Mục lục
Nhất Túy Hứa Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được ánh sáng nhu hòa ấm áp bao quanh khiến kẻ khác an tâm, dường như ngay cả sự tồn tại của chính mình cũng đều quên mất. Chỉ cần toàn tâm cảm thụ sự thư thái, không cần dùng mắt cũng không cần dùng đến bàn tay, hết thảy cảm giác đều đến từ tâm linh. Lăng Lạc Viêm không biết mình đang ở trong trạng thái nào, đây là lần đầu tiên hắn vẫn còn ý thức khi đang xuyên không.

Hắn và Long Phạm không còn thuộc về thế giới kia, sau này hắn sẽ tiếp tục là Lăng Lạc Viêm sống ở nơi vốn thuộc về hắn.

Đó là thế giới với đủ loại thách thức, có vô số linh giả và dị thú, là nơi sức mạnh lên ngôi.

Hắn thích cảm giác nắm quyền lợi trong tay, nếu so về điểm này mà nói, hắn và Chung Hàn Tiêu có lẽ thực sự giống nhau.

“Lạc Viêm lại nghĩ đến hắn, cái tên Chung Hàn Tiêu kia, có lẽ trừng phạt hắn như thế vẫn còn quá nhẹ.” Lời nói của Long Phạm vẫn lạnh nhạt trầm tĩnh trước sau như một, ngữ thanh thản nhiên mang theo một chút thở dài nhẹ nhàng nhưng rõ ràng chứng tỏ hắn không vui.

Long Phạm? Lăng Lạc Viêm kinh ngạc, chuyện hắn đang suy nghĩ trong lòng vì sao Long Phạm lại biết, lời nói của hắn truyền đến từ nơi nào? “Ta đang ở đâu? Ta không nhìn thấy ngươi, Long Phạm.” Nói chính xác, ngay cả hành vi nhìn mà hắn cũng không làm được, hắn tưởng rằng mình đang ở sâu bên trong ý thức của chính mình, nhưng lời nói của Long Phạm lại làm cho hắn không thể khẳng định, vì sao trong ý thức của mình lại có giọng nói của Long Phạm.

Đáp lại lời hắn là giọng nói mang theo ý cười, “Tất nhiên là không nhìn thấy, chúng ta hiện tại không phải là thật thể mà chính là linh hồn, còn chưa trở về bên trong thân thể của chúng ta.” Dừng một chút, ý cười cũng ngừng lại, trong lời nói lại như có chút gì đó, “Giờ khắc này Lạc Viêm đang cùng ta dung hợp, ta có thể cảm giác được suy nghĩ trong lòng của ngươi, kể cả trí nhớ của ngươi.”

Cho dù là một góc ký ức bị Lạc Viêm lãng quên thì thông qua linh thức hắn cũng có thể nhìn thấy tất cả không hề bỏ sót. Chính vì điều này càng làm cho hắn hối hận đã trừng phạt Chung Hàn Tiêu quá nhẹ, vẫn còn chưa đủ.

Nghe Lạc Viêm nói về quá khứ, chỉ là thờ ơ vài câu, những gì hắn đã chứng kiến cũng chỉ là những đoạn ký ức ngắn ngủi. Nhưng hiện tại, hắn đều cảm giác được tất cả những gì tồn tại trong trí nhớ của Lạc Viêm, khiến cho hắn cũng trở nên đồng cảm. Nếu là người khác, cho dù trong mười năm gặp bất luận chuyện gì xảy ra thì hắn cũng sẽ không có chút cảm giác.

Nhưng đây không phải người khác, mà là trí nhớ thuộc về Lạc Viêm. Chung Hàn Tiêu đã lừa gạt hắn như thế nào, đã tổn thương hắn ra sao. Mỗi một câu, mỗi một từ, mỗi một ánh mắt, mỗi một biểu tình trên khuôn mặt cũng đủ để hắn nổi lên sát ý.

Còn có những chuyện về Ảnh Kiêu Minh, có thể xưng là đủ loại tàn khốc khắc nghiệt, Lạc Viêm phải làm ra hết thảy những việc trái với lương tâm, luôn dằn vặt áy náy tự trách, tất cả đều khắc sâu trong lòng của Lạc Viêm. Cho dù hiện tại Lạc Viêm đã lãng quên những điều này, nhưng những đau đớn thống khổ giống như mặt trăng giữa ban ngày, mặc dù không nhìn thấy nhưng không có nghĩa nó không tồn tại.

