Mục lục
Nhất Túy Hứa Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đối với Lạc Viêm nếu muốn ta dừng lại thật sự quá khó khăn.” Long Phạm ở bên tai Lăng Lạc Viêm thì thầm, đầu lưỡi thâm nhập vào bên trong, nhẹ nhàng lướt qua không ngoài ý muốn đưa cơ thể người dưới thân một trận run rẩy.

“Thân thể của Lạc Viêm kỳ thật rất mẫn cảm, chỉ cần ta nhẹ nhàng chạm vào, nơi này sẽ như vậy….” Mơn trớn dục vọng thẳng đứng phía trước người Lăng Lạc Viêm, Long Phạm có thể cảm giác được bởi vì động tác của hắn mà lửa nóng trong lòng bàn tay không ngừng tăng lên. Hôn đi mồ hôi trên tấm lưng trần trước mắt, lấy tay vén mái tóc bạch kim xõa dài phía sau sang một bên, tế ti vẫn mặc bạch y bào trong đáy mắt màu thanh lam lúc này đã tràn đầy ái niệm cùng dục vọng.

“Chỉ cần là….nam nhân bình thường…đều sẽ có phản ứng….như vậy….” Thở hổn hển, Lăng Lạc Viêm nghênh hợp Long Phạm tiến vào, ngữ thanh đứt quãng, “Bất quá cùng ngươi làm quả thật cảm giác bất đồng…” So với các tình nhân trong dĩ vãng, Long Phạm càng khiến hắn động tình. Chỉ cần là Long Phạm, cho dù nằm bên dưới, hắn cũng không cảm thấy quá khó để thừa nhận, nếu là dĩ vãng hắn sẽ không làm như vậy.

“Lấy người khác cùng ta so sánh…..” Dừng lại động tác dưới thân, Long Phạm rút dục vọng trong cơ thể Lăng Lạc Viêm ra, một nửa cọ sát ở cửa khẩu đang không ngừng khép mở, mang theo thể dịch lúc trước lướt qua giữa hai chân Lăng Lạc Viêm. Cho dù dục vọng khó nhịn nhưng hắn cũng muốn cho Lạc Viêm biết, đối với việc này hắn có bao nhiêu bất mãn.

Lăng Lạc Viêm nằm ở trên bàn có thể rõ ràng cảm giác ngạnh vật lửa nóng từ trong cơ thể từ từ rút ra, cảm giác trống rỗng khiến hắn không thể kiên nhẫn. Mà ngạnh vật ở phía sau lại du di trước cửa khẩu thủy chung không hề tiến vào, bàn tay vuốt ve dục vọng trước người hắn cũng dừng lại. Đang đắm chìm bên trong khoái cảm, nhất thời nói ra lời không nên nói. Lúc này hắn thật ra có chút hối hận, hắn không có quên tế ti của hắn là một người thù dai nhớ lâu như thế nào.

“Kia đều là chuyện của quá khứ, hà tất gì ngươi phải để ý?” Mấy ngày liên tiếp mặc dù đã quen với tình sự nhưng thân thể cơ hồ vẫn chưa lui ra dục niệm, mỗi khi bị Long Phạm chạm vào đều nảy sinh phản ứng làm cho hắn không khỏi bắt đầu có hoài nghi, hay là cũng nằm trong tính toán của Long Phạm?

Theo ngạnh vật du di ở phía sau, Lăng Lạc Viêm dựa vào một ít, không rảnh đi nghĩ này nọ. Lúc này dục vọng bị khơi dậy làm cho hắn lựa chọn trung thành với cảm xúc của bản thân, “Long Phạm, ta muốn ngươi tiến vào…” Ngoảnh đầu lại, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy đôi mắt tối đen như bóng đêm, bên trong tràn đầy dục niệm, hắn nhếch môi lên, “Ta muốn ngươi.”

Đôi mắt gợi tình hàm chứa lửa nóng dục vọng, vài phần tà khí mị hoặc, cánh môi mỏng cong lên mang theo đầu lưỡi liếm qua nước bọt bên khóe miệng, Long Phạm cơ hồ không thể khắc chế muốn lập tức tiến vào cửa khẩu siết chặt kia, nhưng lời nói của Lạc Viêm mới vừa rồi lại làm cho hắn kiên quyết đem dục vọng sớm trở nên điên cuồng khắc chế xuống dưới.

Ngạnh vật thẳng đứng tiếp tục cọ sát giữa hai chân Lăng Lạc Viêm, hai tay mơn trớn trên làn da xích lõa, Long Phạm dồn dập thở dốc kiềm chế dục vọng, tiếp tục ở bên tai Lăng Lạc Viêm liếm hôn.

Hơi thở nóng rực mang theo đầu lưỡi ướt át, Lăng Lạc Viêm chỉ nghe thấy bên tai một trận ẩm ướt, cùng ngữ thanh khàn đục của Long Phạm vì khắc chế cảm xúc, “Đừng để ta nghe được ngươi nói như vậy nữa. Quá khứ của ngươi ta không thể chạm đến nhưng từ nay về sau….Lạc Viêm cần nhớ rõ sữa đổi tật xấu phong lưu của ngươi.”

Vừa dứt lời, cự vật ở giữa hai chân đang cọ sát chợt tiến vào trong cơ thể hắn, trống rỗng bị lấp đầy, không hề báo trước bỗng nhiên tiến vào mang đến khoái cảm ngoài dự tính, trong miệng thốt ra tiếng rên rỉ ngân nga, Lăng Lạc Viêm hơi hơi ngoảnh đầu, sợi tóc bạch kim ở bên cổ lướt qua một vòng đẹp mắt “…Đến nơi này, ngoại trừ ngươi ra ta chưa từng chạm vào thân thể người khác, lời vừa nói là từ đâu mà đến?”

“Phàm Kì, Lâm Diệp, Yên Nhiên, Trữ Hinh….” Nói ra từng cái tên, Long Phạm ôm lấy thắt lưng Lăng Lạc Viêm, bởi vì dục vọng bị Lăng Lạc Viêm buộc chặt mà ngưỡng người ra sau. Mỗi một cái tên là mỗi một lần đem dục vọng nhập vào, hôn lên làn tóc ngay bên cổ Lăng Lạc Viêm, hắn đưa đầu lưỡi lướt qua, “Những người này…ngươi dám nói lúc trước không hề có ý động? Không muốn chạm?” Hắn làm sao lại nhìn không ra cái loại ánh mắt của Lăng Lạc Viêm lúc ấy chính là đại biểu cho hứng thú.

Một nửa thân nằm trên bàn, Lăng Lạc Viêm chỉ có thể theo chuyển động ở phía sau, đưa tay ra sau ôm lấy Long Phạm, trong cơ thể nóng rực ở mỗi một cái tên được nói ra lại càng thêm kịch liệt, hắn cơ hồ có thể cảm nhận được bên trong như đang bốc cháy, căn bản không rảnh trả lời, bỗng nhiên Long Phạm mạnh mẽ tấn công xuất nhập đưa dục vọng của hắn triệt để thiêu đốt.

Không hề che dấu khoái cảm dưới đáy lòng, Lăng Lạc Viêm đưa tay chống đỡ trên bàn, uốn cong thắt lưng làm cho đôi tay Long Phạm đang mơn trớn dưới thân hắn đem hai chân càng mở rộng, đôi chân dưới lớp hồng sam bị kéo ra thẳng tắp, tình dịch từ dục vọng ngay chỗ tiếp xúc chậm rãi chảy xuống.

“Nói cho ta biết Lạc Viêm, ngươi là của ta….” Long Phạm ghé vào bên tai hắn thì thầm, vạch ra lớp hồng sam cách trở, nâng một chân của Lăng Lạc Viêm gác lên bàn, rút ra dục vọng lại đột nhiên nhập vào thật sâu, nội vách chật hẹp cùng tình dịch bên trong phát ra một tiếng dị vang. Bạch dịch còn lưu lại trong cơ thể lúc trước, do dục vọng bỗng nhiên tiến vào liền tràn ra ngoài. Một tay Long Phạm gắt gao bao lấy phía dưới của Lăng Lạc Viêm, thể dịch trên người lây dính đầu ngón tay của hắn, theo dục vọng đang tràn đầy thõa mãn của Lăng Lạc Viêm mà nhẹ nhàng vỗ về.

Mặc dù dưới thân đang nóng rực trướng đau khiến hắn không thể kiềm chế nhưng hắn vẫn dừng lại động tác chờ đợi Lạc Viêm trả lời.

Chưa bao giờ mãnh liệt muốn một người hoàn toàn thuộc về hắn như thế, trọn vẹn triệt để, từ tâm hồn đến thân thể, mỗi một phân một tấc đều muốn chiếm cứ, cảm giác như vậy làm cho hắn ngoài ý muốn cũng làm cho hắn càng không nguyện buông ra người trước mắt. Sống gần ngàn năm không có một người nào có thể làm cho hắn vướng bận điên cuồng như thế, vì chân chính có được Lạc Viêm hắn phải chờ lâu lắm, nhưng cố tình đối với Lạc Viêm hắn không thể tiếp tục bảo trì tính nhẫn nại ban đầu, chỉ có thể ở đây dùng loại phương pháp này bách Lạc Viêm phải thừa nhận.

Lửa nóng trong cơ thể cùng đầu ngón tay vỗ về dưới thân bỗng nhiên bất động đình trệ khiến Lăng Lạc Viêm rung động khó nhịn, dừng lại như vậy tựa hồ đang áp chế hắn, nhưng ngữ thanh nhẹ nhàng bên tai lại tràn đầy tình ý, bị người như Long Phạm mãnh liệt tác cầu như vậy, bất luận là thân thể hay là tâm linh đều muốn chiếm cứ trọn vẹn, tình yêu như thế làm cho hắn cảm thấy bị ràng buộc nhưng đồng thời lại mang đến một cảm giác an tâm, rốt cục không thể nhẫn nại cũng không thể phủ nhận, hắn thở hổn hển cười khẽ, ngoảnh đầu lại…

“Ta là của ngươi, sẽ không đối với người khác động tâm…” Chọn vài phần tình ý mị hoặc Lăng Lạc Viêm nâng mắt lên, bởi vì dục vọng cùng nụ hôn mới lúc trước khiến cho đôi môi trở nên đỏ ửng, “….Bất quá, đồng thời ngươi cũng chỉ có thể thuộc về ta.”

Hôn ấn đỏ thẫm hằn in bên mép cổ, hồng sam khoác hờ hững cùng mái tóc bạch kim óng ánh, ngẩng đầu nhẹ nhàng tươi cười, trong mắt mị hỏa như lửa…không thể kháng cự đôi mắt mê hoặc lòng người trước mặt, không thể ức chế tình hỏa dưới đáy lòng, ngữ thanh của Lăng Lạc Viêm vừa dứt thì Long Phạm đã hung hăng hôn lên đôi môi trước mắt. “Ta đã sớm là của ngươi, Lạc Viêm.”

Vì lời nói của Lăng Lạc Viêm mà thất khống, như cuồng phong bạo vũ kịch liệt tiến vào trong cơ thể Lăng Lạc Viêm mang theo dục vọng nóng rực cứng rắn như sắt. Mỗi một lần va chạm cơ hồ đoạt đi hô hấp, Lăng Lạc Viêm thừa nhận khoái cảm không ngừng trỗi dậy, nhớ tới mấy ngày gần đây Long Phạm đối với hắn tựa hồ tận lực phóng túng, ngữ thanh đứt quảng mang theo thấp ngâm, hắn mở miệng: “Hôm nay….đây là lần thứ ba….ngươi khi nào thì đem ngươi cho ta….nói là có thể khống chế dục niệm, như thế nào lại không thấy ngươi khống chế…”

“Lúc trước Lạc Viêm không có nói như vậy, mà lúc này đổi ý cũng không còn kịp nữa rồi…”

Giống như vẫn chưa đủ, tựa hồ quá khứ năm tháng đối với tình dục lạnh nhạt, mà nay hoàn toàn vì người trước mặt mà thức tỉnh. Trong mắt Long Phạm không còn nhìn thấy thứ gì khác ngoại trừ hình dáng dưới thân mình vì túng tình mà rên rỉ, bỗng nhiên hắn ôm lấy Lăng Lạc Viêm bế lên.

Mở ra hai chân gác lên cánh tay, bỗng nhiên thay đổi tư thế cùng thân thể bị nâng lên làm cho Lăng Lạc Viêm chợt rên rỉ một tiếng, ở chỗ sâu nhất trong cơ thể bất thình lình bị cự vật cực đại như lửa đốt tiến vào, thân thể hạ xuống mang theo trọng lượng khiến cho bộ phận vốn đang gắt gao bao lấy bây giờ lại càng thêm kết hợp chặt chẽ. Lăng Lạc Viêm siết chặt bên trong, đồng thời dục vọng dựng đứng trước người chịu đựng kích động không ngừng run rẩy, một cỗ bạch dịch bỗng nhiên mạnh mẽ tuôn ra, từ không trung hạ xuống, dừng trên mặt bàn trước mắt.

