• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày sau sinh Di Ái rất thoải mái, rất khỏe mạnh chỉ có cái ông chồng của cô thì không được vậy.



Hắn lúc nào cũng bên con, chăm con từng li từng tí, kĩ đến nổi quên cả ăn, ngủ, nghỉ, hai con mắt của hắn đã sớm đen thành con gấu trúc rồi.



Cô thấy cũng chỉ cười vui vẻ không phản đối cái gì hết.



Mà hắn cũng thiếu nghị lực thật, không phải hắn nói hắn không thích con trai sao? Lúc siêu âm ra con trai hắn đã về nhà lăn qua lăn lại khóc không ra nước mắt.



Hắn nói hắn vô dụng, ngay cả giới tính của con hắn cũng không quyết định được.



Bây giờ nhìn xem, hắn cưng con còn muốn hơn cưng cô, cô là bị hắn cho ra rìa rồi đó.



Nhưng cách cưng con của hắn cũng rất lạ.



"Thằng nhóc thối, muốn đi vệ sinh cũng phải biết vào nhà vệ sinh mà đi chứ? Lúc nào cũng đi ra quần, nhục mặt Cố gia quá, lần sau con còn như vậy ba sẽ nuốt hết sữa của mẹ con, để con đói luôn"



Hắn vừa thay tả cho con vừa trách móc, Di Ái nhìn hắn lom lom, thằng nhỏ chỉ mới 3 tháng đó nha.



"He, eee...oa"



Bé cũng giống như hiểu được hắn nói cái gì, liền phát ra âm thanh đáng yêu, tay chân cũng vui vẻ quẫy đạp, cái miệng nhỏ chép chép dễ thương cực kỳ.



Hắn mím môi rồi cười cưng nựng.



"Xem như con đáng yêu, ba tha cho con lần này"



Hắn cúi người muốn hôn lên má con nhưng lúc này bé lại "chào đón" hắn rất nồng nhiệt.



"Á uii, Cố Chi Quân con được lắm dám tè lên người ba..."



"Haha... xem ra là con biểu tình không thích anh nha"



Di Ái một bên cười lớn, Cố Ngạo Thiên nhìn qua cô bậm môi một cái rồi quay lại nhìn bé oán giận.



"Con được lắm, ba không tha cho con nữa tối nay ba uống hết sữa của mẹ con luôn"



Nụ cười trên môi Di Ái liền vuột tắt, có cái gì đó cấn cấn đúng không?



...



"Cố Chi Quân, nam tử hắn đại trượng phu, có cái gì mà khóc, con nín ngay cho ba"



Cố Ngạo Thiên đặt bé ngồi trước mặt hắn không ngừng giáo huấn.



"Thân là nam nhi, đầu đội trời chân đạp đất ta chỉ có thể rơi nước mắt khi ta khóc thôi có biết chưa"



Cố Chi Quân đang khóc nghe hắn nói xong hình như hiểu được lập tức nín dứt, thẳng lưng nhìn hắn tiếp thu kiến thức.



Di Ái trong bếp pha bột cho con ngó đầu ra thấy hai ba con chơi đùa vui vẻ chịu không được liền cười.



Chi Quân cũng được 10 tháng rồi, hai ba con ngày càng thân, dính nhau như sam.



Hắn đến công ty có khi cũng mang cả con theo.



Hắn nói đây là kế hoạch của hắn, hắn không thể để người đàn ông khác ở riêng với cô.



Cô cũng thật hết nói nổi.



"Anh hai, chị hai, tiểu bảo bối, Cố đại tiểu thử đến chơi với mọi người nè"



Từ ngoài cửa Cố Mạn Tuyết nhanh chân chạy vào, trên tay còn cầm một đống đồ.



Mọi người bên trong được kêu cũng vui vẻ, đặc biệt là Cố Chi Quân vừa gặp người cô này liền dang tay ra kêu e e.



Cố Mạn Tuyết lập tức buông đồ trong tay xuống bế cục bột nhỏ lên.



"Tiểu bảo bối cô yêu con nhất nhà"



Vừa nói vừa hôn lấy hôn để hai cái má bánh bao của Chi Quân, bé bị nhột liền cười khúc khích.



"Cơn gió nào thổi em đến đây vậy?"



Cố Ngạo Thiên ngồi một bên hỏi cô, mắt cứ dán vào Chi Quân sợ nhỏ em hậu đậu của mình làm rớt bé.



Mạn Tuyết nghe được phũng phịu má đào khẽ đáp.



"Hôm nay là sinh nhật em"



"Anh tặng em đồng hồ đính kim cương siêu to khổng lồ rồi mà"



Hắn còn tưởng là cô đến vòi quà.



"Em đến tìm Di Ái của em"



Nói xong cô liền ngó xung quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.



Di Ái nghe được âm thanh quen thuộc từ trong bếp đi ra.



"Tìm mình sao?"



Tay cô bê chén bột của Chi Quân nhẹ nhàng hỏi. Thật ra hai người phải xưng chị em nhưng làm bạn bè quen rồi kêu kiểu đó khá ngượng miệng nên bọn cô thống nhất là gọi kiểu cũ luôn.



"Đương nhiên, hôm nay sinh nhật mình, chiều nay cậu cùng mình đi chơi nha, đều là bạn học cũ của chúng ta"



Di Ái nhìn Chi Quân suy nghĩ đôi chút, Cố Ngạo Thiên cũng phân vân sau cùng hắn đưa ra quyết định.



"Em đi chơi đi, con để anh giữ cho"



Từ khi sinh con cô ở nhà cũng nhiều rồi, nên thư giãn một xíu.



Mạn Tuyết bất ngờ nhìn hắn, cái tên giữ vợ còn hơn giữ kim cương như hắn mà dễ dàng chấp thuận vậy sao.



Hắn liền lườm cô ánh mắt nói rõ mấy câu.



Em nhìn cái gì? Anh đổi ý bây giờ.



Mà kì thực hắn có quyền quản cô sao? Cái quản cô chỉ có thằng nhóc nhỏ kia thôi.



"Ừm, chiều nay mình đi cùng cậu".



Thoắt một cái đã đến buổi chiều, Mạn Tuyết liền dẫn theo Di Ái đi dự tiệc, chỗ đến là một quán nước thoải mái.



Bọn họ chơi rất vui.



Lại không biết đang có một ông bố bỉm sữa và một tên thanh niên cao to đang thập thà thập thò phía sau họ.



...****************...



Mấy chương ngoại truyện tiếp mình viết về Mạn Tuyết và Lãnh Phong nha.



Nhớ like và theo dõi Thanh Thanh nha. Yêu mọi người❤❤❤

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK