Thứ đó lúc nào cũng to vậy sao?
"Nhanh lên"
Trên đỉnh đầu lại vang lên tiếng thúc giục, làm cô giật mình.
Cô không quên nếu bản thân không làm theo hắn sẽ phải nhận lấy hậu quả gì.
Đưa tay run run cô tìm đến khóa quần của hắn, lách cách cạy mở thắt lưng.
Sau đó là cúc quần.
Rất nhanh trên người hắn chỉ còn lại lớp quần nhỏ màu xám tro bao lấy thứ vũ khí kinh người.
"Tiếp tục"
Di Ái sợ hãi nhưng lại chẳng cách nào chống đối hắn chỉ có thể yếu ớt tuân theo.
Chỉ cần cởi xong là cô có thể rời đi rồi, cố lên.
Lấy hết dũng khí cô liền kéo xuống lớp vải bao bọc cuối cùng của hắn.
C* v.ậ.t to lớn một màu tím ngắt liền nhảy ra ngay trước mắt chào đón cô.
Làm cô sợ hãi nhắm nghiền mắt. Đôi môi cũng mím chặt sợ hãi.
Thứ đó kinh khủng lắm. Cô không muốn nhìn thấy nó.
"Xong rồi...anh tắm đi"
Không đợi hắn đồng ý, cô đã động chân muốn chạy đi.
Nhưng Cố Ngạo Thiên cách nào để cho cô đạt được ý nguyện.
Nơi kia của hắn là bị cô khơi dậy thì cô phải có trách nhiệm hạ nó xuống.
Đột ngột hắn đưa bàn tay to lớn ấn mặt cô vào nơi nhô cao của mình thốt ra mệnh lệnh tàn ác.
"Ngậm nó"
Bị sức lực của hắn ép xuống, đôi má đỏ hồng của cô biến dạng và cô cũng cảm nhận rõ ràng sự cứng rắn, nóng cháy của nơi đó.
Thứ đáng sợ như vậy? Hắn bắt cô gậm? Làm sao được đây.
Di Ái sợ đến mặt mày tái mét, tay nhỏ yếu ớt đặt trên đùi hắn muốn đẩy ra.
Chưa đẩy được bao xa trên đỉnh đầu cô lại truyền đến âm thanh trắng trợn hăm dọa.
"Cô không làm, ngày mai tôi liền đem tay, chân của tên kia đến để giải khuây"
Di Ái sợ hãi lắc đầu. Nước mắt bất lực bắt đầu tích tụ nơi hốc mắt.
Cô sợ lắm. Cô không muốn làm việc đó đâu.
Nhưng mạng sống của anh quan trọng hơn tất cả của cô.
"Làm đi"
Buông tay ra, hắn từ trên nhìn xuống đợi chờ phản ứng tiếp theo của cô.
Mắt cô dần mở, nhìn vào nơi đáng sợ đó. Tim đập nhanh liên hồi.
Đôi tay run rẩy nâng nó lên vừa chạm cô đã làm hắn phát ra tiếng hừ nặng nề.
Tay cô mềm mại, làm nơi đó của hắn như được xoa diệu.
Đột nhiên hắn muốn thử đôi tay này trước.
"Cầm nó vuốt đi"
Di Ái mím chặt môi, sau cùng chỉ ngoan ngoãn tuân theo hắn, đôi tay bé nhỏ không ngừng trượt lên xuống.
Trong lúc làm cô không cách nào đối mặt, chỉ có thể nhắm chặt mắt trốn tránh.
Không biết khi nào mới xong đây?
Một hồi chuyển động tay cô cảm nhận rõ ràng được thứ đó của hắn dần phìn to ra, d.ịch thể nhớp nháp chảy ra một ít ẩm ướt trên tay cô.
Hắn ta lại ồ ồ nặng nhọc giống như rất gấp cái gì đó, nắm lấy tay cô chuyển động cực nhanh.
Gầm gừ một tiếng, d.ịch thể trắng đục liền bắn ra dính đầy tay cô. Nó còn có mùi gì đó rất tanh.
Sợ hãi cô liền thu tay về, nhìn đóng d.ịch trên tay làm cô kinh tởm một trận muốn nôn.
Xoay người mở vòi nước kế bên cô liền rửa đi.
Mà hành động này lọt vào mắt của Cố Ngạo Thiên liền làm hắn không vui.
"Kinh tởm nó đến vậy?"
Giọng hắn sắc bén truyền đến để cô cắn môi, không biết đáp hắn làm sao.
Vì thật sự là cô kinh tởm nó.
"Ha, vậy để tôi cho cô ném thử nó là mùi vị gì"
Cảm nhận được sát khí của hắn cô liền lui người ra sau.
Mà hắn lại không chút xót thương nắm lấy đầu cô kéo về, đặt thứ đó trước môi nhỏ của cô, quét qua một vòng, dùng sức muốn đẩy vào.
"Ngậm nó"
Trên thân nó còn dính thứ trắng đục kia. Mùi của nó khiến cô thập phần không khỏe liền nghiêng đầu né tránh.
Hắn đẩy bên trái thì cô nghiêng bên phải, hắn đẩy bên phải thì cô nghiêng bên trái.
Nhanh nhẹn như vậy cô lại làm cho hắn nữa ngày trời, cũng không vào được một phân. Hạ thân trướng đau khiến hắn khó chịu.
"Cô cứng đầu"
Tức giận quát lớn. Tay hắn chuyển đến bóp chặt má cô lực đạo khiến cô đau đến chảy nước mắt. Miệng cũng bị ép mở ra.
Chỉ chờ có thể hắn liền đẩy thứ mà cô kinh tởm một đường đi vào.
Miệng cô vừa mềm mại vừa ấm áp để hắn r.ên r.ỉ thỏa mãn.
Một tháng này không được động cô, xem ra hắn sẽ để cô hầu hạ kiểu này.
Trước sự sung sướng của hắn.
Di Ái lại sợ đến phát khóc. Trong miệng một cổ mùi hương tanh nồng sặc khiến cô muốn ói.
Dùng tay nhỏ đặt trên hông hắn muốn đẩy ra.
Thấy cô muốn trốn hắn lại dỡ ra sát chiêu.
"Ngoan ngoãn mà mở to miệng, hậu quả của việc chống đối tôi chắc cô không cần tôi nói lại nhỉ"
Như trừng phạt hắn mạnh mẽ đẩy vào thật sâu vào trong cô cơ hồ đến tận yếu hầu.
"Ưm...ưm"
Bất thình lình bị tập kích, Di Ái thập phần đau đớn.
Cổ họng cô bỏng rát giống như bị hốc xương, muốn nôn khan. Đầu cô liền vội vàng ngưỡng ra phía sau, theo bản năng muốn thoát khỏi thứ đáng sợ này.
Nhưng cô lại bị hắn giữ chặt ép sát, khiến cô cố gắng cách mấy đều trốn không được chỉ có thể bất lực chịu trận.
Thực nhanh, cô đã bị đâm chọc đến sắc mặt ửng hồng, khóe mắt thấm ra nước mắt kinh hãi.
Cố Ngạo Thiên lại chẳng may mảy quan tâm chỉ có để ý bản thân hiện tại đang rất sung sướng.
Vốn muốn sỉ nhục cô cuối cùng lại thành ra hắn bị chiềm đắm trong cái miệng nhỏ đầy mị lực này.
Cô đúng là vưu vật.
Luân động hơn trăm cái cuối cùng đã đến giới hạn của hắn, nắm chặt đầu cô thúc hông mạnh mẽ đẩy đến nơi tận cùng.
Cảm nhận được ý muốn của hắn cô liền run sợ mở to mắt.
"..ừng..à..ưm"
Tay cô không ngừng đánh lên đùi hắn. Đánh đến tay cô đỏ lên.
Nhưng cuối cùng vẫn không cách nào ngăn cản.
Một dòng ấm nóng rót thẳng vào khoang miệng của cô, khiến miệng cô căng phòng.
Mùi vị kinh tởm này cô muốn nhổ ra.
Mà kẻ phía trên lại không thành toàn cho cô rồi.
Hắn rút d.ụ.c v.ọ.n.g ra lạnh lẽo nhìn cô ra ác lệnh.
"Nuốt hết vào"
Di Ái ngước mắt đỏ âu nhìn hắn như cầu xin mà hắn lại làm như nghe không thấy bóp lấy mũi cô ép cô uống xuống.
"Nuốt"
Thở không được, cô chỉ có thể bất lực từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, dư vị tanh hôi này, giây phút sỉ nhục này có lẽ cả đời Phương Di Ái cô sẽ không cách nào quên đi được.