Từ thiếu niên ngây thơ trở thành nhân vật trọng yếu của Ảnh Kiêu Minh, ở trong đó đã trải qua cùng chịu đựng biết bao nhiêu chuyện? Hiện giờ hắn đã rốt cục rõ ràng, cũng rốt cục hiểu được vì sao Lạc Viêm lại hủy đi Ảnh Kiêu Minh.

Lăng Lạc Viêm hơi thoáng sửng sốt, hắn không nghĩ đến Long Phạm có thể nhìn thấy quá khứ của hắn, “….Dù sao thì quá khứ của ta ngươi cũng đã biết, hiện tại chỉ là rõ ràng hơn thôi, ta tin những điều này đối với ngươi mà nói cũng không đáng là gì.”

Những chuyện hắn đã làm trong quá khứ ắt hẳn không thể so sánh cùng Long Phạm, sống gần ngàm năm cũng đã trải qua rất nhiều điều, hơn nữa thủ đoạn của Long Phạm không có người có thể so sánh với tế ti của hắn, đây là điều mà hắn đã rất rõ ràng ngay từ ban đầu.

“Chuyện đã kết thúc thì không cần phải nhắc lại, còn có việc này ta càng muốn biết, vì sao ta không thể cảm giác được quá khứ của ngươi?” Như Long Phạm đã nói, giờ khắc này linh phách của bọn hắn cùng dung hòa thành một thể, Long Phạm có thể thấy rõ được hắn vì sao hắn không hề cảm giác được Long Phạm?

Hiểu rõ Lạc Viêm không cần người khác thương hại, Long Phạm cũng không nhắc đến việc này, quá khứ của Lạc Viêm như thế nào thì cũng không còn quan trọng, quan trọng chính là từ đây về sau hắn sẽ giữ chặt Lạc Viêm bên người.

“Chỉ vì lúc này là Lạc Viêm dung hợp với ta mà không phải ta dung hợp vào ngươi.” Giải thích nghi vấn của Lạc Viêm, sợ Lạc Viêm không rõ nên hắn lại tiếp tục nói, “Nói cách khác, hồn phách của ngươi đã phân tán, đang ở trong linh phách của ta, như thế ta mới có thể đưa ngươi quay trở về.”

“Nói như vậy hiện tại là ta đang ở trong cơ thể của ngươi?” Dùng linh thức trao đổi nhưng vẫn lộ ra ý tứ ái muội, như là cố tình, lời nói của Lăng Lạc Viêm rõ ràng mang theo khiêu khích, “Ta nói tế ti đại nhân, tuy rằng như thế cũng không tồi, nhưng ta vẫn càng muốn dùng một cách khác để cảm nhận hương vị ở trong cơ thể của ngươi.” (đấy, ta nói mà, thèm nhỏ dãi ra rồi kìa)

Mặc dù mỗi lần đều là hắn nằm ở dưới, nhưng hắn đối mặt với nam nhân có tâm tư không thể lay chuyển như Long Phạm thì thật sự quá mức khó khăn.

“Tông chủ có thể tiếp tục cố gắng.” Long Phạm vừa cười vừa nói, hắn vừa dứt lời thì không biết từ đâu một ngữ thanh lại tiếp tục vang lên, “Cố gắng bao nhiêu lần thì kết quả cũng như nhau, trừ phi có một ngày linh lực của chủ nhân có thể vượt qua hắn, bằng không chỉ sợ là vô vọng.”

“Dạ Dực….” Nếu đang ở trong trạng thái thật thể thì Lăng Lạc Viêm nhất định sẽ đem con quạ này đá văng ra khỏi cửa sổ. (ô ô thật là đáng thương, người ta chỉ nói đúng sự thật thôi mà)

“Chúng ta đến rồi, Lạc Viêm.”

Còn chưa kịp chờ hắn giáo huấn Dạ Dực thì Lăng Lạc Viêm bỗng nhiên cảm giác ý thức bắt đầu tiêu tán, ngữ thanh nhẹ nhàng của Long Phạm vang lên, “Chúng ta đã trở lại, về tới Xích Diêm tộc, chờ thân thể của Lạc Viêm dung hợp cùng với linh phách thì có thể tỉnh lại.”

Ý thức dần dần mơ hồ, tựa như đang từ một nơi ấm áp tràn ngập ánh sáng nhu hòa đến một nơi tràn đầy bóng đêm, Lăng Lạc Viêm hoàn toàn mất đi ý thức. Không biết qua bao lâu, có lẽ là một chút, có lẽ là rất lâu, hắn bắt đầu có cảm giác.

Vẫn như trước đây, được một cổ ấm áp vây quanh, dưới thân mềm mại, bên tai yên tĩnh đến mức có thể nghe được từng làn không khí đang di chuyển, đầu ngón tay giật giật chạm vào một mảnh tơ tằm mịn màng có thể cảm giác được những đường thêu bằng lụa tơ tằm màu trắng ở phía trên, như sương như khói lượn vòng đan xen vào nhau, nhưng hắn biết rõ đó không phải những áng mây mù mà là những ngọn lửa.

Màu sắc đỏ thẫm, những đường thêu hình ngọn lửa lấp lánh đỏ rực phi thường diễm lệ trải dài khắp tà áo cùng y mệ, chỉ cần hắn khoát tay sẽ vung lên một mảnh lửa đỏ tươi đẹp.

Lòng bàn tay tiếp tục di chuyển, hắn vẫn không mở mắt, chạm vào chính là lòng ngực quen thuộc, cảm giác hấp dẫn khiến hắn không muốn buông tay. Thật rắn chắc, ấm áp, cơ lí phập phồng hoàn mỹ, cùng với tiếng tim đập làm cho người ta an tâm, còn có hương thơm nhàn nhạt phảng phất đến từ nơi xa xôi.

Tế ti của hắn, Long Phạm….

“Lạc Viêm muốn sờ đến khi nào, nếu là thích thì không bằng mở mắt ra nhìn.” Long Phạm nhìn chăm chú người trong lòng ngực rốt cục cũng có động tĩnh, ngữ thanh vẫn trầm ổn như trước nhưng lộ ra vài phần trêu đùa, đồng thời cũng khó nén vui sướng, mãi cho đến giờ khắc này thì Lạc Viêm mới chân chính trở về trong vòng tay của hắn.

Đột nhiên mở mắt, Lăng Lạc Viêm đưa tay xâm nhập vào trong y phục của nam nhân đang nằm bên cạnh, “Chỉ nhìn thôi thì làm sao đủ?” Thật mạnh hôn xuống cánh môi của Long Phạm, tàn sát bừa bãi, vừa cắn vừa hôn sâu, cũng như cảm giác dưới đáy lòng của hắn khó có thể kiềm chế kích động, hắn rốt cục đã quay về nơi này.

Dưới lớp y phục, Long Phạm bị hắn xâm nhập khiêu khích, Lăng Lạc Viêm vừa lòng ghìm chặt Long Phạm. Đôi môi của Long Phạm chính là một trong những bộ phận hắn yêu thích nhất. Trên thật tế, mỗi một phần trên người của nam nhân này đều hấp dẫn hắn, đều là hắn thích.

Cho đến khi cảm thấy vừa đủ, hắn thỏa mãn muốn thối lui thì bên hông lại bỗng nhiên căng thẳng, không đợi hắn dời môi, chiếc lưỡi vốn đang cùng hắn dây dưa một chỗ, không qua bao lâu thì từ bị động chuyển thành chủ động, xâm nhập tiến vào trong miệng của hắn.

Không hề báo trước, một nụ hôn say mê như cuồng phong thổi quét, Long Phạm ôm chặt hắn, chỉ trong nháy mắt cơ hồ đoạt đi hô hấp làm cho hắn không thể tiếp tục được nữa. Trong khoang mũi tất cả đều là hương sen, chỉ còn có thể cảm nhận một mình Long Phạm, không còn bất cứ điều gì khác. Dường như đang hồi báo nụ hôn lúc trước của hắn, mỗi một chỗ trong khoang miệng đều bị đầu lưỡi ẩm ướt nhu mềm lướt qua, mỗi một chỗ trong vách miệng đều trở nên mẫn cảm, có thể cảm giác rõ ràng mỗi một lần nhẹ nhàng đảo qua, mỗi một lần cắn mút giao triền.

Đợi đến khi Long Phạm đưa hắn buông ra, Lăng Lạc Viêm ngồi dậy nhìn nam nhân đang cùng hắn hô hấp dồn dập, bật ra tiếng cười khẽ, “Muốn ta?”

