• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Di Ái cũng rất nghe lời đợi hắn vừa đi cô đã ngoan ngoãn ăn uống.



Ăn xong cũng trở về phòng nghỉ ngơi.



Từ tối hôm qua đến giờ những người trong căn biệt thự này chẳng ai được nghỉ ngơi, người thì bị bắt cóc, người thì phải đi tìm, bây giờ lại có người bị thương.



Mỗi người bọn họ đều ở trong phòng riêng của mình ngủ bù một giấc thật sâu.



Di Ái cũng vậy đến lúc cô mở mắt ra ngoài trời đã tối đen.



Nhìn lên cái đồng hồ thì bây giờ đã là 8 giờ tối rồi.



Mở cửa phòng bước ra cô lại lo cho Cố Ngạo Thiên. Không biết rằng hắn có sao không, vết thương kia liệu của hành hạ hắn nhiều?



Suy nghĩ một hồi đắn đo cuối cùng cô cũng đứng trước cửa phòng cửa hắn.



Hít sâu một hơi cô đẩy cửa bước vào chẳng qua bên trong ngoài một khoảng không gian tốm om ra thì không còn cái gì khác, cô liền biết hắn không có ở đây.



Đoán rằng hắn đang ở phòng khách cô liền vịn lan can đi xuống, cái chân mang dép bông nhẹ nhàng dẫm lên từng bậc thềm.



Khi đến phòng khách cô cũng chẳng thấy hắn đâu, chỉ có cái tivi đang phát bản tin thời sự.



Ngửi được mùi thơm từ thức ăn trong phòng bếp Di Ái lại có cảm giác đói, lúc trưa tuy rằng có ăn nhưng vì trong người không khỏe ăn cũng không được bao nhiêu.



Lúc bước qua khỏi cửa của phòng bếp vừa vặn cô cũng thấy được Cố Ngạo Thiên đang ở đấy đọc báo.



Trên người hắn từ lâu cũng đã thay ra bộ quần áo thoải mái, dáng vẻ của hắn vẫn âm trâm nhưng có thêm mấy phần sức sống.



Nhìn thấy cô hắn liền bỏ tờ báo xuống nhẹ nhàng phân phó cho người hầu.



"Tuệ Mẫn lấy thêm một phần thức ăn mang qua đây"



Rồi hắn lại nhìn qua cô.



"Em đứng đó làm cái gì, mau qua đây ăn"



"À, vâng"



Theo lời hắn cô đi đến bàn ăn ngồi xuống đối diện hắn.



Hắn bất mãn nhìn cô, đầu lông mày nhíu chặt lại, đôi môi mỏng run lên vài lần cuối cùng không nói chỉ hừ một tiếng khó chịu.



Cô cũng không hiểu hắn bị cái gì, lại sợ hắn bị đau do vết thương liền đứng lên quan tâm.



"Vết thương của anh phát đau sao, em đi lấy thuốc cho anh"



Hắn lại lườm cô không nói gì.



Tuệ Mẫn tặc lưỡi một cái, theo Cố Ngạo Thiên cũng được mấy năm cô đương nhiên biết tâm ý của hắn.



Vừa bê khay thức ăn cô vừa nói.



"Di Ái à, cái ghế em ngồi không tốt cho lắm, cái ghế cạnh ông chủ tốt hơn"



Di Ái nhíu mày quan sát cái ghế mình vừa ngồi lại nhìn qua cái ghế cạnh hắn rõ ràng không khác cho mấy đều là cũng một loại.



"Hừ" Hắn lại khó chịu.



Di Ái lúc này cũng hiểu rồi, hóa ra hắn muốn cô ngồi cùng hắn.



Ôi trời ơi, có cái gì thì nói thẳng với cô lại còn làm vẻ tiểu khả ái giận dỗi, quá mệt mỏi a.



Vòng qua cái bàn cô ngồi bên trái hắn, cô sợ ngồi bên kia chẳng may va phải vai hắn thì hắn sẽ chịu đau.



Cô an vị ngồi ăn phần ăn của mình, thỉnh thoảng lại liếc sang hắn một cái.



Do vai phải đau đớn nên hắn phải dùng tay trái gấp thức ăn, nhưng có vẻ không thuận cho lắm, hắn gấp một miếng lại rớt miếng bộ dạng chật vật khốn cùng.



Hắn vứt đũa xuống quay sang nhìn cô, lần này cô thông minh hơn rồi, vừa đụng phải ánh mắt của hắn đã biết công việc tiếp theo mình nên làm.



Mấy thứ trên bàn mỗi cái cô gấp một ít, cái nào cũng bỏ vào chén cho hắn, còn tỉ mỉ lấy một cái thìa cho hắn, để cho hắn thuận tiện ăn uống hơn.



Mà hắn vẫn không hài lòng, bày ra bộ mặt bất mãn. Hôm trước vừa khen nuôi không tốn cơm, bây giờ xem ra phải tự vã miệng mình rồi.



Cái cô gái ngốc này.



"Tay anh đau không nâng nổi thìa"



Cô cắn cắn môi, sau đó cũng rõ rồi.



Liền gấp một ít cải xanh run run đưa trước mặt hắn, đây là cô đang đút hắn ăn a.



Nhận thấy cô hiểu chuyện hắn lại nhịn không được hài lòng câu lên khóe môi, nhưng rồi lại nhớ đến cái gì đó nụ cười hài lòng biến thành nụ cười nham hiểm.



Hắn nhìn miếng rau của cô rồi quay phắc sang một bên không thèm nhìn cô cũng không thèm mở miệng.



Cô lại khó hiểu rồi, hắn bị thương xong rồi đổi tính nết sao khó chiều như vậy. Mặc kệ đi, dù gì hắn cũng vì cô mới thành ra như vậy.



"Anh Không thích ăn rau à?"



Cô bỏ miếng rau vào chén của bản thân lại gắp lại ít thịt bò đưa qua.



Mà hắn vẫn vậy không thèm ngó đến đôi môi vẫn mím chặt.



Di Ái thật sự hiểu không nổi hắn, giận hờn bỏ miếng thịt xuống.



"Đáng ghét"



Bảo cô đút xong, bay giờ lại không thèm ăn. Đáng ghét thật sự đáng ghét.



Hắn biết bản thân chọc được cô rồi liền quay lại, khuôn mặt điển trai đưa sát khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhẹ nhàng hỏi.



"Em biết cảm giác hôm trước của tôi chưa?"



Di Ái hai mắt mở lớn nhìn hắn, cô nhớ không nhầm lần trước chính là hắn đút cô mà cô không chịu ăn.



Bây giờ là hắn trả thù cô sao?



Thù dai quá a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK