Lại là sát ảnh? Hay là kẻ thao túng sát ảnh? Bất giác nắm chặt đệm giường, nàng có chút kinh hoảng, dạ minh châu trong phòng toàn bộ đều trở nên ảm đảm, tối đen một mảnh không nhìn thấy nửa bóng người, chỉ nghe được tiếng bước chân chậm rãi đi đến, theo từng trận sấm sét tiếng bước chân càng lúc càng tiếp cận.
Một đạo điện quang hiện lên phía trước cửa sổ, chỉ là trong chốc lát nhưng có thể thấy một bóng đen đứng cách giường không xa, trong tay cầm lấy một đạo hàn quang sắc bén, trong phòng lại trở nên tối đen.
Kinh hãi hoảng sợ, Trữ Hinh chậm rãi lui về phía sau, nhưng nàng vốn đang ở trên giường làm sao còn chỗ nào để ẩn náu ngoại trừ thối lui đến sát tường, chuẩn bị mở miệng cầu cứu.
Người đang nắm lưỡi dao sắc bén tựa hồ cũng không gấp, cũng biết không có ai sẽ đến nơi này, không nhanh không chậm đi đến bên giường, khi Trữ Hinh mở miệng đột nhiên đâm tới!
Tiếng thét chói tai vang lên cùng oanh lôi giáng xuống, dưới bóng đêm lại trở nên yên lặng, bỗng nhiên có một ngữ thanh mang theo ý cười cất lên, “Sớm biết ngươi không chờ được nữa tối nay nhất định sẽ động thủ, dù sao đây cũng là đêm cuối cùng.”
Ánh sáng dạ minh châu bị linh lực áp chế chợt nhiên khôi phục sáng rực, hào quang nhu hòa trong phòng một lần nữa được thắp lên. Trên giường, Trữ Hinh kinh ngạc chớp mắt, còn chưa thích ứng với ánh sáng đột ngột, hoảng hồn chưa kịp bình tĩnh nhưng lại nghe ra ngữ thanh của người nói chuyện, “Lạc Viêm!”
Xoay đầu nhìn lại, người đột nhiên xuất hiện đúng là Lăng Lạc Viêm đang đứng dựa vào cạnh cửa, bên môi tràn đầy ý cười giễu cợt khinh miệt, “Ngươi cho rằng bản tông chủ thật dễ dàng bị ngươi qua mặt như vậy? Tin tưởng Lâm Sở là người điều khiển sát ảnh?”
Trừng mắt nhìn bóng dáng bị Long Phạm chế ngự, Lăng Lạc Viêm lắc đầu thở dài một tiếng “Đáng tiếc a, Lâm Sở tuy là người dễ dàng bị khống chế, tiếc là chiếu theo tâm tính của hắn mà xem, thật sự không có lá gan lớn như vậy, lòng dạ thâm sâu như thế. Dám ở trước mặt Liệt Diễm tộc cùng tộc ta thương nghị điều khiển sát ảnh, dùng chú thuật tụ tập oán linh, việc này hắn làm không đến.”
Không phải hắn xem thường Lâm Sở mà là Lâm Sở căn bản không đủ thủ đoạn như thế.
Chủy thủ trong tay rơi xuống, người bị chế ngự cũng không hề vùng vẫy, hắn biết rõ ràng ở trong tay tế ti Long Phạm không người nào có thể trốn thoát, “Tế ti….thả ta ra đi….”
Ngữ thanh thở dài tựa hồ trong lòng tràn đầy mệt mỏi, dường như sau khi nghe Lăng Lạc Viêm nói chuyện, hắn đã buông tha cho ý định trốn thoát. Long Phạm nhìn thấy hắn buông tay xuống, điều khiển sát ảnh nếu là hắn thì vì nguyên nhân gì, Long Phạm bỗng nhiên có chút đoán được.
Người đang đưa lưng về phía Lăng Lạc Viêm chậm rãi quay đầu lại, mang theo vài phần tang thương, vài phần ung dung giống như quý tộc sa sút, im lặng đứng thẳng giống như mới vừa rồi tính toán hại người cũng không phải là hắn, cũng làm cho người ta khó có thể tin tưởng người muốn xuống tay đối với một thiếu nữ yếu đuối lại chính là hắn.
Người chân chính bị oán linh phản lại, điều khiển sát ảnh ý đồ giết chết Trữ Hinh — Trưởng lão Quan Mão.
Linh phách bị hao tổn nhưng vẫn có thể bảo trì thần trí, lợi dụng oán linh xâm hại Lâm Sở, đánh lừa tất cả mọi người, đem Lâm Sở chịu tội thay, rốt cục lại đối vối Trữ Hinh một lần nữa xuống tay, trong tộc ngoại trừ Long Phạm, trưởng lão Quan Mão là người có tuổi thọ dài nhất, đảm nhiệm chức vị trưởng lão đã từ rất lâu, linh lực cũng vì thế mà rất thâm hậu.
Nếu là hắn, điều khiển sát ảnh tự nhiên không khó, bị oán linh phản lại cũng có khả năng chống cự, thậm chí khi đang bị thương vẫn còn có thể lập kế hãm hại Lâm Sở….
Nhìn thấy Quan Mão đứng thẳng trước người, Lăng Lạc Viêm khẽ nhắm mắt lại “Ta sớm nên nghĩ đó là ngươi…Chỉ tiếc bất luận bản tông chủ có sớm nghĩ đến hay không, thì ta cũng không thể gán một tội danh không có chứng cứ cho vị trưởng lão lớn tuổi nhất trong tộc. Bất quá đến giờ khắc này, ngươi còn lời nào để nói hay không?”
“Quan Mão quả thật không còn lời nào để nói,” Cúi đầu đứng ở trong phòng, Quan Mão cũng không hề biện bạch, trên mặt trắng bệch nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh, “Việc này là ta gây nên, điều khiển sát ảnh, thao túng oán linh, hãm hại Lâm Sở, tất cả đều là ta.”
“Lâm Sở trong lòng có tâm tư dễ dàng bị oán linh xâm hại, lý do ngươi chọn hắn ta cũng không lấy làm kỳ quái, bản tông chủ chỉ muốn biết vì sao ngươi một lòng muốn giết thánh nữ Trữ Hinh?” Theo ngôn hành cùng nhân cách của Quan Mão xem ra lý do muốn giết Trữ Hinh nhất định có quan hệ đến cả hai tộc.
“Ta hại Lâm Sở trưởng lão vốn là vì chuyển hưởng chú ý của tông chủ và tế ti, không nghĩ đến tông chủ khi cố ý nói ra nơi ở của thánh nữ đã sớm nhìn ra không phải Lâm Sở gây nên. Uổng phí Lâm Sở trưởng lão vì việc này mà phải chịu khổ, ta lại tự mình lộ diện, không hổ là tông chủ của tộc ta….”
Quan Mão không trực tiếp trả lời mà lại nói ra một phen như vậy, theo vẻ mặt của hắn xem ra cũng không giống oán hận mà lại mang theo một cảm giác hoài cổ, “Tộc của chúng ta phục hưng vinh diệu ngày xưa chỉ có thể dựa vào tông chủ, Liệt Diễm tộc sớm không phải người của tộc ta, tông chủ vì sao một lòng muốn thu phục?”
Không nghĩ đến Quan Mão không trực tiếp trả lời mà lại hỏi ngược như thế, Lăng Lạc Viêm cảm thấy ngoài ý muốn, “Liệt Diễm tộc một lần nữa quay trở về Xích Diêm chẳng phải là chuyện các trưởng lão ngày ngóng đêm trông hay sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn như vậy?”
Quan Mão chỉ thở dài cúi đầu, không biết hắn nghĩ đến cái gì, Long Phạm đi đến bên cạnh Lăng Lạc Viêm, “Các trưởng lão khác có lẽ nghĩ như vậy nhưng Quan Mão trưởng lão chỉ sợ là người duy nhất không muốn điều đó, cũng là vì chuyện năm xưa….”
