Trời quang mây tạnh, từng cơn gió thổi vi vu, hạo kiếp đã qua, cuối cùng thái bình cũng quay trở lại.
Ngày lại qua ngày, ký ức của mỗi một người về tai họa trước kia vẫn còn mới mẻ, nhưng không ai muốn quay lại trận hạo kiếp ngày ấy một lần nữa, đương thời đã có hai vị thần nhân, bọn hắn không cần lo lắng chuyện khác.
Viêm chủ Lăng Lạc Viêm chính là Hách Vũ, tế ti Long Phạm lại là Đồ Lân, lúc trước việc này đã gây nên một cơn chấn động, rồi sau đó hai người lập khế càng làm cho mọi người có một dạo thời gian say sưa bàn tán.
Hiện giờ thế nhân đều biết Viêm chủ và tế ti Long Phạm của hắn đã lập khế, mặc dù không ai nhìn thấy quá trình lập khế cũng không ai biết chi tiết tỉ mỉ như thế nào, chỉ nghe nói người tụ tập dưới chân núi Xích Diêm tộc vào ngày lập khế cũng không ít, cơ hồ vây kín cả thành, tất cả đều ngóng trông có thể được nhìn thấy phong thái của hai vị thần nhân dù chỉ một lần.
Chỉ tiếc sau đó không người nào có được vinh hạnh này. Không phải ai cũng có thể lên tổng điện của Xích Diêm tộc, nghi thức lập khế lại càng không phải thường nhân có thể nhìn thấy, cho dù sau đó có người hỏi thăm các trưởng lão Xích Diêm tộc, hoặc năn nỉ khẩn cầu các diệu sư, thậm chí còn hỏi người của Linh Tê tộc ở trong thành, nhưng vẫn không có được đáp án.
Vốn là nghi thức trang nghiêm của thần thánh, đến phiên hai vị thần nhân thì lại càng thêm bí ẩn, mặc dù nhiều người hỏi thăm như vậy nhưng vẫn không dò la được nửa điểm tin tức. Tất cả những người ở trên núi vào ngày đó nghe xong chất vấn của bọn hắn thì chỉ biết ngốc lăng một lúc lâu, sau đó lộ ra vẻ mặt cổ quái rồi lắc đầu bảo rằng không biết chi tiết.
Không biết chi tiết? Lừa ai! Ngày đó tụ tập dưới chân núi rõ ràng nhìn thấy trên núi có thần quang lấp lánh, vầng hào quang màu hồng diễm lệ cùng màu thanh lam như nước dập dềnh trên sóng nước bạch quang, giống như những vầng mây lơ lửng giữa đại dương. Bọn hắn đứng dưới chân núi đều nhìn thấy như thế, người trên núi làm sao lại không biết, làm sao có thể không biết chi tiết?
Người ở trên núi càng nói là không biết thì càng làm cho người ta cảm thấy vô cùng bí ẩn. Mà đối mặt với những câu chất vấn như vậy thì các trưởng lão và diệu sư thật sự không biết phải nói thế nào cho phải.
Ai lại có thể đoán được tông chủ và tế ti không xuất hiện trong nghi thức mà bọn hắn đã chuẩn bị, ngược lại đã tự mình hoàn tất nghi thức lập khế, chi tiết như thế nào thì bọn hắn làm sao biết được? Lại càng chưa nói đến việc hai người chỉ để lại một câu, rồi cùng nhau nắm tay nói rằng phải trở về phòng nghỉ ngơi, chuyện sau đó ở trong phòng như thế nào thì làm sao bọn hắn dám hỏi thăm chi tiết?
Hiển nhiên những chuyện này sẽ không có người dám đi đề cập với hai người kia.
Nghi thức truyền thống lại bị vị tông chủ với bản tính phóng túng vứt bỏ không hề để ý. Trong ngày lập khế, bất luận là nâng tay lên, máu nhỏ giọt, vết thương dung hòa, đều đã lưu lại trong ký ức của Lăng Lạc Viêm và Long Phạm, không người nào nhìn thấy, ngoại trừ hai vầng hào quang chợt lóe lên rồi biến mất ở nơi chân trời, vị tông chủ này không cho bất luận kẻ nào tham dự ước định của hai người bọn hắn.
Đó không phải là một vở diễn, hoàn toàn không cần khán giả.
Ý tưởng trong lòng của Lăng Lạc Viêm như thế nào thì tế ti của hắn thập phần thấu hiểu, không cần hỏi cũng không đề cập, sau khi lập khế thì việc hai người sống chung vẫn không khác biệt so với trước kia. Sáng sớm thức dậy sẽ nhìn thấy một đôi mắt thấp thoáng màu thanh lam nhợt nhạt, rồi sau đó xuyên y cột tóc, rửa mặt dùng bữa, tất cả đều được thực hiện bởi một đôi tay thon dài vững vàng.
