Mơ hồ nhìn thấy nhiều chút khác biệt giữa cô và ánh nắng.
Khẽ nhíu mày khó chịu. Hàng mi dài như cánh quạt run run nặng nề mở lên, như vén mà che đôi ngọc bích trong veo.
Vừa tỉnh cô đã cảm nhận một trận tan rã.
Thân thể đau nhức như bị xe tải cán qua, đau tận xương cốt, không khí vẫn còn lởn vợn mùi vị d.â.m d.ụ.c trên chóp mũi thật khiến cô kinh tởm mà chúng cũng như nhắc nhở cô cơn ác mộng đêm qua đều là sự thật.
Sự thật tàn nhẫn.
Cuộn người cô muốn người dậy chẳng qua người vừa động cơn đau liền chỉ mặt gọi tên cô, thẳng tấp chạy dọc khắp thân thể cô.
Cơn đau ấy cứ thể áp giải cô nằm lại trên giường ranh đe không cho nàng tùy ý động đậy nữa.
Thở dài một hơi Di Ái không có ý định tiếp tục chống cự, tuân theo mệnh lệnh ngoan ngoãn nằm dài yên ổn
Đưa mắt trống rỗng nhìn về phía trước, cô khẽ câu môi cười khổ sở.
Trước mắt cô là trần nhà hào nhoáng xa lạ, không chút thân thuộc.
Nơi này không phải nhà của cô, nhà của cô trần sẽ không cao không treo nhiều đèn lưu ly như thế.
Cô biết mình đang ở đâu, cũng biết rõ phía trước có bao nhiêu đau đớn đang chờ mình.
Chẳng khóc lóc, chẳng náo loạn, chỉ nằm yên chỗ ở đó, mặc kệ hết thảy.
Cô không mạnh mẽ đến không biết đau lòng đâu, chỉ là đêm qua cô khóc quá nhiều rồi nước mắt đã cạn khô từ bao giờ.
Mà cô cũng biết nếu cô khóc lên thì sẽ chẳng ai đến dỗ dành, chẳng ai an ủi.
Mơ hồ cô lại có suy nghĩ nếu bây giờ có người đi đến cầm lấy con dạo sắc bén cấm phập vào ngực mình, mang linh hồn này rời đi cô cũng nguyện ý. Cô thực sự chẳng tiếc nuối sống còn.
Mà cô chết đi nhất định sẽ xuống địa ngục, dơ bẩn như vậy cách nào lại lên được thiên đường?
Ha, chắc chắn là không rồi.
Miên man suy nghĩ cô cũng không có ý muốn động thân thể.
Cứ muốn như thế nằm ở đây đến chết.
Nhưng một lúc sau liền có người phá đi ý muốn không mấy tốt đẹp này.
"Phương Di Ái, Cô tỉnh chưa?.... Tôi vào đây"
Đột ngột ngoài cửa vang lên giọng người nữ cung kính, loại âm thanh không cao không thấp này vừa nghe đã biết là người từng qua huấn luyện.
Thanh âm vừa dứt cánh cửa cũng vừa vặn bị đẩy vào.
Toàn thân người nữ kia vận bộ trang phục hầu gái trên áo có một cái ghim cài bằng đồng điền hai chữ Tuệ Mẫn, mái tóc cô ấy đen tuyền được búi cao gọn gàng, trong có vẽ chực chạc, uy nghiêm.
Khuôn mặt lạnh tanh nhưng đối với Di Ái thực lòng cẩn trọng trên tay cô ấy còn cầm một khay gỗ chứa quần áo và một sắp giấy tờ gì đó mà Di Ái không biết rõ.
Đến cùng cô chỉ nhìn qua một cái chẳng để lộ ra biểu cảm gì, sau đó mắt ngọc lại nhìn trần nhà tịch lặng.
Tuệ Mẫn cũng không lấy làm chán ghét, nhìn cô gái nhỏ toàn thân xanh tím đôi mắt sưng đỏ như quả hồng hạnh, yếu ớt như sương mai nằm trên giường lòng cô liền nảy lên xót thương.
Cô gái nhỏ này chỉ mới 18 tuổi thôi, 18 tuổi là lứa tuổi đẹp nhất trong đời của người con gái, ở độ tuổi ấy vốn dĩ người con gái phải thật vui tươi thật nhiều năng lượng cùng bè bạn tỏ sáng như ánh mặt trời hừng đông, có thể tùy hứng vui buồn không cần quan tâm quá nhiều sự đời.
Ấy vậy mà người con gái trước mắt cô, chính trong độ tuổi xinh đẹp này bị người mình yêu thương bán đi như một món hàng như một đồ vật vô tri vô giác.
Như một đóa hoa xinh đẹp chưa kịp nở rộ đã bị từng trận gió tàn độc dập nát.
Sẽ có bao nhiêu đau lòng bao nhiêu tuyệt vọng đây?
Mà điều này hiển nhiên chỉ có người đã từng trãi qua mới hiểu rõ.
Đặt khay quần áo lên trên bàn gỗ cạnh đầu giường cô khẽ thở dài cầm lên tập tài liệu, băn khoăn có chút không muốn đọc lên.
Nhưng đây là mệnh lệnh, cô không thể chối cải. Điều chỉnh lại tâm tình không chút xao động cất giọng
"Phương Di Ái đây là hợp đồng bán thân của cô. Điều khoản cô cần nắm vài điều sau đây, thứ nhất cô đã bị bán đứt cho Cố Ngạo Thiên sau này những gì thuộc về cô đều do Cố Ngạo Thiên quyết định, cô phải tuyệt đối tuân thủ bất cứ yêu cầu nếu không tuân thủ sẽ chịu phạt, thứ hai cô muốn đi đâu làm gì cũng phải thông qua sự cho phép, thứ 3 hợp đồng này chỉ hết hiệu lực khi do chính tay Cố Ngạo Thiên hủy..."
Giọng nói ấy trước sau như một vẫn lạnh thấu tâm can, cũng làm đông cứng trái tim của cô gái bị bán đi kia.
Đây là hắn sợ cô chưa đủ đau lòng sao? Sợ cô chưa đủ khổ sở sao?
Vốn tưởng rằng tim mình đã chết lặng rồi nhưng mấy điều khoản kia lại đâm cô đau lòng, xúc cảm ấm nóng trên khóe mắt liền có, một dòng lại một dòng nước mắt cô rơi xuống, cuối cùng chịu không được khóc ra thành tiếng, tay nắm chặt thành đấm cả người run run
"Tại sao vậy?.... Chị nói đi tại sao tôi lại phải bị đối xử như vậy?.... Tôi không muốn làm đồ chơi tiêu khiển cho người khác! không muốn!!!"
Tuệ Mẫn cũng chỉ lặng im không trả lời, bởi lẽ câu hỏi ấy chỉ có một đáp án tan nát lòng người.