“Năm xưa xảy ra chuyện gì? Quan Mão trưởng lão vì sao lại đối với Liệt Diễm tộc có thành kiến như thế?” Lăng Lạc Viêm nhíu mi dừng lại một lát, bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều tình tiết.
“Xích Viêm cung đột nhiên có thích khách, người phụ trách điều tra việc này và bẩm báo kết quả cho ta biết lai lịch của thích khách là người của Liệt Diễm tộc, tựa hồ chính là do Quan Mão trưởng lão ngươi làm ra. Rồi sau đó mỗi khi có chuyện liên quan đến Liệt Diễm tộc ngươi xem ra cũng không có gì khác biệt nhưng ngôn ngữ lại luôn có ý lôi kéo, Liệt diễm tộc không thể tin, Liệt Diễm tộc cùng tộc ta bất hòa, Liệt Diễm tộc thủ đoạn đê tiện…Lúc này ta muốn hỏi ngươi đến tột cùng là vì chuyện gì lại đối với Liệt Diễm tộc thống hận như thế? Tình nguyện bỏ qua Liệt Diễm tộc mà không muốn bọn hắn trở về tộc ta?”
Ngữ thanh của Lăng Lạc Viêm vang vọng trong phòng, Trữ Hinh yên lặng ngồi ở một bên, vẫn dựa sát người vào vách tường, dạ minh châu mênh mông lộ ra ánh sáng nhu hòa, trong phòng cũng không u ám nhưng dưới tiếng sấm oanh nhiên ở Lôi Lạc thành lại càng tăng thêm bầu không khí nặng nề và huyền bí. Chủy thủ nằm trên mặt đất phát ra hàn quang sắc bén, nhìn thấy nó Quan Mão cúi đầu không nói, rốt cục sau một hồi im lặng lại ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt trắng bệch hiện lên dưới tia chớp sấm sét chiếu vào cửa sổ, trong mắt như có điện quang xẹt qua, ánh mắt Quan Mão chuyển sang Long Phạm, cùng tiếng vang của oanh lôi, ngữ thanh kiềm chế mơ hồ có chút kích động “Tế ti, ngươi nhất định hiểu rõ suy nghĩ của Quan Mão, ngươi nói cho ta biết Liệt Diễm tộc cho dù trở về với Xích Diêm, đối với chúng ta có gì ưu đãi? Bọn hắn….bọn hắn đã sớm không phải người của Xích Diêm tộc! Là yêu tà, là ma vật! Cùng với những vật ô uế bẩn thỉu dây dưa không rõ!”
Lăng Lạc Viêm nghi hoặc hướng Long Phạm nhìn lại, lời của Quan Mão là ý gì? Cái gì mà cùng với những vật ô uế bẩn thỉu dây dưa không rõ?
“Liệt Diễm tộc là vì sao mà lập ra, Lạc Viêm chắc vẫn chưa quên? Lúc trước tông chủ Lăng Vân rời khỏi Xích Diêm tộc chính là vì ma vật hoa tinh, việc này khiến cho nội bộ trong tộc bất đồng, căng thẳng giằng co, Lăng Vân mới đem một nửa số trưởng lão rời đi lập ra Liệt Diễm tộc. Từ thời của Lăng Vân, Liệt Diễm tộc cũng không kiêng kị giao thiệp với ma vật, có không ít người cùng ma vật lập khế. Lúc này trong tộc của bọn hắn có rất nhiều người mang huyết thống của cả linh giả và ma vật. Liệt Diễm tộc cường thịnh hơn so với tộc ta cũng là vì nguyên nhân này.”