Tuy Long Phạm đi đến thế giới kia tìm hắn, cũng dùng linh lực ngưng kết thành thật thể, mà hắn là Chung Tình không phải Lăng Lạc Viêm, chỉ có quay lại nơi này thì hết thảy mới trở về quỹ đạo, khôi phục nguyên trạng, lúc này rốt cục mới có thể chân chính gặp nhau.

“Nhớ quá thành cuồng.” Long Phạm ngồi dậy, cúi đầu khẽ hôn lên tai hắn.

“Lúc trước quên hỏi ngươi, ngươi sẽ không vì đi tìm ta mà vứt bỏ tộc nhân, chưa an bài mà cứ như vậy rời đi?” Lăng Lạc Viêm đưa lưỡi ra liếm nhiệt độ ấm áp ẩm ướt bên môi, nâng tay sửa sang lại y bào của nam nhân ở bên giường. Hắn hiện giờ đã quay về, tất nhiên phải nhớ đến vấn đề này.

“Có Lăng Vân ở đây thì không có việc gì.” Long Phạm tùy tiện trả lời, Lăng Lạc Viêm nhìn thần sắc của hắn, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Dùng an nguy của Miểu Lan để trao đổi, Lăng Vân sẽ phải tận tâm ở lại trong tộc, Miểu Lan không thể rời đi, Lăng Vân chỉ có thể bị ngươi khống chế, như vậy quả thật cũng không sai.”

“Miểu Lan vui vì hắn có thể dốc sức phục vụ tông chủ.” Nói đến Miểu Lan, lời nói của Long Phạm tựa hồ có chút lạnh nhạt, rồi lại một lần nữa khẽ cắn lên môi của Lăng Lạc Viêm mang theo kịch liệt lửa nóng. Mặc dù Miểu Lan đối với Lạc Viêm cũng không phải cái loại tâm tư kia nhưng mỗi lần nhìn thấy Lạc Viêm thì lại tiến lên ôm ấp, vì vậy lúc đầu hắn cũng không muốn Miểu Lan trở về. (=.= hết thuốc chữa)

“Chúng ta trở về đã bao lâu?” Ngồi dậy, Lăng Lạc Viêm mở rộng hai tay để cho Long Phạm vì hắn chỉnh lại y bào.

Hiện tại bọn hắn đang ở trong Xích Diêm tộc, nơi đây là phòng ngủ của hắn, hắn hỏi chính là từ lúc hồn phách bị vỡ vụn, đó là ký ức sau cùng của hắn ở Lôi Lạc thành, hắn không biết sau đó có xảy ra chuyện gì nữa hay không.

“Cũng đã nhiều ngày, thời gian ở đây khác biệt với thế giới trước kia của Lạc Viêm.” Đầu ngón tay xuyên qua mái tóc bạch kim mềm mại như tơ, hắn lấy ra một món phục sức màu đỏ đặt trên bàn, quấn một vòng, phục sức đỏ đậm cuộn tròn trên những sợi tóc bạch kim, giữa những ngón tay của hắn lấp lánh màu sắc tươi đẹp, cũng như ngày xưa.

Tựa như Lạc Viêm chưa bao giờ rời khỏi vòng tay của hắn.

Nhắm mắt cảm thụ động tác cột tóc quen thuộc, chờ Long Phạm buông tay, Lăng Lạc Viêm quay người mỉm cười nhìn hắn, “Đi thôi, ta muốn đi xem xét các nơi trong tộc.”

Mở cửa ra, hắn vừa đặt chân lên bậc thềm, lại không nghĩ đến ngoài cửa lại là cảnh tượng như thế này.

Từ hành lang, bậc thang, giữa điện, đến trước cửa trải dài cho đến đình viện, tất cả đều là tộc nhân đang đứng lặng hồi lâu. Xích Diêm tộc, còn có Liệt Diễm tộc, hiện giờ tất cả gần một trăm trưởng lão, còn có truyền sử bên người các trưởng lão, bao gồm cả những thủ lĩnh của bảy mươi hai gia tộc….

“Tông chủ….” Trên mặt của mấy trăm người đồng loạt hiện lên sợ hãi lẫn vui mừng, tất cả đều vô cùng kích động cúi đầu quỳ xuống.

_________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK