thể diễn tả.
Thật vất vả mới chờ được đến ngày tông chủ quay về, nhưng hết thảy mọi kế hoạch lại vì vị Viêm chủ này mà hoàn toàn thất bại. Giờ khắc này nhớ đến tình cảnh của ngày hôm đó mà bọn hắn vẫn cảm giác như còn nằm trong giấc mộng, thật sự không thể tin tưởng tông chủ của bọn hắn lại lựa chọn ở lại Xích Diêm tộc làm tế ti mà không muốn quay lại Ngân Diệu tộc để thống lĩnh tộc nhân.
Đi vào trong phòng, chỉ thấy người nam nhân một thân hồng y đang ngồi bên án thư, phong thái thản nhiên, thậm chí có thể nói là hơi thoáng lười nhác. Bỗng nhiên đi vào, đối mặt với hắn như thế, nhưng không người nào có thể khống chế chính mình bị bộ dáng lười nhác như vậy hấp dẫn. Vị Viêm chủ được thế nhân truyền tụng cũng giống như ngày hôm đó ở trên đại điện, dùng cái loại ánh mắt vừa tà khí lạnh nhạt lại vừa mị hoặc thâm tình nhìn về phía bọn hắn. (án thư = bàn)
Mái tóc bạch kim được cột cao lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời, phía trên là món trang sức cột tóc màu đỏ ửng trong suốt, rõ ràng chính là ngày ấy tông chủ của bọn hắn đã dùng linh lực đem Trạc Hồn châu luyện thành. Ngay cả Trạc Hồn châu đại biểu cho Đồ Lân lực cũng có thể dễ dàng hóa thành một món trang sức cài tóc cho người nọ. Vị Viêm chủ này ở trong lòng của tông chủ quan trọng như thế nào thì bọn hắn không cần phải hỏi cũng đã rõ.
Chính là người này đã khiến tông chủ của bọn hắn thay đổi.
Bất giác cau mày, người dẫn đầu đám người này thoáng chút chần chừ, nhưng vẫn cung kính hành lễ đối với hồng sam nam tử đang ngồi ở phía trên, “Ngân Diệu tộc, diệu sư Hoài Nhiễm đưa tộc nhân đến bái kiến Viêm chủ.”
Mọi người đều nhớ rõ hậu quả mà Lam Đằng đã gánh lấy khi bất kính đối với người này, không người nào dám vô lễ đối với vị Viêm chủ ở trước mặt.
Diệu sư – thân phận có lẽ giống như trưởng lão của hắn, Lăng Lạc Viêm khẽ gật đầu, hắn chậm rãi quan sát Ngân Diệu tộc, cho dù bọn họ cố tình che giấu như thế nào thì thái độ địch ý tinh vi này vẫn không qua được cặp mắt của hắn, chỉ cần nghĩ đến cũng biết, hắn giống như đang cướp đoạt chủ tử của bọn họ, những người này liên tục đến đây là để thuyết phục hắn thả người nọ quay trở về.
Nhướng mi, hắn đùa nghịch thư sách đang cầm trên tay, “Các ngươi muốn hắn quay về thì tự mình đi nói với hắn, bản tông chủ không có thời gian để giải quyết việc trong tộc của các ngươi. Về chuyện thiên kiếp, chắc các ngươi cũng biết, nếu như các ngươi có thể điều tra được vật thứ ba trong câu ca dao thì ta sẽ cho các ngươi gặp hắn.”
“Hắn” trong miệng hắn chỉ chính là người nào thì mọi người đều biết rõ. Ngân Diệu tộc nhất thời sửng sốt.
Không thấy có bất luận lời hỏi han khách khí nào, ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề. Hồng y nam nhân ngồi sau án thư đáp lại, không chỉ là phóng túng mà thậm chí còn mang theo thái độ ngông cuồng, đúng là tính toán muốn dùng tông chủ để lợi dụng bọn hắn làm việc?!
Vị Viêm chủ này quả thật đúng như lời đồn đãi, không hề dễ dàng đối phó.
Vốn dự định hạ mình để cầu xin được gặp tông chủ của bọn hắn, không nghĩ đến vị Viêm chủ này không cho bọn hắn một chút cơ hội để mở miệng mà lại trước tiên đề ra điều kiện như vậy.
Diệu sư Hoài Nhiễm cùng người của Ngân Diệu tộc ở phía sau đều không cam lòng, nhưng lại không dám biểu lộ thái độ. Bọn hắn đã sớm rõ ràng minh bạch sự tình xảy ra vào ngày hôm đó ở trên đại điện, thậm chí cho dù tông chủ của bọn hắn không coi trọng người này thì bằng lực lượng cùng địa vị, Viêm chủ đề ra điều kiện như vậy thì bọn hắn cũng đành phải chịu, chỉ có thể tuân theo.
Ai bảo tông chủ của bọn hắn tình nguyện ở lại nơi này, ai bảo vị Viêm chủ nắm trong tay Hách Vũ lực nổi danh cùng Đồ Lân lực. Đám người của Hoài Nhiễm hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ, muốn mở miệng nhưng không biết làm sao mới có thể thuyết phục được vị tông chủ Xích Diêm tộc mặc hồng sam đang ngồi ở trước mặt với tư thái nhiếp nhân như viêm hỏa.
Lăng Lạc Viêm nhìn thấy sắc mặt khó coi của bọn hắn, nụ cười bên khóe môi càng thêm rõ ràng. Hắn muốn lực lượng của Ngân Diệu tộc nhưng không thể hoàn toàn dựa vào uy tín của Long Phạm, nếu chiếm được lực lượng không triệt để thuộc về hắn, mà nhất là bọn họ lại trung thành với Long Phạm thì khó có thể chấp nhận hắn đứng trên long Phạm, xem ra phải dùng một chút thủ đoạn thì mới có thể thu gom cổ lực lượng này vào trong tay.
Lăng Lạc Viêm đang cân nhắc biểu tình của đám người Ngân Diệu tộc, suy nghĩ làm sao mới có thể khiến những người này cam tâm thần phục, thì Dạ Dực đang đứng bên cạnh bỗng nhiên quay đầu hướng ra ngoài, Lăng Lạc Viêm theo ánh mắt chăm chú của hắn thì nhìn thấy một người vốn không nên xuất hiện vào lúc này.
“Bản tông chủ hình như vẫn chưa triệu kiến ngươi, tế ti có việc gì?” Đột nhiên đứng dậy, Lăng Lạc Viêm đem hết thảy mưu tính vứt ra sau đầu, người đến đây không phải người nào khác mà chính là nam nhân đã nhiều ngày qua hắn vẫn làm mặt lạnh, tế ti Long Phạm của hắn.
Cũng chính là tông chủ của những người này, Ngân Diệu vương Long Phạm. Nhìn lướt qua biểu tình vui sướng bất ngờ của Ngân Diệu tộc, Lăng Lạc Viêm như có chút đăm chiêu nhìn bạch y bào nam nhân đang bước đến gần. Hắn không cho Long Phạm tham dự nghị sự trong tộc, Long Phạm cũng không đi vào nghị sự điện, nhưng lúc này lại cố tình xuất hiện khi hắn đang gặp mặt Ngân Diệu tộc, muốn nói Long Phạm không phải cố ý thì hắn không thể nào tin tưởng.
Tuy ngày hôm đó Long Phạm đã ở trước mặt tất cả mọi người thể hiện rõ ràng tâm ý của mình, tình nguyện ở lại Xích Diêm tộc để làm tế ti của hắn, nhưng đột nhiên lại chọn lúc này để xuất hiện, khiến hắn không khỏi có chút đắn đo suy nghĩ.
Một khi trong lòng đã có hoài nghi thì bất cứ chuyện gì cũng không thể dễ dàng tin tưởng, tế ti của hắn là người mưu mô xảo quyệt như thế nào thì hắn là người rõ ràng nhất.
“Tông chủ” Giống như không hề nhìn thấy sự tồn tại của Ngân Diệu tộc, bạch y bào tế ti chậm rãi bước đến gần, hắn hành lễ dưới ánh mắt chăm chú hiện lên thần sắc đầy phức tạp của Lăng Lạc Viêm, rồi sau đó mới lạnh nhạt liếc mắt nhìn thoáng qua đám người đang đứng thẳng.
Người nam nhân vốn nên được thế gian quỳ bái sùng kính lại hành lễ đối với người khác! Còn xưng người nọ là chủ nhân! Mặc dù đã sớm chuẩn bị tinh thần nhưng Hoài Nhiễm và các tộc nhân ở phía sau nhìn thấy động tác của Long Phạm lại có cảm giác giống như ngày đó ở trên đại điện, tất cả bọn hắn đều trở nên ngốc lăng, không muốn tiếp nhận tình cảnh trước mắt.
Nhưng dường như tông chủ của bọn hắn đang cố ý làm cho bọn hắn nhìn thấy, không chỉ hành lễ mà lại còn đến gần vị Viêm chủ kia, liếc mắt nhìn thức ăn đặt trên bàn, ngữ thanh nhẹ nhàng thở dài.
“Lạc Viêm cho dù giận ta cũng không thể không cần dùng bữa.” Long Phạm lẳng lặng đứng bên cạnh, nhìn chăm chú người trước mặt, đôi mắt màu thanh lam như có như không lại một lần nữa liếc nhìn đám người Hoài Nhiễm.
Như ở chỗ không người, Long Phạm thì thầm nói nhỏ, biểu lộ sự quan tâm chăm sóc. Lăng Lạc Viêm không bỏ qua ánh mắt chăm chú của Long Phạm, dường như có cái gì chợt lóe rồi biến mất. Lồng ngực đột nhiên co rút, bàn tay đang cầm thư tín dần dần siết chặt, hắn chỉ cảm thấy nhịp tim càng lúc càng đập nhanh.
Long Phạm quả nhiên là cố ý chọn lúc này để xuất hiện, căn bản là đến đây gặp mặt tộc nhân? Hay là tính toán làm cái gì khác?
“Ngươi cũng rất biết tưởng tượng, bản tông chủ làm sao lại có thể vì thế mà không cần dùng bữa? Nhưng còn ngươi, không được sự cho phép của ta mà dám tự tiện đến nơi này–” Nhếch môi lên, hàng lông mày giương cao như đang giễu cợt, trong mắt lộ ra thần sắc nguy hiểm, một tay khiêu khích khuôn mặt của Long Phạm, mang theo tức giận cùng phẫn nộ đột nhiên hôn lên môi.
Không hề báo trước, nụ hôn vô cùng kịch liệt như một ngọn lửa nóng rực, những người đang đứng ở trong phòng đều có thể cảm nhận được cái loại nhiệt độ này. Đám người Hoài Nhiễm nhìn thấy tông chủ của bọn hắn không hề kháng cự mà lại nuông chiều mỉm cười đón nhận, đôi mắt thâm thúy trầm tĩnh hướng bọn hắn lướt qua, dường như đang hài lòng chuyện gì đó, dưới đáy mắt hơi thoáng hiện lên một màu sắc kỳ dị.
Long Phạm ôm chặt người trước mặt, hạ xuống ánh mắt mập mờ, nếu không phải những người này thì không biết đến khi nào Lạc Viêm mới có thể cho phép hắn tới gần, đã nhiều ngày qua Lạc Viêm đều thờ ơ lạnh nhạt đối với hắn, tuy ban đêm vẫn đồng giường cộng chẩm nhưng thái độ không còn như lúc trước, hiển nhiên là vẫn chưa nguôi cơn giận.
Hồng sam cùng bạch y bào đan xen vào nhau, để cho Ngân Diệu tộc trộm nhìn một cách rõ ràng, vì vậy Lạc Viêm hôn hết sức ái muội, đầu lưỡi ẩm ướt giao triền trong hơi thở nóng rực, tuy chỉ là một nụ hôn nhưng lại khiến đám người Hoài Nhiễm đang nhìn chăm chú cảm thấy mặt đỏ tai hồng.
Không nghĩ đến vị Viêm chủ này lại đột nhiên có hành động như vậy, giống như đang tuyên cáo. Nhưng làm cho bọn hắn càng giật mình chính là tông chủ lại ôm chặt người nọ mà nhiệt tình đáp lại, một tay khẽ vuốt sau lưng hồng sam nam nhân, cử chỉ vừa ôn nhu vừa độc chiếm giống như hận không thể đem người trước mặt nhập vào trong ngực, bọn hắn chưa bao giờ nghĩ đến tông chủ vốn xem đạm thất tình lục dục lại có một ngày nhiệt tình như vậy đối với người khác.
Kinh ngạc nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, nhiệt độ trên mặt của bọn hắn bỗng nhiên thối lui, trong nháy mắt bất thình lình tỉnh ngộ, cho dù phong ấn được cởi bỏ, khôi phục hết thảy lực lượng thì đối với Ngân Diệu vương của bọn hắn mà nói, kế hoạch lúc trước không còn quan trọng nữa, giờ khắc này trong lòng của tông chủ chỉ có duy nhất một mình vị Viêm chủ này.
“Ai cho phép ngươi tự tiện đến đây? Nếu ngươi đã chọn ở lại trong tộc thì phải nghe lệnh của bản tông chủ.” Dời môi, Lăng Lạc Viêm nói với người trước mặt như thế, ánh mắt lại đảo qua đám người của Ngân Diệu tộc, giống như cảnh cáo, tràn đầy khí thế áp bách chấn nhiếp.
Long Phạm bình tĩnh nhìn người trước mặt, gật đầu trả lời, “Chỉ cần vẫn còn ở trong tộc một ngày thì ta vẫn là tế ti Long Phạm.”
Lại cảm nhận được mong đợi của bọn hắn không thể trở thành hiện thực, Hoài Nhiễm bất đắc dĩ cảm thán, “Xem ra chủ nhân của ta thật sự không dự định….” Nói ra lời này thì đột nhiên nhớ đến lúc trước vì sao Lam Đằng bị giết chết, hắn nhất thời ngậm miệng lại.
Long Phạm thản nhiên liếc mắt một cái, Hoài Nhiễm vội vàng cúi đầu, nhưng Lăng Lạc Viêm không hề xem nhẹ lời nói trong miệng của Hoài Nhiễm, cho dù chỉ là nửa câu cũng đủ để hắn khẳng định suy đoán trong lòng của mình, hừ lạnh một tiếng, hắn bắt lấy vạt áo của Long Phạm rồi cắn răng nói, “Ngươi đi theo ta!”
Phất tay xoay người, dưới đáy lòng suy nghĩ hỗn loạn làm cho hắn không thể duy trì bình tĩnh, quay đầu nhìn lại, bóng dáng bạch y nghe lệnh của hắn mà đi theo, xem ra vẫn trầm tĩnh thản nhiên như trước. Đã nhiều ngày chiến tranh lạnh, tuy hắn không muốn tha thứ cho Long Phạm, nhưng hắn cũng không cam tâm khi phát hiện người càng ngày càng bị ảnh hưởng cư nhiên lại là hắn.
Đã sớm biết tế ti của hắn có thiên phú nhìn thấu mọi thứ, cũng có sở trưởng giấu diếm tài tình, nhưng chưa bao giờ khiến hắn phẫn nộ như thế này. Hắn giận long Phạm, rồi lại không thể hoàn toàn tha thứ nhưng lại bị cử chỉ tỏ vẻ suy nhược của Long Phạm gây tác động, kết quả ngày ngày bị giày vò vẫn chính là hắn.
Hôm nay hắn đã lưu ý đến từng chi tiết của Ngân Diệu tộc khiến hắn không ngừng hoài nghi và suy đoán, trong lòng dao động muốn xác định thứ gì đó. Đợi người ở phía sau đi vào cửa phòng, hắn xoay lưng, đạp một cái thật mạnh đóng lại cửa phòng.
“Mới vừa gặp tộc nhân của ngươi, có cái gì muốn nói với ta?” Đối mặt với Long Phạm, Lăng Lạc Viêm trầm giọng quát hỏi, “Ngươi thật sự tính toán buông tay như vậy, cam tâm tình nguyện trở thành tế ti của ta?”
“Lạc Viêm ngày đó đã từng hỏi qua, hiện giờ chẳng lẽ vẫn còn chưa tin? Ở trong lòng ta những thứ này không hề quan trọng, bất luận là tế ti hay là tông chủ Ngân Diệu tộc thì ta vẫn là Long Phạm. Từ khi nào thì tông chủ của ta lại để ý đến thân phận như vậy?” Giống như có thể nhìn thấu bất an của hắn, ngữ thanh ôn hòa chậm rãi mang theo ý cười của Long Phạm đến gần bên tai của hắn, “Lạc Viêm mới vừa rồi đã ở trước mặt bọn hắn tuyên cáo ta là người của ngươi, như thế vẫn còn chưa yên tâm?”
Hắn hết sức hài lòng đối với hành động của Lạc Viêm, đã nhiều ngày qua tuy Lạc Viêm lạnh nhạt với hắn nhưng suy cho cùng vẫn là để ý.
“Đừng tưởng rằng ngươi phối hợp với ta thì những chuyện trước kia được bỏ qua, bản tông chủ vẫn chưa tính toán tha thứ cho ngươi. Mấy ngày trước ngươi vẫn chưa trả lời, nhưng ta cũng biết khi đó ngươi giết chết thủ hạ Lam Đằng của ngươi là vì cái gì, lúc trước ngươi tự phong ấn đi vào trong tộc là vì mục đích muốn có được Xích Diêm tộc, mãi cho đến ngày hôm nay mà ngươi vẫn còn cố ý giấu diếm việc này. Ngươi bảo ta làm sao có thể tin tưởng?”
Từ đầu đến cuối vẫn bất mãn, cũng bởi vì không thể bỏ qua việc này, tựa như sự bình yên trong lòng không ngừng bị xáo trộn, càng là để ý thì càng không thể dung tha Long Phạm cố tình giấu diếm lừa gạt. Lăng Lạc Viêm bước đến gần nam nhân mặc bạch y bào, vẻ mặt xem ra bình thản nhưng trong lòng lại tràn đầy tâm cơ mưu mô, ngữ thanh của Lăng Lạc Viêm hàm chứa oán hận.
Hắn không cam tâm chính là, cho dù để ý việc này nhưng trong lòng của hắn vẫn vướng bận Long Phạm.
“Lạc Viêm nói là không tin ta vì sao khi linh lực của ta chưa dung hợp thì lại không cho ta xuất hiện ở trong tộc? Trong Viêm Lạc cung có nhiều người hỗn tạp, e sợ có người sẽ phát hiện tình trạng khác thường của ta mà gây bất lợi cho ta, tâm ý như thế….” Nói đến đây, Long Phạm không khỏi lộ ra ý cười, nhưng lời nói của Long Phạm lại làm cho Lăng Lạc Viêm hừ nhẹ một tiếng, Long Phạm có thể đoán được tâm tư của hắn, quả thật hắn không thể lừa được người nam nhân này.
“Lạc Viêm đừng nên giận nữa, có được hay không?” Làm cho thân thể của hai người kề sát vào nhau, Long Phạm vừa hôn bên cổ của hắn vừa nói, “Về nguyên nhân trước kia khi ta đi vào Xích Diêm tộc, ta đã sớm biết nếu nói ra ngươi sẽ rất tức giận, kết quả cuối cùng vẫn giống như nhau, một khi đã như vậy, bây giờ Long Phạm nhận sai với tông chủ. Lạc Viêm muốn thế nào mới có thể bỏ qua chuyện này?”
“Muốn ta bỏ qua? Ngươi nên biết phải làm thế nào.” Lăng Lạc Viêm không né tránh nụ hôn của Long Phạm, đã nhiều ngày chiến tranh lạnh làm cho hắn đối với sự tiếp xúc thân thể của hai người quả thật không thể kháng cự, nhưng duy nhất đối với việc kia hắn vẫn kiên trì đến cùng.
Biết hắn muốn chính là cái gì nhưng Long Phạm vẫn không dừng lại nụ hôn bên môi, một tay chậm rãi tìm kiếm bên trong y phục của hắn, “Chẳng lẽ Lạc Viêm không thể thông cảm cho thân thể của ta chưa lành?”
“Nếu không phải như thế thì ta há có thể như nguyện, thật muốn nhìn thấy bộ dáng của tế ti ở dưới thân của bản tông chủ….” Nếu không thừa dịp này thì hắn phải chờ đến khi nào mới được như ý, trong miệng nói thân thể chưa lành mà đôi tay của Long Phạm lại đang trượt dần xuống hạ thân của hắn, như vậy xem ra, hắn căn bản không cần lo lắng tình trạng cơ thể của Long Phạm.