Quan Mão nghe xong lời nói của Long Phạm, đáy mắt tràn đầy ác cảm, “Ma vật mê hoặc lòng người, lúc trước là do Tiêu Tự quyến rũ tông chủ mới khiến tộc ta bị chia rẻ, ma vật hại người như thế há có thể cùng tộc ta có quan hệ?! Mà hiện giờ trên thế gian tuy ma vật bị người diệt đi gần hết nhưng trên người của Liệt Diễm tộc vẫn còn lưu lại thứ máu dơ bẩn kia! Như thế nào có thể trở về Xích Diêm tộc, chẳng lẽ để bọn họ đến gây họa tộc ta hay sao? Tông chủ! Liệt Diễm tộc chỉ có thể diệt không thể dung!”
Lăng Lạc Viêm lúc này mới hiểu rõ nguyên nhân vì sao Quan Mão lại có phản cảm với Liệt Diễm tộc như thế, chẳng qua đối với ma vật hắn không hề có ác cảm. Cái gọi là ma vật, bất quá là vì lực lượng của bọn chúng làm cho người ta e ngại mà sinh ra đố kị, giống như Dạ Dực cắn nuốt hồn phách mà sống, nhưng đó là vì cách thức nó phải làm để sống sót, cũng không phải có tâm hại người. Ma vật hành động bằng bản năng, xem ra so với lòng người có lẽ còn đơn giản hơn nhiều.
Nghĩ đến Dạ Dực lúc này hắn mới nhớ đến từ khi viêm hỏa trùng sinh vẫn chưa thấy nó xuất hiện, không biết muốn ngủ say đến khi nào…..
“Nói như vậy, lúc trước trong Xích Viêm cung có thích khách cũng là do ngươi sai khiến.” Long Phạm ở bên cạnh nghe hai người đối thoại, đôi mắt thanh lam chậm rãi chuyến hướng sang Quan Mão, “Vì làm cho chúng ta nghĩ rằng là do Liệt Diễm tộc gây nên?” Khiến Lăng Lạc Viêm ngay từ đầu liền đem Liệt Diễm tộc xem là địch nhân.
“Đúng vậy” Quan Mão không phủ nhận.
“Ngươi tính toán giết hắn…..” Ngữ thanh chậm rãi nặng nề, đó là điềm báo Long Phạm không duyệt. Quan Mão ám sát Trữ Hinh đối với hắn mà nói không hề quan trọng, nhưng ý định của Quan Mão lúc trước là muốn tổn thương Lạc Viêm khơi mào hai tộc tranh chấp, đối với chuyện này hắn không thể xem như chưa xảy ra.
Quan Mão cười khổ lắc đầu, “Khi đó ta không hề nghĩ tông chủ là kỳ vọng của tộc chúng ta. Nếu sớm biết như thế Quan Mão đã không sử dụng sát chiêu làm cho tông chủ gặp nguy nan.” Dừng lại một chút, Quan Mão cảm giác ánh mắt áp bách cùng nguy hiểm của Long Phạm đang đặt trên người, nhưng hắn chưa hề tính toán tránh né, “Ta lúc đầu nghĩ rằng hủy đi sinh linh đột nhiên xuất hiện cũng không có gì đại ngại, mới có thể làm như vậy. Không nghĩ đến tông chủ lại khiến cho ta bất ngờ như thế. Nếu tế ti đối với việc này không vui có thể lấy tánh mạng của ta, việc Quan Mão lúc trước gây nên đã đủ lãnh tử tội.”
Nhìn Lăng Lạc Viêm đang đứng dựa vào cạnh cửa, một thân hỏa sắc vô cùng chói mắt, trong lòng Quan Mão tôn kính cùng sùng bái đều không phải giả tạo, chậm rãi quỳ thân xuống, hắn cúi đầu khẩn cầu, “Viêm hỏa của tông chủ là kỳ vọng của tộc ta, câu ca dao thất truyền đã nói rõ tông chủ là người cứu thế. Tông chủ cứu thế là đó Xích Diêm cứu thế, cầu mong tông chủ phục hưng Xích Diêm tộc, việc Quan Mão làm Quan Mão tự mình gánh vác, tông chủ xử trí như thế nào ta tuyệt không có một câu oán hận.”