Ngữ thanh rất dễ nghe, giống như tiếng vang của phong linh, có một cảm giác êm tai khó nói nên lời, Lăng Lạc Viêm vừa phủi đi cát bụi dính đầy trên người vừa quay đầu hướng đến người kia nhìn lại. (phong linh = chuông gió)
Có lẽ vẫn còn liên kết với mặt đất ở phía trên, bên trong u ám thấp thoáng một vài tia sáng, có thể thấy được những hoa văn được thêu trên vạt y bào của những người đó, thủy và hỏa cùng dung hòa, vừa như mây lại giống như lụa, phản chiếu hào quang bên trong bóng tối, người lên tiếng lúc trước ăn mặc cũng không khác biệt so với những người còn lại, nhưng bên trong đám người thì hắn lại chính là kẻ đáng chú ý nhất.
Hắn thực trẻ tuổi, làn da trắng bệch, đó là một loại tái nhợt dị thường, kỳ lạ chính là không biểu hiện bệnh trạng, mà có vài phần diễm lệ, mỗi một bộ phận đều hoàn hảo, tuyệt đối không quá lố cũng tuyệt đối hài hòa, đôi mắt tràn ngập một loại mị thái đầy yêu khí.
Cũng giống như ánh trăng ở bên ngoài vẫn treo lơ lửng trên bầu trời, không hề có một chút biến đổi, mơ hồ lộ ra một loại cảm giác yêu dị bất thường.
Trên mặt của hắn không có dấu vết của năm tháng, nhưng cũng giống thiếu niên kia, trong lúc vô ý lại biểu lộ sự ủ rủ mệt mỏi đầy tang thương. Lời nghênh đón dường như chân thật xuất phát từ sự vui mừng dưới đáy lòng, đồng thời ánh mắt lại chuyển sang một bên.
“Ngươi cũng đã quay về, Nhĩ Sinh.” Nụ cười sáng lạn của hắn dường như có một chút bi thương, thần tình vui sướng, đỡ lấy ma vật hóa thân thành thiếu niên, nhưng lại thở dài một tiếng.
Các trưởng lão và diệu sư mới rơi xuống từ trong sa mạc, quả thực có một chút mơ hồ không thể phân rõ Nam Bắc, đến khi lấy lại tinh thần thì đã nhìn thấy mấy người này. Tiễn trưởng lão với một mái đầu đầy cát, chưa kịp để ý đến bản thân mình thì liền nín thở hướng đến đám người ở bên kia rồi mở miệng hỏi, “Nơi này chính là Linh Tê tộc? Nơi này có Tụ linh chi?” (bác này bị té xuống rồi động kinh à o_o)
Nham Kiêu quả thực muốn trợn trắng hai mắt, làm sao lại có người mê muội đến trình độ như thế này, mới đến địa bàn của người ta liền hỏi như vậy, cũng không nhìn xem tình hình ra sao, Linh Tê tộc là địch hay là bạn vẫn chưa thể xác định.
Bị các đồng liêu ở xung quanh nhìn chăm chú như vậy, Tiễn trưởng lão cũng phát hiện chính mình quá đường đột, một lòng nghĩ đến Tụ linh chi, hắn quên mất ở đây không đến phiên hắn xen vào, muốn hỏi cũng nên là tông chủ và tế ti mới đúng.
Tiếp tục phủi đi cát bụi ở trên người, Lăng Lạc Viêm căn bản không lưu ý Tiễn trưởng lão đang nói cái gì, phủi đi những hạt cát chướng mắt trên đầu vai của Long Phạm, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đều không được tự nhiên, một thân bạch y bào của Long Phạm giờ đây dính đầy cát bụi làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
“Các ngươi chẳng lẽ không còn biết cách nào khác để chiêu đãi khách nhân hay sao?” Lạnh lùng liếc mắt một cái, hồng y Viêm chủ dường như không hề để ý đến những lời hoan nghênh mới vừa rồi, trong mắt hiển lộ nghi hoặc cùng bất mãn.
Nhìn như tùy ý oán trách, nhưng Viêm chủ lại truyền đến một ánh mắt khiến kẻ khác kinh hãi, cho dù là bên trong bóng tối nhưng không người nào lại dám xem nhẹ cái liếc mắt như thế. Cho dù chỉ liếc nhìn một người nhưng những người còn lại cũng đều bị chấn nhiếp.
Cho đến bây giờ chỉ mới được nghe kỳ danh mà chưa từng được diện kiến, người mặc bộ y phục với hoa văn thủy hỏa rốt cục có thể nhìn thấy phong thái của Viêm chủ Lăng Lạc Viêm, không chỉ có vẻ bề ngoài tuấn mỹ xuất chúng mà nghe đồn còn có thủ đoạn khiến kẻ khác phải tán thưởng, bên trong thâm tình mị hoặc lại toát lên lạnh lùng sắc bén, đứng bên cạnh Ngân Diệu vương lại không hề hiển lộ sự yếu thế.
Bị hắn vừa nhìn vừa hỏi như vậy thì có người bắt đầu nóng vội.
“Đừng trách vương của ta, ta chỉ biết duy nhất cách này, chỉ có thể dùng cách này để đưa các ngươi tiến vào.” Nhĩ Sinh cướp lời, dường như đang cực lực làm cho thanh âm của mình dễ nghe một chút, nhưng cổ họng đã sớm bị tổn thương như vậy thì làm sao có thể nói chuyện như bình thường, cho dù không bị đứt quảng, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy khó có thể lọt tai.
“Nhĩ Sinh ngươi…..” Người nam nhân có lẽ là Ỷ Toàn vương nghe được giọng nói như thế thì sự vui sướng mừng rỡ lúc trước đều tan biến, so với âm thanh êm tai dễ nghe của hắn thì giọng nói của thiếu niên lại bi thảm đến mức không đành lòng để nghe.
Bên này đang đoàn tụ hết sức xúc động, phía bên Lăng Lạc Viêm thì chỉ có một người nóng vội trong khi các trưởng lão và diệu sư vô cùng cảnh giác, mà hai người thân là tông chủ và tế ti lại giống như đang ở một nơi khác, không hề cảm thấy khẩn trương.
Long Phạm không lộ ra sự bất mãn giống như Lăng Lạc Viêm, đôi mắt màu thanh lam vẫn bình thản trầm tĩnh như trước, ánh mắt không lạnh không nhạt nhẹ nhàng lướt qua đám người đột ngột xuất hiện nghênh đón bọn hắn.
“Vẫn chưa sạch sẽ, chờ một chút.” So với ánh mắt bình thản nhưng khiến kẻ khác bất an, thì đôi tay phất lên thân hồng sam lại dị thường ôn nhu, vừa dứt lời thì bên trong bóng tối u ám bỗng nhiên bừng sáng một vầng hào quang êm dịu
Sóc thủy lực!
Người của Linh Tê tộc mở mắt nhìn thấy lực lượng vốn nên dùng để hủy thiên diệt thế, giống như sóng biển cuồn cuộn vĩnh viễn, có thể nhấn chìm tất cả, trừ đi hết thảy những thứ dơ bẩn. Giờ khắc này, lực lượng có thể đem thiên hạ hủy diệt khiến người ta sợ hãi, lại đang được sử dụng để tẩy rửa cát bụi.
Cũng giống như ánh mắt thản nhiên kia, sóc thủy lực nhẹ nhàng êm dịu khiến kẻ khác an tâm. Cho dù nhìn có vẻ ôn hòa ấm áp như vậy, nhưng bọn hắn đều biết không thể chạm vào, chỉ cần làm trái một chút thì sẽ dẫn đến tai ương khủng khiếp, cũng là lực lượng kế thừa từ Đồ Lân thần nhân mà người tầm thường không thể nào có được.
Nhìn chăm chú vầng hào quang của sóc thủy, ánh mắt của tộc nhân Linh Tê tộc bắt đầu biến hóa, dưới sự dẫn đầu của Ỷ Toàn vương, một đám người chậm rãi quỳ xuống, cũng không nói bất cứ điều gì, hết người này lại đến người kia, dùng ánh mắt kỳ dị nhìn chăm chú, dùng tư thế vô cùng thành kính để quỳ bái, cái loại trang trọng này dường như mang theo một chút kích động.
Chỉ là tẩy đi vài hạt cát, có cần thiết phải như vậy hay không? Lăng Lạc Viêm nhíu mi liếc mắt một cái. Cho dù là thần nhân lưu lại nhưng bất quá ở trong mắt hắn cũng chỉ là lực lượng mà Long Phạm sở hữu, hơn phân nửa thời điểm là dùng để chấn nhiếp người khác, còn lại thì được dùng khi không có phương tiện tắm rửa, để tẩy đi những dấu vết không thể làm cho kẻ khác nhìn thấy.
