Thư trai nằm ở nơi ở của Long Phạm, bên ngoài điện, người hầu đang canh gác thấy tế ti và các trưởng lão đi đến liền biết đã có chuyện xảy ra, trong đó có một người nhanh nhẹn tiến lên phía trước, sau khi hành lễ liền định tiếp nhận người đang nằm trong lòng của Long Phạm.
Hành động lanh lợi của hắn nếu là ngày thường cũng không quá đáng, thậm chí có thể nói là khiến kẻ khác hài lòng nhưng sai ở chỗ hôm nay không giống ngày xưa, còn chưa kịp nhìn thấy người Long Phạm đang ôm trên tay là ai, hắn đã vội vàng muốn tiếp nhận.
Nhìn thấy hành động của tên người hầu, trong lòng các trưởng lão không ngừng kinh hô, Nham Kiêu nhíu mày nói nhỏ, “Chẳng lẽ hắn không muốn sống?”
Quả nhiên không cần chờ tên người hầu chạm ngón tay vào một góc hồng sam, bất thình lình một trận chưởng lực đột ngột ném hắn từ trước điện văng ra xa, ngoại lực mạnh đến mức khiến cây cối trong vườn vì cú va chạm mà bị gẫy ra làm đôi. Mọi người chỉ nhìn thấy tên người hầu ngã xuống đất rốt cục không thể đứng lên, mơ hồ có thể thấy được trước ngực vẫn còn phập phồng nhưng hiển nhiên là miễn cưỡng duy trì.
“Ai cho phép ngươi chạm vào hắn?” Chậm rãi gằn từng tiếng, đối với người nọ đang hấp hối dường như không nhìn thấy. Nam nhân như thần thánh trong lòng mọi người lúc này dưới đáy mắt hiện lên một màu thanh lam ma mỵ như ngọn lửa u ám thoát ra từ trong đôi mắt thâm trầm tử tịch.
Nham Kiêu lắc đầu, lúc này có ai làm sai chuyện gì, cho dù có chết thì chỉ trách hắn không có mắt. Lúc này không thể trêu chọc tế ti, mà tông chủ đang nằm trong lòng tế ti lại càng không thể, bất luận là kẻ nào chạm vào cũng chỉ nhận lấy một kết quả thảm thương như nhau, cho dù là trưởng lão như bọn hắn cũng không dám tới gần.
Tế ti chưa thẳng tay đã là vận may của hắn. Nhìn thân cây xiêu vẹo bị gãy đôi, người ở dưới tàng cây xương cốt vỡ nát, sinh tử không rõ, hay là sống không bằng chết, tất cả đều có chung loại suy nghĩ này. Mọi người vẫn không quên trước kia khi Liệt Diễm tộc còn chưa thuộc về Xích Diêm, trưởng lão Diêu Thông đã bị tế ti làm thành bộ dáng thê thảm như thế nào, cho đến cuối cùng muốn chết cũng không thể. (chưa thẳng tay o_o)
Ánh mắt vô tình thản nhiên được thu hồi, dưới đáy mắt thâm trầm không hiện rõ suy nghĩ gì trong đó, tựa hồ hết thảy tình cảm đều bị lấy mất. Ôm thân thể mất đi hồn phách của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm đi vào trong điện mang theo hơi thở đầy áp bách khiến người ta sợ hãi.
Long Phạm lướt qua, hương sen như có như không xen lẫn cảm giác âm lãnh xâm nhập vào xương cốt phiêu tán trong không khí. Tất cả mọi người xung quanh đều im bặt, thủ vệ lẫn người hầu đều không dám tiến lên, các trưởng lão cùng truyền sử cũng không người nào có can đảm đuổi theo. Cái loại lạnh lẽo như băng hàn từ trên người tế ti tỏa ra tựa hồ chỉ trong nháy mắt có thể đem hết thảy hủy diệt, cũng như tình cảnh ở Lôi Lạc thành.
Mọi người nhìn nhau, cũng nhìn thấy trong mắt đối phương đầy lo âu cùng kinh sợ, đủ loại cảm xúc phức tạp, toàn thân đã sớm toát ra mồ hôi lạnh.
Không ai mong muốn tai nạn trong Lôi Lạc thành tái diễn, nơi này là Xích Diêm tộc, trong lòng mọi người đều rõ ràng, nếu có ai chọc giận tế ti thì hậu quả là không thể gánh nổi.
Long Phạm vào đến trong điện, đặt Lăng Lạc Viêm xuống, ánh mắt dừng trên đôi môi mất đi huyết sắc, vốn là cánh môi mỏng nhạt màu, lúc này lại càng ảm đạm tái nhợt, mái tóc bạch kim cũng mất đi độ sáng bóng, dưới ngón tay của Long Phạm tựa hồ chỉ chạm vào một chút sẽ tiêu tán vào hư vô.
Bất thình lình cắn xuống, thật mạnh hôn lên đôi môi mất đi huyết sắc, không còn cảm giác được đáp lại, cánh môi mất đi độ ấm lúc này lại lạnh như băng. Đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam rốt cục hiện lên ảm đạm nặng nề, khẽ vuốt đôi môi tái nhợt, Long Phạm càng ôm chặt thân thể lạnh như băng của Lăng Lạc Viêm vào lòng. Tầng tầng sương mù dao động dưới đáy mắt, phảng phất có một trận cuồng phong đang nổi lên rồi ngay sau đó bị ức chế đè xuống.
Bàn tay khẽ vuốt trên khuôn mặt Lăng Lạc Viêm vẫn ôn nhu dịu dàng như trước, Long Phạm nhẹ nhàng nói bên tai hắn, “Muốn đem ngươi về cần chút thời gian, Lạc Viêm phải chờ ta. Nếu ngươi không ở đây, Xích Diêm tộc cũng không cần tồn tại trên đời này.”
Lạc Viêm vẫn chưa chết chỉ là tạm thời rời đi, so với bất kỳ ai hắn hiểu rõ điểm này nhất, nhưng không thể khống chế đáy lòng vì mất đi Lạc Viêm mà trở nên tàn nhẫn cay nghiệt. Hắn tự biết trăm ngàn năm qua hắn chưa bao giờ cảm thấy mất đi kiểm soát như thế, thậm chí ngay bây giờ hắn chỉ muốn hủy đi Xích Diêm tộc.
Nhưng, hắn không thể.
Xích Diêm tộc còn thuộc về người trong lòng hắn, vì Lạc Viêm hắn đáp ứng sẽ bảo hộ.
“Tế ti đại nhân, Uyển Lam cầu kiến.” Ngoài cửa theo ngữ thanh truyền đến có rất nhỏ tiếng bước chân đi vào, mang theo một chút chần chừ đứng trước cửa. Uyển Lam đang cầm thực hạp trong tay, yên lặng cúi đầu đứng chờ ngoài cửa.
Từ khi tế ti bắt đầu tự mình thị phụng tông chủ thì không hề trở về nơi này. Tuy ngày ngày đều có người quét dọn nhưng vẫn chưa chuẩn bị trà nước điểm tâm, tế ti mới về, một đường liền đi đến đây, thân là một trong những truyền sử của tế ti đại nhân, nàng phụ trách sinh hoạt thường ngày của tế ti, nàng biết rõ tế ti mấy ngày không ăn không uống cũng vô ngại nhưng chỉ khi linh lực của hắn dồi dào.
Hiện giờ tinh thần của tế ti không ổn định cũng không biết đã hao tổn bao nhiêu linh lực, các tộc nhân khác không dám tiến vào trong điện, cũng may bọn hắn là mười hai truyền sử có trách nhiệm thị phụng ở nơi này.
Nàng vừa dứt lời, chưa kịp chờ tế ti đáp lại đã mở miệng giải thích mục đích xin được cầu kiến, thật lâu sau, trong cửa rốt cục truyền đến một tiếng.
“Cút.”
Uyển Lam cả kinh, chỉ là một chữ nhưng phảng phất u ám mang theo hơi thở lạnh lùng như băng hàn. Uyển Lam do dự mở miệng, “Tế ti đại nhân…..”. Không đợi nàng nói xong, thực hạp trong tay bổng nhiên nổ tung, tất cả điểm tâm trà nước toàn bộ đều hóa thành tro bụi, trong chớp mắt trên tay chỉ còn một mảnh trống không.
Sau tiếng nổ vang dội, tất cả quay trở về tĩnh mịch, trong điện lặng yên không một tiếng động tựa như một vùng đất chết, hơi thở khủng bố như thủy triều dần dần lan ra. Rõ ràng đang giữa ban ngày nhưng Uyển Lam lại bất giác nổi lên một trận run rẩy, nhìn xung quanh mình, tựa hồ tất cả cỏ cây đều đang dần dần khô héo.
Đó là linh lực tiết ra ngoài, là sát ý của tế ti.
Vội vàng lui ra phía sau, Uyển Lam rốt cục cảm giác ở lại nơi đây có bao nhiêu nguy hiểm. Giờ khắc này tế ti sẽ không để ý mà lấy đi tánh mạng của tộc nhân, cho dù nàng là một trong mười hai truyền sử của hắn, cũng tuyệt đối không có khác biệt.
Ôm Lăng Lạc Viêm đứng dậy, Long Phạm hướng vào thư trai, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ dừng trên thân hồng sam trong lòng ngực, không rời đi quá nửa điểm.
Ngoài điện, các trưởng lão cùng truyền sử vẫn chưa rời đi, nghe thấy tiếng nổ lại nhìn thấy Uyển Lam vội vàng hốt hoảng đi ra, tất cả đều biết đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy có chút may mắn khi chưa lỗ mãng đi theo. Bọn hắn đều tự nhắc nhở chính mình nhất thiết không được chọc giận tế ti, điều duy nhất lúc này bọn hắn có thể làm chính là chờ đợi
=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== =======
Sau khi người của Xích Diêm tộc ly khai, biến cố phát sinh ở Lôi Lạc thành ngay lập tức khiến người khác quan tâm. Các tộc nhân lúc nào cũng chú ý đến Xích Diêm tộc đều biết được tính chất nghiêm trọng của sự việc, trong lúc nhất thời thiên hạ lâm vào chấn động.
Việc này qua đi, trong lúc đó ma vật hoành hành tứ phương, số lượng càng ngày càng nhiều, lúc nào cũng có dân chúng bị hại, cũng không phải chỉ mấy người gặp nạn, mỗi một lần đều có hơn mười người, hoặc là bị ăn, hoặc là thành thi thể bị ma vật kí sinh, việc này khiến mọi người đều bất an. Các tộc chỉ có thể tự bảo vệ dân chúng của mình không bị ma vật làm hại mà không có cách nào chế ngự tai họa đang lan tràn khắp thế gian.
Xích Diêm tộc cũng thế, Nham Kiêu phụ trách mang người tiêu diệt ma vật xuất hiện dưới chân núi để bảo đảm an nguy của dân chúng. Nghe tế ti nói có thể đem tông chủ cứu lại, tộc nhân đều yên tâm không ít, nhưng những người canh giữ ở bên ngoài cấm địa vẫn cảm thấy bất an.
Quyết Vân mang theo một vài trưởng lão cùng truyền sử canh giữ bên ngoài thư trai, tất cả đều lo lắng không yên.
Từ Lôi Lạc thành trở về cũng đã trải qua không ít ngày, tế ti đưa tông chủ vào thư trai, không biết bố trí trận pháp gì trong đó, mấy ngày liền vẫn chưa thấy bước ra.
Thư trai là cấm địa, lúc trước ngoại trừ Miểu Lan ở trong đó không người nào có thể dễ dàng bước vào, trừ phi được tế ti hoặc tông chủ cho phép. Lúc này Miểu Lan không còn ở trong thư trai, các loại kỳ hoa dị thảo cũng được mang về sân vườn của Lăng Vân. Không ai biết hiện giờ tình hình trong thư trai như thế nào.
Mọi người đều mang theo lo âu, linh hồ Ngải cũng đứng trong hàng ngũ chờ đợi, nó cũng không quá nôn nóng, ngoại trừ khi đối mặt với Thứ Tĩnh Di dùng chú thuật diệt thế ở Lôi Lạc thành khiến nó có chút bối rối, vào những thời điểm khác nó đều thơ ơ đứng nhìn. (con này muốn trở thành chồn nướng)
Ngân hồ đối mặt với đại môn của thư trai, đôi mắt thú lấp lánh ánh kim hiện lên mấy phần hứng thú, nó không nghĩ tới Long Phạm có thể sử dụng bí thuật đã thất truyền từ lâu, ngay cả ở thời thượng cổ cũng không có bao nhiêu người biết đến thuật pháp này, nhưng muốn sử dụng trận pháp thì cần phải có ‘dẫn’…..
“Xem ra, không sai biệt lắm.” Ngải ở giữa không trung tính toán thời gian, mấy ngày như vậy đã đủ để hình thành trận pháp, nhưng nếu không có ‘dẫn’ thì cũng vô dụng.
Các tộc nhân đang đứng đó nhìn không ra biểu tình trên khuôn mặt của ngân hồ, nhưng theo lời nói của nó, dường như nó biết điều gì đó.
“Ngải đại nhân, không biết…..chuyện gì không sai biệt lắm, hay là tông chủ có thể quay trở về?” Có trưởng lão cẩn thận hỏi thăm, biết ngân hồ tên là Ngải nhưng vẫn không dám tùy tiện mở miệng xưng hô tục danh. Nó là linh thú của Hách Vũ lưu lại, Xích Diêm tộc lại là tông tộc của Hách Vũ, đối với bọn hắn mà nói địa vị của Ngải còn cao hơn các trưởng lão bọn hắn mấy phần.
“Nếu muốn Lăng Lạc Viêm trở về chỉ sợ không phải việc dễ dàng, cần tốn một ít thời gian nữa, còn phải xem tế ti của các ngươi như thế nào.” Lơ lửng trước cửa, Ngải vừa nói vừa chăm chú nhìn đại môn của thư trai. Cánh cửa chậm rãi mở ra, một bạch y bóng dáng xuất hiện.