Ngoại trừ trong quá trình có một vài “tình tiết” vượt ngoài phạm vi, cơ bản mà nói tế ti của hắn thị phụng thập phần chu đáo, đôi khi tông chủ hài lòng sẽ thưởng cho một chút, đương nhiên mỗi lần ban thưởng đều khiến tế ti Long Phạm phi thường yêu thích.
Sau khi thiên hạ thái bình, ma vật làm hại trên thế gian cũng dần dần giảm bớt, ngoại trừ ngẫu nhiên có một vài phiền toái mà người khác không xử lý được, thì hai người sẽ xuất môn giải quyết một chút, ngày thường sự vụ cũng không quá nhiều. Hôm nay Lăng Lạc Viêm đang nhàn nhã dựa vào nhuyễn tháp ăn quả hồng mà Long Phạm đưa đến bên môi, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
“Tông chủ! Tế ti! Thư trai có điều cổ quái!”
Trên nhuyễn tháp được lót bằng vải đệm màu đen, y mệ hồng sắc nhẹ nhàng phất phơ, vài sợi tóc bạch kim buông xuống theo động tác của hắn, hạt quả hồng được ném vào chiếc đĩa nhỏ đặt bên cạnh, “Không tồi.”
Trong thư trai xuất hiện cổ quái, làm sao lại không tồi?! Quyết Vân cảm thấy nóng lòng, đứng trước cửa nhưng không dám tùy tiện tiến vào, hồng y nam nhân đang nằm thật phóng túng trên nhuyễn tháp, vô cùng lười nhác, khẽ khép mắt lại, không hướng qua nơi này mà lại nhìn sang bên kia.
Người ngồi bên cạnh hắn hiển nhiên là tế ti Long Phạm, vẫn một thân bạch y bào nhàn nhạt như mây trôi nước chảy, rồi lại làm cho người ta cảm thấy thâm trầm như đại dương, mái tóc đen huyền được cột ngay ngắn ở phía sau, dáng vẻ phi thường siêu trần thoát tục, giờ khắc này Long Phạm dường như không nghe thấy lời nói vội vàng của Quyết Vân, không nhanh không chậm tiếp tục lấy ra một miếng trái cây đỏ tươi mọng nước.
Ngón tay cầm lấy một miếng hồng rồi chậm rãi đưa qua, hồng y nam nhân há miệng cắn lấy, bao gồm cả ngón tay của hắn.
Ngón tay thon dài không vội vàng rút ra mà ở trong đó khuấy động vài vòng, bạch y bào tế ti khẽ khép mắt lại, không thể nhìn rõ biểu tình, nhưng Quyết Vân ở ngoài cửa lại vội vàng cúi đầu, sắc mặt trở nên đỏ ửng, không biết vì sao tế ti như vậy lại khiến người ta cảm thấy có một chút…..lây nhiễm tình sắc….
Bị một bầu không khí đỏ rực bao phủ, không dám tự tiện tiến vào, mặc dù hai người không làm ra chuyện gì khác, nhưng bất luận kẻ nào đứng ở trong này, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì e rằng sẽ cảm thấy nhịp tim tăng tốc, Quyết Vân không biết phải tiếp tục nói như thế nào. (khổ thân fanboy)
Khi hắn cúi đầu thì còn nghe được vài âm thanh ướt át cũng như tiếng va chạm rất nhỏ của y phục, kẻ khác bất giác sẽ suy đoán giờ khắc này là cảnh tượng như thế nào? Quyết Vân tiến thoái lưỡng nan, cứ đứng ở trước cửa, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Sau đó hắn nghe thấy âm thanh của hạt quả hồng rơi xuống chiếc đĩa, chờ hắn ngẩng đầu lên thì đã thấy tế ti Long Phạm đang cầm chiếc đĩa đặt xuống bàn, hạt quả hồng kia có lẽ là từ trong miệng của tế ti nhả ra, mà hồng y nam nhân đang dựa vào nhuyễn tháp lại liếm môi, nhấm nháp thứ gì đó rồi mới hướng đến cửa nhìn lại, “Quyết Vân mới vừa rồi nói cái gì?”
Quyết Vân giật mình, hóa ra tông chủ lúc trước không phải trả lời hắn, mặc dù hắn không biết vì sao lại có câu trả lời như vậy, ‘không tồi’? Chẳng lẽ thư trai xảy ra việc lại là chuyện tốt?
Long Phạm nhắc lấy cuống quả, động tác tao nhã hơi thoáng dựa vào, đặt quả hồng trên môi của Lăng Lạc Viêm, “Thích? Không tồi thì ăn thêm một chút nữa.”