Chỉ là như thế mà thôi.
Các trưởng lão và diệu sư nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cũng cảm thấy có một chút khó xử, đã sớm sẵn sàng chuẩn bị, nhưng Linh Tê tộc lại quỳ bái tế ti của bọn hắn như vậy.
Không ai ra lệnh, hơn một trăm người quỳ xuống, giống như xuất phát từ bản năng khiến bọn họ cam tâm quỳ bái vô cùng sùng kính.
Lúc này, người của Xích Diêm tộc đã bắt đầu thích ứng với bầu không gian ở nơi đây, có thể nhìn thấy hào quang từ trên cao hạ xuống, nhiều điểm lấp lánh giống như tinh tú giăng khắp nơi, đó là hào quang rực rỡ của những hạt cát hấp thu ánh trăng, nhiều điểm màu bạc lấp lánh giống như đang ở dưới bầu trời đầy sao bát ngát, hơn một trăm người quỳ gối trước mặt tông chủ và tế ti, trong bầu không khí trầm mặc, dần dần tràn ngập sự bi ai thê lương đầy ủ rũ.
“Ỷ Toàn khẩn cầu Ngân Diệu vương và Viêm chủ thứ tội, dùng cách này để tiếp kiến nhị vị, là Ỷ toàn không đúng, Linh Tê tộc tiếp đón sơ suất.” Sự cung kính này tuyệt đối không phải là giả, mà là xuất phát từ đáy lòng, Ỷ Toàn vương quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói như vậy.
“Các ngươi chính là Linh Tê tộc, hoa văn thủy hỏa cùng với Hách Vũ Đồ Lân có quan hệ gì?” Lăng Lạc Viêm không để cho bọn họ đứng lên, có người muốn lạy tế ti của hắn, hắn cũng hoàn toàn không để ý, dù sao trong mắt của thế gian thì Long Phạm vốn là người giống như thần nhân nên mới có thể khiến bọn họ quỳ xuống như vậy, “Không biết chúng ta muốn đến đây, rồi lại nói đã chờ từ rất lâu.” Long Phạm ở bên cạnh, nhắc lại lời nói của Ỷ Toàn vương lúc trước nghênh đón bọn hắn.
“Ta biết nhị vị chính là vì Linh Tê tộc mà đến, hôm nay Ỷ Toàn sẽ đem tất cả chân tướng giải thích rõ ràng, mời các vị đi theo ta.” Đứng dậy, Ỷ Toàn vương bảo tộc nhân tránh ra, tự mình dẫn đường, bên trong bóng tối mờ mịt, hắn hướng đến một nơi âm u bước đi.
Linh Tê tộc là địch hay là ta vẫn chưa thể phân biệt, không biết bọn họ muốn làm cái gì, Lâm Sở nhìn thấy bóng người biến mất, trong lòng cảm thấy lo lắng. Những việc xảy ra lúc trước ở Viêm Lạc cung không biết có liên quan đến những người này hay không, kết giới này là do ai tạo ra, vì sao mà tồn tại, Linh Tê tộc tại sao lại thần bí như thế?
Hắn muốn nhắc nhở thì đã nhìn thấy một bóng người hướng vào bên trong mà đi, nuốt xuống lời nói ngay cửa miệng, hắn bước theo các tộc nhân khác, đáy lòng cười khổ, mặc kệ hắn lo lắng như thế nào thì chỉ cần có tế ti ở đây, cho dù xảy ra việc gì thì vẫn sẽ bình yên vô sự.
Càng huống chi, ngay cả hắn cũng đoán được việc này đáng lo ngại, lẽ nào tông chủ và tế ti lại không nghĩ đến?
Nghĩ thông suốt điểm ấy, hắn vứt bỏ hoài nghi, tiếp tục hướng phía trước bước đi, ánh mắt bất giác dừng trên thân hồng y.
Bên trong bóng tối le lói vài tia sáng, một thân hồng y vẫn đặc biệt nổi bật, người mặc hồng y thỉnh thoảng hướng xuống y mệ thuần bạch rồi nắm lấy tay của tế ti, chẳng biết đùa nghịch trêu chọc như thế nào mà bị tế ti gắt gao nắm chặt, không cho thu về, hồng y nam nhân cũng điềm nhiên như không, bắt đầu lắc lư cánh tay, vô tư bước về phía trước. (yêu, giống con nít ế)
Chỉ cần thường xuyên lưu tâm thì luôn luôn phát hiện rất nhiều điểm nhỏ mà người khác không thể phát hiện. Nào là vén gọn những sợi tóc vô tình rơi xuống trước trán, hay che đậy thân hồng sam rộng mở, còn có mỗi khi ngẫu nhiên nhìn thấy tế ti xuất hiện thì trong ánh mắt có một chút bất mãn rồi lại vô cùng ái muội….
