Đi ra khỏi biệt thử đã có xe ô tô sang trọng chờ sẵn, tài xế một bên giúp cô mở cửa xe.
Hắn tên là A Ninh tuổi cũng không quá lớn, bình thường đều là hắn giúp cô mua đồ, lâu lâu cả hai sẽ nói với nhau một hai câu.
Không quá thân thiện nhưng nếu tính ra hắn cũng là bạn cô.
Ở chiếc lòng giam to lớn này cô chỉ có 2 người bạn là hắn và Tuệ Mẫn thôi.
Sau khi cảm ơn một tiếng cô liền cúi đầu muốn tiến vào.
Mà cảnh tưởng bên trong đập vào mắt lại làm cô ngơ ra đứng ở đó nữa ngày không có động tĩnh, hành động cũng vì vậy mà trì trệ.
Cố Ngạo Thiên, hắn cư nhiên muốn đưa cô đi học sao? Hắn cần gì phải làm vậy dù gì chuyện này cũng không có gì quan trọng.
"Còn không lên, muốn trễ học à?"
Hắn ngồi một bên trên tay cầm cái tệp hồ sơ trầm tĩnh xem qua, từ đầu đến cuối cũng không ngẩng đầu một cái chỉ có bên môi phát ra loại âm thanh cứng rắn.
"À"
Di Ái giật mình chút ít, hoàn thần lại lập tức nghe theo lời hắn, gấp gáp chui vào xe.
Thấy cô ổn định xong chỗ ngồi hắn liền ra lệnh.
"Chạy đi"
"Vâng"
Xe nhanh chóng êm ái lăn bánh, không chút gập ghềnh hoàn toàn khác với tâm tình của cô lúc này.
Hắn ngồi cạnh bên lòng cô như có muôn ngàn ngọn gió, thổi đến nổi làm cô căng thẳng cùng lo lắng. Tay vô thức nắm thành đấm nhỏ.
Đột ngột lúc này lại có cái hộp từ phía bên trái ném lên đùi cô, cô liền khó hiểu nhìn hắn.
Chỉ thấy hắn lạnh lùng phân phó.
"Cái này cho cô"
Di Ái liền sửng sốt một chút cầm nó lên nhẹ nhàng hỏi
"Cái này là gì?"
Hắn cũng không quan tâm lắm vẫn ung dung đọc hồ sơ của mình, miễn cưỡng mở miệng
"Tự mở ra xem"
Di Ái mở hộp ra, bên trong là một cái di động thật xinh đẹp.
Vừa mỏng vừa nhẹ, viền xung quanh lại được dát vàng tinh tế sạch đẹp.
Nhìn một cái liền biết già trị không nhỏ.
"Cái này....."
"Thời đại nào rồi còn không có điện thoại? Sau này dùng nó liên lạc với tôi"
Chưa kịp để cô nói xong hắn đã lãnh đạm cắt đứt.
Hắn nhớ rõ lần trước cô gọi điện cho hắn là dùng nhờ của Tuệ Mẫn. Bản thân ngay cả di động cũng không có.
Di Ái nhìn nhìn cái di động một tí sau cùng cũng gật đầu tuân theo.
Có nó cũng tốt cô sẽ có thể dùng cho việc học. Còn liên lạc với hắn thì chắc không cần đâu.
"Cảm ơn anh"
Hắn lúc này đem sấp hồ sơ bỏ xuống nhìn qua cô, có chút bất mãn.
"Một câu cảm ơn là được sao? Lời cô nói đáng giá bằng mấy chục triệu của tôi à? Hôn môi tôi"
Di Ái trừng mắt nhìn hắn, sửng sốt một chút, lại nhìn qua A Ninh, anh ta vẫn đang ở đó, hắn lại muốn thân mật như vậy, thật sư là cô làm không được.
Cô không muốn người cô quen biết lại thấy được dáng vẻ nhục nhã của mình.
"Ở đây không tiện cho lắm, để lần sau có được không?"
Cô cúi đầu mình bấu lấy vấy áo của trên người, trong đôi mắt to tròn như ẩn hiện từng làn nước ủy khuất.
Cố Ngạo Thiên trên mặt rất nhanh thấy được tức giận, dạo rằng đây đối xử với cô tốt lên một chút cô liền dám từ chối hắn có phải không?
Lại còn bày ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu để cầu hắn mà đáng chết hơn là hắn muốn thành toàn cho cô.
Chết tiệt, hắn đã quên sao? Phụ nữ đều không có ai tốt, xét ra cho cùng cũng chỉ là công cụ phát tiết là đồ chơi của hắn.
"Hôn"
Thanh âm sắc lạnh của hắn truyền qua, để Di Ái run run một chút.
Không biết lấy đâu dũng khí mà cô lại lần nữa lắc đầu.
Hành động này thật sự là mồi châm bùng bổ cho quả bom đen xì Cố Ngạo Thiên.
Trán hắn nổi lên gân xanh, yết hầu chuyển động lên xuống.
Một trận động thân hắn đã ép Di Ái vào thành xe, toàn bộ thân thể to lớn đều bao phủ cô.
Trái tim nhỏ bé của cô cũng bị sát khí của hắn vây kín khiến nó co rút run rẩy triền miên.
Nhìn cô co rúm hắn liền nhếch khóe miệng khinh thường nói qua.
"Dám chống đối tôi, cô quên bản thân mình là thân phận gì rồi sao? Vậy tôi nhắc cho cô nhớ, cô là đồ chơi của tôi"
Vừa dứt lời hắn liền nhắm ngay môi của cô hung hăng hôn xuống.
"A..." Di Ái kinh hô một tiếng, không nguyện ý tiếp nhận nụ hôn.
Tay đặt trên vai hắn thùm thụp đánh, nhưng hắn lại như bức tường vững chắc trên người cô không chút lây động.
Mà kinh hãi hơn là tay hắn cư nhiên xốc lên lớp áo thun mát lạnh, mạnh mẽ bắt lấy phần non mềm của cô xoa nắn.
Một cổ nhục nhã lập tức chạy dọc khắp người cô.
Để cô giãy giụa đến điên cuồng. Chỉ là hắn một chút cũng không có ý định buông tha, tay trên cái bánh bao của cô tàn bạo bóp thật mạnh.
Thân thể hắn ép cô càng chặt hơn làm cô dù cho phản kháng hết sức bình sinh cũng không thoát ra được.
Trong vô thức cô lại cảm nhận được A Ninh đang run rẩy.
Hắn biết rồi, biết cô nhục nhã cỡ nào rồi, vậy rồi sau này cô cách nào đối diện với hắn đây?
Hắn sẽ giống như những người kia, đều khinh thường, đều chê cô dơ bẩn phải không?
Và cô sẽ mãi mãi mất đi người bạn này.
Thật nhục nhã thật hổ thẹn, nước mắt của sự tuyệt vọng không ngừng men theo khóe mắt cô rơi xuống, chạm đến môi cô.
Mặn đắng!