Cô không trả lời hắn?
Phải hay không là vì chưa thấy quan tài chưa đổ lệ?
Nếu như vậy thì hắn sẽ cho cô biết cái gì là quan tài cái gì mà đổ lệ.
Không tiếp tục nói chuyện, tay hắn giữ chặt đầu cô cúi người chuẩn xác hôn lên đôi môi đỏ hồng.
Di Ái bị hắn cưỡng hôn mắt đã mở lớn kinh ngạc tay trên người hắn đấm loạn chống chế miệng nhỏ phát ra tiếng ưm ưm kháng cự. Đôi môi nhỏ run rẩy cố gắng mím chặt sống chết không mở.
Nụ hôn đầu của cô, cô không muốn trao cho hắn.
Hắn kỳ thực cũng không để ý đến cảm nhận của cô, chỉ mạnh mẽ cạy đôi môi đóng chặt của cô, dùng sức lực rất lớn.
Có điều, hai ba lần cô vẫn không hé miệng, môi bị hắn cắn đến chảy máu, mùi máu tanh lập tức hòa vào nụ hôn. Tanh nồng.
Di Ái bị đau, muốn chạy trốn, nhưng càng giãy giụa, hắn lại càng mạnh tay, khiến cho mùi máu trong miệng hai người ngày một đậm.
Cảm thấy buồn nôn, dù sức của cô không ngăn nổi sức của hắn, vẫn liều mạng giãy giụa.
Cắn đến khi máu trong miệng hai người muốn trào ra hắn mới dừng lại, lúc rời khỏi môi cô có thể thấp thoáng nhìn thấy máu dính trên môi hắn.
"Mở miệng!" Lần nữa hắn ra lệnh chẳng qua đôi môi sưng đỏ trước mắt hắn vẫn không hé ra dù chỉ nữa phân. Một mựt mím chặt.
Được lắm! Hắn không tin, hắn không chinh phụ được cô.
Lần nữa cúi người, lực hắn dùng mạnh hơn lần trước rất nhiều, răng hắn trên môi cô, cắn đến máu tích thành giọt chảy xuống, đau đớn khiến Di Ái thở không nổi, cuối cùng trong một giây buông lơi, bị hắn chiếm đoạt.
Lưỡi hắn trong miệng cô cứ như con rắn nước, luồng qua lách lại, khoáy đảo dử dội thô bạo chiếm đoạt như muốn rút hết mật ngọt của cô. Càng ngày càng điên cuồng.
Trong lúc dây dưa hắn lại không nhìn thấy đôi mắt của người con gái trước mắt cô bao nhiêu bất mãn, có bao nhiêu khó chịu.
Cái gì cô cũng không giữ được.
Lần đầu của cô, tôn nghiêm của cô, còn có nụ hôn của cô tất cả đều bị kẻ trước mắt cướp sạch.
Nước mắt bất kham, nóng hổi lăn dài trên má cuối cùng chạm đến nơi dây dưa của hai người truyền đến dư vị đắng chát.
Lên đến đỉnh điểm, cuối cùng chịu không nổi, đi theo bản năng cô bắt lấy đầu lưỡi của hắn mạnh bạo cắn xuống. Máu tươi lan tràn.
Mà một khắc sau cô liền hối hận vì hành động này của mình.
"Khốn khiếp"
Cơn đau đột ngột truyền tới khiến Cố Ngạo Thiên không cách nào thích ứng. Lần nữa đưa tay nắm lấy thớ tóc trơn mượt của Di Ái mạnh bạo kéo ra trực tiếp ném cô xuống mặt giường.
Đôi mắt rực lửa dày tia đỏ chiếu thẳng vào người cô như muốn thiêu rụi cô.
Tỏ rõ giận dữ của hắn.
"Dám cắn tôi, cô được lắm" Thanh âm rét run vang lên, thật như muốn chém chết người con gái trước mắt hắn.
Trong tâm Di Ái liền dâng lên sợ hãi.
Có phải cô sai rồi không?
Mà rất nhanh cô sẽ biết được kết quả thôi.
"Xoẹt" Bàn tay hắn hạ xuống, váy trắng trên người cô liền bị xé rách thành từng mảnh to nhỏ.
Để cho thân thể cô hoàn toàn phơi bày ngoài không khí giá lạnh.
Đưa tay Di Ái muốn che đi thân hình trần trụi của mình, chỉ là che cũng không được bao nhiêu, một giây kế tiếp đã bị đôi tay mạnh mẽ như gọng kiềm của Cố Ngạo Thiên khóa chặt đưa lên đỉnh đầu.
Đôi luồng nhũ phong liền hiện hữu ngay mắt hắn, không chút do dự liền hạ người cắn mạnh vào nó như trả thù, lực mạnh đến khiến nụ hoa cô bật máu, cảm giác cực độ rát đau ập tới khiến Di Ái chỉ có thể nức nở cầu xin.
"A...Đừng mà... cầu anh"
Mà hắn vẫn không chút thương xót cố chấp day nghiến, cuối cùng khi ngửi thấy một mùi tanh nồng hắn mới rời đi.
Chuyển lên chiếc cổ thanh mãnh tiếp tục dày vò.
Răng hắn hạ xuống, đều để vết máu ớn người cùng tiếng kêu bất lực của cô gái nhỏ.
Nước mắt sớm rơi, Di Ái dùng tay cào lên cổ hắn, muốn hắn đau đớn buông tha chẳng qua càng chống cự hắn càng cắn mạnh hơn, nhiều nơi hắn đi qua để lại sưng đỏ đánh sợ.
Một hồi cắn xé, đến khi nhìn thấy trên người cô đâu đâu cũng là chiến tích của mình, hắn mới dừng lại.
Buông người cô ra tay hắn di chuyển đến nơi quần âu.
Lách cách, âm thanh mở khóa quần truyền tới, lọt vào tai Di Ái lại như lời rù réo muốn mạng từ địa ngục khiến cô kinh hãi.
Hắn là muốn dùng phương thức kia tra tấn cô.
Không được! Cô nhất định không được để chuyện này xảy ra.
Nhìn qua cánh cửa đằng xa trước mắt, hít sâu một hơi, nhanh chân tuột xuống giường, cô liền bạc mạng hướng phía cửa chạy đến.
Chẳng qua chưa đi được đến đâu đã bị tên ác ma kia túm lấy kéo lại quăng mạnh lên giường.
"Cạch" Đầu nhỏ vô ý đụng vào thành giường kéo đến cho cô một trận choáng váng đau đến quên thở.
Chưa kịp hoàn thần, bên tai cô lại vang lên giọng nói tàn ác của hắn
"Muốn chạy? Đồ chơi như cô còn muốn chạy?"
Lòng cô quặng đau, tự hỏi xem ngay cả tư cách phản khảng cô cũng không có sao?
Cô là người, cô có trái tim, trái tim cô làm bằng da bằng thịt và nó có xúc cảm khi buồn cô sẽ khóc, khi vui cô sẽ cười và khi đứng trước nguy hiểm đứng trước sự vũ nhục cô sẽ phản kháng.
Nếu không cho phản kháng thế thì phải chẳng hắn đã không còn xem cô là người?
Càng nghĩ cô càng đau lòng nước mắt tủi thân liền theo khóe mắt cô rơi xuống, từng giọt từng giọt như cơn mưa pha lê trút xuống ướt đẫm lòng người.