So với các tộc nhân thì hắn luôn nhìn thấy nhiều hơn, mỗi lần đều thật cẩn thận, e sợ mải mê nhìn đến mức quên đi tình cảnh hiện tại. Cũng chỉ có ở phía sau, ở trong bóng đêm u ám thì hắn mới dám nhìn bóng dáng hồng y như vậy, cho dù chỉ là nhìn một bóng lưng mà thôi.
Ngay khi Lâm Sở si ngốc ngắm nhìn, thần trí vô thức bước đi, bạch y bào tế ti hơi thoáng quay đầu, thản nhiên liếc mắt một cái lại làm cho Lâm Sở đột nhiên tỉnh ngộ, toàn thân lập tức toát ra mồ hôi lạnh.
Hắn làm sao có thể quên, cho dù ở trong bóng tối thì đối với tế ti mà nói cũng không thành vấn đề, bất cứ ánh mắt nào nhìn chăm chú tông chủ thì tế ti Long Phạm đều có thể dễ dàng phát hiện.
Cúi đầu tăng nhanh cước bộ, hắn cơ hồ đã cảm giác được sự sợ hãi đang ăn mòn tâm tư của mình. Ánh mắt này tuyệt đối không phải biểu hiện tế ti đang vui vẻ.
“Đã đến nơi. Các vị, thỉnh an tọa.” Ỷ Toàn vương tự mình dẫn đường, bất chợt dừng lại cước bộ, những người của Linh Tê tộc ở phía sau hắn chia thành hai bên, không biết từ khi nào đã chuẩn bị sẵn quang đăng. (quang đăng = đèn sáng)
Lăng Lạc Viêm kéo Long Phạm đi vào, các trưởng lão và diệu sư cũng bước theo, khiến bọn hắn ngoài ý muốn chính là cho dù lúc này đang ở trong một thính đường nghị sự rộng lớn, trên bàn lại không có lưu li đăng hoặc là huyền châu dùng để thắp sáng, mà là những quả quang cầu đầy cát lấp lánh giống như những thứ trên tay của Linh Tê tộc đang cầm.
Cát ở nơi này thực sự đặc biệt. Ở trong kết giới, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy những hạt cát sẽ hấp thu quang hoa của mặt trăng, sau đó tất cả đều trở nên lấp lánh ánh bạc, khiến hắn nhớ đến thời điểm các diệu sư chết trong Viêm lạc cung, bên cạnh thi thể của bọn họ thì còn lưu lại những hạt cát, dưới ánh mặt trời óng ánh vàng rực lại trở nên phi thường chói mắt.
Xem ra những hạt cát ở trong Viêm Lạc cung và ở nơi đây đều là cùng một loại đến từ bên trong kết giới, thậm chí có thể chính là đến từ Linh Tê tộc, trừ phi ở đây còn có tông tộc khác, nhưng xem ra hình như không có khả năng này.
Ỷ Toàn vương sau khi đợi hai người an tọa thì hắn cũng ngồi xuống, quang cầu trong tay đặt lên bàn phản chiếu một vầng hào quang màu bạc trên khuôn mặt của hắn, khuôn mặt trắng bệch diễm lệ dường như cất giấu vô số bí ẩn, muốn lập tức thốt lên nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu
“Linh Tê tộc muốn Đồ Lân lực hủy đi hết thảy thế gian.” Ngập ngừng trong chốc lát, hắn rốt cục mở miệng.
Nham Kiêu kinh ngạc, bắt đầu cười lạnh, “Các ngươi chính là Linh Tê tộc, các ngươi dám ở trước mặt tông chủ yêu cầu tế ti diệt thế?”
Ỷ Toàn vương lắc đầu cười khổ, “Trên đời có hai Linh Tê.”
Ngay khi Lăng Lạc Viêm đang làm khách nhân ở một bên “Linh Tê tộc”, thì đồng thời Dạ Dực cũng đang ở trong một “Linh Tê tộc” khác, hắn rốt cục tìm được Linh Thư, thiếu niên bị trói chặt, toàn thân xích lõa đang nằm trên mặt đất.