Nội vách bên trong không ngừng co rút cùng Lăng Lạc Viêm rên rỉ bởi vì khoái cảm làm cho Long Phạm không thể kiềm chế gia tăng tốc độ, vài lần mạnh mẽ nhập vào, hắn đem dục vọng rung động gắt gao để ở chỗ sâu nhất, dồn dập hơi thở gấp gáp, rốt cục phun ra lửa nóng vào bên trong.

Cảm giác được một cỗ nóng rực bắn vào trong cơ thể, vẫn đang giữ khoái cảm, Lăng Lạc Viêm không thể khống chế tiếp tục co rút lại, hắn nhắm mắt dồn dập thở gấp, đợi đến khi mở mắt ra đã bị ôm đến bên giường. Dục vọng của Long Phạm trong cơ thể vẫn chưa dịu xuống đang lui ra từ từ, cái loại cảm giác chầm chậm thoát ra mang theo thể dịch trong người làm cho hắn không khỏi cúi đầu nhìn lại.

Chỉ thấy dục vọng của Long Phạm vẫn mạnh mẽ như trước từ trong cơ thể hắn chậm rãi rút ra, bị thể dịch lây dính mang theo nhiều điểm bạch trọc ướt át óng ánh ở trước mắt hắn hiện lên, dồn dập thở gấp, giờ phút này hắn nghĩ đến chính là hình ảnh đem dục vọng của chính mình tiến vào bên trong cơ thể của Long Phạm….(bạch trọc = chất trắng *ấy ấy*)

“Có phải hay không nên đến phiên ta?” Tựa vào mép giường xoay người, cảm giác một cổ ẩm ướt chảy xuống giữa hai chân, bất chấp cảm giác khiêu khích gợi tình kia, Lăng Lạc Viêm gấp rút muốn ngay người nam nhân trước mắt.

Giữa hai chân mang theo chất dịch chảy xuống y bào màu đỏ tạo nên một cảnh tượng cực hạn bắt mắt, mang theo dư âm tình sự trên khuôn mặt, vài phần biếng nhác, vài phần ngả ngớn. Nhìn thấy Lăng Lạc Viêm như thế, đáy mắt Long Phạm vẫn là ám màu, không hề đáp ứng mà áp gần bên giường, cười khẽ nhắc nhở, “Theo như lời lúc trước, khi ta làm xong thì lúc sau sẽ cho ngươi làm, bất qua Lạc Viêm nghĩ ta như vậy là làm xong?”

Ngữ thanh vừa dứt bỗng nhiên cự vật cực đại tiến vào làm cho Lăng Lạc Viêm không kịp phòng ngự, trong cơ thể tràn đầy tình dịch ướt át lại co rút một trận, một lần nữa gắt gao bao lấy ngạnh vật nóng rực đang tiến vào. Bạch dịch chưa kịp rửa sạch bị tràn ra, lây dính dưới thân hai người. Lần này Long Phạm đối diện với Lăng Lạc Viêm, hai tay ôm lấy bờ vai của hắn. Một trận đột kích khiến Lăng Lạc Viêm cắn răng, “Ngươi không nên quá đáng…Long Phạm….ngươi quả thật…”

“Âm hiểm ác liệt, tâm cơ thâm trầm,” Giúp Lăng Lạc Viêm nói hết những lời không thể thốt lên, Long Phạm hôn xuống đôi môi trước mắt, “Ngươi đã nói rồi, Lạc Viêm…”

Mấy ngày hoan ái liên tiếp làm cho Lăng Lạc Viêm đối với khoái cảm khó có thể kháng cự, một tay ôm lấy Long Phạm một tay bắt lấy sa mạn trên giường, hắn chỉ có thể mặc cho Long Phạm ôm lấy mình. Chỉ cảm thấy hai chân ở ngay khuỷu tay càng lúc càng mở rộng, dựa vào phía sau giường, thân thể nhẹ nhàng lần lượt nâng lên rồi hạ xuống, khoái cảm giống như thuốc phiện làm cho hắn trong đầu trống rỗng.

