Mà phía sau lưng hắn là một tên cao to cầm lấy cây dao còn dính đầy chất lỏng màu đỏ.
Trong phút chốc đại não cô hoàn toàn trống trơn thứ cảm giác duy nhất còn sót lại trong cô là có lỗi là đau lòng và cực độ lo lắng.
Hóa ra hắn vì cô mà chắn một đao chí mạng.
Còn chưa kịp làm gì hắn nhanh chóng xô cô ra xa, xoay người một phát đá bay kẻ phía sau.
Khiến kẻ đó đụng tường rồi nằm rạp xuống đất ngất xĩu, cây đao cũng rơi ra chạm nền.
Mà trong lúc hắn quay lại cô cũng nhìn rõ mồn một tấm lưng của hắn, từ bao giờ cái áo sơ mi trắng đã rách một đường dài, máu túa ra ướt đẫm trên đấy, vải trắng máu đỏ cực kỳ chói mắt.
Đôi môi Di Ái mấp máy vài lần cuối cùng cái gì cũng không phát ra được, chiếc lưỡi nhỏ bé từ lâu đã vì sợ hãi mà đơ cứng.
Cố Ngạo Thiên loạn choạng một chút nhưng rất nhanh hắn đã đứng vững, đi qua xoa đầu cô, rồi nắm tay cô kéo đi.
"Về nhà thôi"
Cô không nói gì, không phản ứng gì cứ châm châm nhìn vết thương của hắn.
Đến lúc lên xe mới có thể nói ra.
"Máu...lưng anh chảy máu"
Hắn cười trầm thấp.
"Không sao, vết thương ngoài da"
Bộ dạng bình thường như thế nếu không phải chính mắt Di Ái nhìn thấy vết thương kinh người kia cũng sẽ tin hắn không sao thật.
"Không được, đi bệnh viện phải đi bệnh viện"
"Về nhà" Hắn khởi động xe, cái tay rắn chắc cầm vô lăng nhẹ xoay, mỗi cái chuyển động của hắn đều làm máu trên lưng hắn chảy thêm một ít.
Di Ái thật sự chịu không nổi nước mắt rơi xuống lay cánh tay lành lặn của hắn, nghẹn ngào cầu xin
"Đi bệnh viện, đi bệnh viện..."
Hắn nhíu mày thở dài một hơi.
"Được anh mang em đi bệnh viện"
Di Ái vừa khóc vừa mếu máo, sửa sai cho hắn.
"Không phải em mà là anh"
Hắn lại cười, vết thương sau lưng đúng là đau thật, nhưng cô vì hắn lo lắng như vậy kể ra cũng rất đáng.
Đợi đến khi tới bệnh viện máu trên lưng hắn đã ướt đẫm cả cái áo sơ mi, mặt hắn cũng trắng bệch.
Rõ ràng đau như vậy mà lại bảo không đau còn muốn về nhà cô thật muốn mắng hắn.
Đi đến phòng bệnh, bác sĩ nhìn vết thương của hắn liền hốt hoảng.
Ánh mắt nhìn hắn như nhìn quái vật, bị thương thành ra như vậy mà khuôn mặt trừ mỗi cái môi hơi tái một chút ra thì đều giống như không có việc gì.
"Cố tổng vết thương của anh không nhẹ"
Bác sĩ vừa nói vừa cởi cái áo của hắn, vết thương nhanh chóng lộ ra. Càng nhìn càng đáng sợ.
Trên tấm lưng tráng kiện kéo hẳn một vết chém từ vai phải kéo xuống thật dài, cái miệng của vết thương bị hở ra, máu từ đó ròng ròng chảy, mơ hồ có thể nhìn thấy cả thịt.
Bác sĩ lắc đầu một cái nhanh chóng lấy khăn lâu đi máu cho hắn. Khử trùng rồi nói.
"Cũng còn may là chưa quá sâu, cần khâu 4 mũi là được"
"Ừm" Hắn không phản đối gì, để cái lưng cho bác sĩ khâu.
Mỗi kim ghim xuống mặt hắn cũng không biến sắc, không biết có phải nhờ thuốc tê hay không mà hắn thật sự chịu đựng rất giỏi.
Nhưng cái người con gái bé nhỏ cạnh hắn thì không thế.
Di Ái từ nãy đến giờ cứ nhìn hắn rồi rơi nước mắt, cô lấy tay lâu đi, nhưng không cách nào lâu khô được.
Càng lâu nước mắt càng chảy.
Cố Ngạo Thiên nhìn đến liền đau lòng.
"Cũng không phải em bị chém em khóc cái gì?"
"Vì em anh mới bị chém, anh đau...hức"
"Đừng khóc nữa, anh không đau"
Bác sĩ cạnh bên khâu vết thương cho anh âm thầm câu khóe môi. Cố tổng nổi tiếng lạnh lùng bây giờ lại biết dỗ bạn gái a. Hiếm thấy quả thật hiếm thấy.
"Cố tổng, xong rồi"
Vết khâu cuối cùng đã hoàn thành, bác sĩ vừa thu lại đồ nghề vừa thông báo.
Hắn lại "ừm" một tiếng.
"Cố tổng anh có thể ở lại bệnh viện để theo dõi sức khỏe tôi sợ vết thương sẽ có chuyển biến xấu"
Bác sĩ có tâm khuyên hắn một câu.
Di Ái cạnh bên nhìn hắn gật gật đầu ý bảo hắn đồng ý đi.
Hắn liếc nhìn cô rồi đứng lên đặt tay lên đầu cô
"Không cần đâu phải trở về nhà, em còn chưa ăn cơm sẽ rất đói"