Há miệng ngặm lấy, Lăng Lạc Viêm không thèm để ý Quyết Vân đang ngốc lăng đứng đó, vừa ăn vừa nói, “Lúc trước ngươi từng gặp thứ này ở thế giới kia, hình dáng và hương vị cũng không khác biệt nhiều lắm, chẳng qua còn nghe nói ….”
“Hử? Nghe nói cái gì?” Long Phạm biết hắn đang nói đến thế giới kia, lúc trước hắn đã đến đó, ở dị thế có rất nhiều đồ vật so với nơi này cũng không khác biệt nhiều lắm.
Tiếp nhận cuống của quả hồng từ trên tay Long Phạm, Lăng Lạc Viêm cắn vào trong miệng, rồi mỉm cười tà khí, “Nghe nói có thể dùng miệng để đánh tơi thứ này ra rồi kết lại, phải thực sự thuần thục thì mới có thể…..”
Nói tới đây hắn bỗng nhiên dừng lại, không nói rõ thuần thục chuyện gì. Chiếc cuống đã bị Lăng Lạc Viêm đánh tơi rồi kết lại, chỉ mỉm cười nhướng mi, vẻ mặt ái muội làm cho người ta có thể tưởng tượng vô số chuyện xa vời. Long Phạm lấy ra chiếc cuống đã được xoắn lại từ trong miệng của Lăng Lạc Viêm, tỉ mỉ ngắm ở trên tay, vẻ mặt hiện lên thần sắc đầy ẩn ý, “Chắc là cùng người khác tập luyện lâu ngày, vì vậy mới có thể thuần thục đến như vậy.”
Câu này dường như đang tán thưởng nhưng nụ cười ung dung thong thả lại làm cho Lăng Lạc Viêm bừng tỉnh, hắn làm sao lại không rõ tính độc chiếm của Long Phạm đã đạt đến trình độ nào, cho dù là chuyện của quá khứ, một khi trở thành nợ cũ thì không biết Long Phạm sẽ thanh toán với hắn trong bao lâu.
Muốn nói Long Phạm không thay đổi thì quả thật không thay đổi, vẫn bá đạo như xưa, lòng dạ hẹp hòi, không cho phép bất cứ thứ gì khác xuất hiện bên người của hắn. Muốn nói thay đổi đó chính là người nam nhân này càng ngày càng keo kiệt ích kỷ. Mặc dù thoạt nhìn vẫn là phong thái thản nhiên hờ hững, lạnh nhạt với hết thảy mọi thứ nhưng tâm tư bên trong lại càng hiểm ác, tựa hồ muốn chiếm đoạt toàn bộ quá khứ của hắn. Lần nào cũng hỏi hắn vô cùng tỉ mỉ, rồi sau đó lại lộ ra nụ cười quá độ ôn nhu đối với mỗi cái tên mà hắn nhắc đến.
Tiếp theo sẽ chuyển nụ cười này thành thủ đoạn khiến người ta khinh bỉ rồi lần lượt hồi báo, muốn hắn phải quên đi tất cả những chuyện này, từ ngoài vào trong cơ thể chỉ còn khắc sâu tên của Long Phạm.
Nếu hắn không thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Long Phạm thì hắn không phải là Lăng Lạc Viêm, muốn chiếm đoạt tất cả quá khứ của hắn thì hắn đương nhiên cũng sắm sửa lễ vật để báo đáp, bắt lấy những việc trong ngàn năm trước đây của Long Phạm làm nhược điểm, cưỡng bức dụ dỗ, chỉ mong được nếm lại hương vị tốt đẹp của lần đó.
Mặc dù rất nhiều lần không thể thành công, nhưng những cuộc lật đổ cho đến nay đều khiến hắn cảm thấy rất hài lòng, ít nhất hắn đều bắt lấy hết thảy cơ hội trong vài lần thành công ít ỏi, tri ân báo đáp, lần nào tế ti của hắn cũng thị phụng vô cùng tận tâm tận sức, hắn há có thể không ‘hảo hảo’ hồi báo Long Phạm.
Quyết Vân nghe được lời nói của Long Phạm với Lăng Lạc Viêm, thì đã biết chính mình đã hiểu lầm câu trả lời của tông chủ. Hai chữ ‘không tồi’ căn bản không phải đáp lại hắn, mà hóa ra là đang nói về quả hồng, nguyên lai hai vị này căn bản không hề lắng nghe hắn nói.
Lại nhìn ở trước mắt, bạch y bào tế ti mỉm cười vô cùng ung dung bình thản, bình thản đến mức khiến kẻ khác cảm thấy bất an. Hồng y tông chủ dựa người vào, mỉm cười tà khí lại có một chút xảo quyệt, không biết đang tính toán điều gì, hay là đang nghĩ đến chuyện gì. Chỉ trong khoảnh khắc, bầu không khí triền miên kiều diễm cuồn cuộn nổi lên vũ bão, thân ở ngoài cửa, hắn lại cảm giác nhiệt độ trở nên nóng bức, giống như chỉ chạm vào một chút thì sẽ bùng nổ một trận đại chiến….
Không, có lẽ….quả thật là một trận đại chiến? Ánh mắt của Quyết Vân bất giác hướng vào bên trong phòng thất.
“Ngươi nhìn cái gì?” Lời nói không lạnh cũng không nóng làm cho Quyết Vân đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới phát giác ánh mắt của mình đang dừng trên hồng y được treo phía trên bức bình phong ở trong phòng.
Cuống quít thu hồi tầm mắt, hắn khom người rồi đáp lại tế ti, “Quyết Vân đến đây để bẩm báo trong thư trai xuất hiện dị trạng, có một bóng người lơ lửng giữa không trung, phát hiện việc này chính là Miểu Lan, Lăng Vân tông chủ muốn bắt lấy nhưng thánh nữ Trữ Hinh lại nói việc này nhất định phải do tông chủ và tế ti tự mình tiến đến thì mới có thể giải quyết.”
Bị lời nói của Quyết Vân gây hứng thú, Lăng Lạc Viêm cầm lấy chiếc cuống đã được kết lại ở trong tay của Long Phạm rồi đặt xuống đĩa, sau đó đứng dậy, nắm tay Long Phạm đi ra ngoài, “Không bằng đi xem là thứ gì gây ra phiền toái.”
Liếc mắt nhìn chiếc cuống bị xoắn lại ở trên đĩa, tế ti Long Phạm kéo lại hồng y nam nhân rồi ôm vào trong lòng mình, ngữ thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai của Lăng Lạc Viêm, “Một khi đã thuần thục như vậy thì không nên lãng phí, Lạc Viêm có thể dùng ở một chỗ khác.” (ái muội quá, ta ứh hiểu đâu)
Ý tứ của Long Phạm yêu cầu tự nhiên không chỉ là hôn môi, Lăng Lạc Viêm nhìn xuống dưới thân của Long Phạm rồi nhếch môi mỉm cười, “Ta cũng chỉ làm vì một mình ngươi, còn không biết điều.”
Long Phạm biết người đang ở trong vòng tay của hắn vốn là một người không chịu ủy khuất, cam lòng nằm dưới thân hầu hạ kẻ khác, hiện giờ chỉ vì hắn cho nên mới nếm hết tất cả cảm giác mà đáng lẽ cuộc đời này sẽ không thể cảm nhận được. Nhưng đối với điểm này hắn chưa bao giờ biết thỏa mãn, hắn vẫn còn muốn rất nhiều, rất nhiều….
Vẫn nắm lấy tay của Long Phạm chưa buông ra, Lăng Lạc Viêm nhìn vào màu xanh lam nhợt nhạt trong đôi mắt ở trước mặt, chậm rãi kề sát bên tai của Long Phạm, nhẹ nhàng thở ra một hơi vào trong tai rồi thì thầm đầy ái muội, “Cái tên tế ti phát tình này….”
Lời nói chậm rãi mang theo một chút trêu chọc cũng như chế nhạo, tế ti trải qua ngàn năm luôn cao ngạo tự tin với khả năng khống chế của mình, nhưng kể từ khi gặp phải vị tông chủ này của hắn thì càng lúc càng sa sút phong độ, lúc này hiển nhiên cũng không thể nhẫn nại được, càng ôm chặt hồng sam nam nhân vào lòng, không thể làm bất cứ điều gì khác, chỉ có thể trước tiên hôn một cái để tự an ủi.
Nếu thư trai không phải là trọng địa, bình thường không có việc gì thì không người nào được tiến vào, lúc này quả thật có chuyện kỳ dị, nhưng giờ khắc này hai người bọn hắn cũng không đi bận tâm dị trạng trong đó là cái gì, là bóng của người nào, bọn hắn đã sớm hảo hảo nghiên cứu ngoại trừ có thể xoắn chiếc cuống lại thì còn có thể thuần thục chuyện gì.
Quyết Vân ở phía sau, từ khi thấy hai người dừng bước thì hắn cũng không dám manh động, đợi cho đến khi hai bóng dáng ở phía trước rốt cục đi ra hành lang thì hắn mới dám đi theo. Thân là trưởng lão ở trong tộc đã lâu, hắn đương nhiên biết rõ chuyện gì nên xem, chuyện gì không nên xem. Khi bọn hắn đến thư trai thì ở đó đã có không ít người đang tụ tập trước cửa chờ đợi tông chủ và tế ti.
Long Phạm không lên tiếng, một ngón tay lướt qua, cánh cửa bắt đầu mở ra, tất cả mọi người hướng vào bên trong nhìn lại.
_________________