Bởi vì mồ hôi cùng thể dịch lây dính, hồng sam hỗn độn chỉ còn một nửa vắt trên cánh tay, mái tóc bạch kim xõa dài trước ngực, có thể thấy rõ nơi nơi đầy dấu hôn đỏ thẫm. Mồ hôi trong suốt chảy dài trên lòng ngực kịch liệt phập phồng của Lăng Lạc Viêm, dưới ánh sáng dạ minh châu xuyên qua sa mạn lóe ra sáng bóng cực hạn quyến rũ, chảy xuống nơi kết hợp của hai người.

“Nhìn, Lạc Viêm, xem ta như thế nào muốn ngươi….”

Bởi vì Long Phạm tiến vào trọn vẹn khiến cho nơi ấy ướt át sáng bóng, giống như không muốn Long Phạm rời đi mà tạo nên từng trận run rẩy khép mở. Long Phạm lần lượt tiến vào rồi rút ra mang theo một cỗ tình dịch, hạ phúc của hai người ẩm ướt đầy mồ hôi cùng chất lỏng, mỗi một lần rút ra đều có vài tia bạch dịch đem cả hai người mật thiết kết hợp….

Lăng Lạc Viêm cúi đầu nhìn lại, trước mắt chứng kiến làm cho hắn hoàn toàn bị tình dục khống chế, cắn răng gầm nhẹ một tiếng, hắn nắm chặt vai Long Phạm hung hăng hôn lên môi, chiếm đoạt hết thảy bên trong miệng Long Phạm, thật mạnh cắn xuống cũng như Long Phạm đang làm ở dưới thân, tiến vào chỗ sâu nhất va chạm cọ sát, phát tiết hết thảy dục vọng cùng tình niệm.

Giống như không ngừng chiếm giữ khiến kẻ khác không thể tự hỏi, hơi thở dồn dập cùng rên rỉ ở trong phòng chưa hề gián đoạn, ngửa đầu ưỡn thân lên, Lăng Lạc Viêm ôm chặt người nam nhân trước mặt, bởi vì không thể khống chế cùng tình dục không ngừng bị khơi dậy mà cơ hồ lâm vào điên cuồng. Trong mũi hết thảy đều là hơi thở dâm mĩ đầy tình dục, còn có hương sen trên người Long Phạm bị lây dính hương vị tình sắc, vốn là thanh tâm quả dục ngăn cản ham muốn lại làm cho hắn càng lâm sâu vào bên trong dục vọng.

Tựa hồ đưa hắn ngập chìm vào khoái cảm khiến hắn vô pháp khống chế, dưới mái tóc đen huyền bên cổ bỗng nhiên cắn xuống, cho đến khi nếm được mùi vị huyết tinh Lăng Lạc Viêm mới vươn lưỡi lướt qua, ngữ thanh khàn đục mang theo ôm oán pha lẫn khoái cảm dục vọng, “Ngươi muốn phát tiết đến khi nào…ngươi đúng là cái đồ cầm thú tế ti…”

“Đến khi ta cảm thấy đủ mới thôi….chẳng qua đối với Lạc Viêm, chỉ sợ không có ngày nào gọi là đủ….” 

Sợi tóc đen huyền thấm ướt mồ hôi buông xuống đầu vai Lăng Lạc Viêm, theo lời nói thì thầm bên tai, động tác dưới thân lại càng nhanh hơn. Hai người tràn ngập hơi thở mồ hôi cùng thể dịch. Trong phòng, hương sen dần dần phiêu tán kiều diễm.

Dưới nhiều điểm sáng của dạ minh châu, đôi bóng dáng bên giường không biết giao triền đến khi nào, mãi cho đến khi sắc trời dần sáng lên, vì một trưởng lão có hành vi dị thường khiến cho bên ngoài hợp hoan cư rối loạn.

“Để cho ta đi vào, ta phải đi vào! Ta muốn gặp tông chủ!” Tóc tai bù xù, nam tử tuổi còn trẻ, y quan bất chỉnh, ánh mắt chằm chằm nhìn vào bên trong biệt viện, đáy mắt mang theo hy vọng cùng điên cuồng làm cho kẻ khác không thể xem hắn như người bình thường, giống như đã mất đi linh hồn, khăng khăng muốn xong vào bên trong.

_________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK