Hàm Chi rất không hài lòng mà nói lớn, cả người ngọ nguậy muốn thoát khỏi phạm vi ràng buộc của Thẩm Quân Kỳ. Thế nhưng hai cánh tay của anh ta giống như lồng giam, Hàm Chi dù làm như thế nào cũng không thoát khỏi được anh.
"Tôi mơ à? Tiểu Chi. Sao em không thử nhìn lại bộ dáng của em hiện tại xem? Em cứ trong ngoài bất nhất như vậy thật khiến tôi có chút ngoài ý muốn đó."
Thẩm Quân Kỳ khẽ bật cười, càng cúi sát hơn xuống người của Hàm Chi, hơi thở quấn quít bên tai Hàm Chi mà nói lời mờ ám.
Hàm Chi trợn to mắt nhìn Thẩm Quân Kỳ, rồi dời tầm mắt xuống người của mình thử. Cô muốn nhìn xem người đàn ông này muốn giở trò gì? Người có gì để mà xem chứ?
Thế nhưng khi Hàm Chi vừa nhìn xuống bên dưới thì lập tức phải hét lớn lên. Hai tay vội vòng lại che chắn cho cơ thể mình.
"Sao nào? Em ở nhà tôi, ăn mặc một cách mời gọi như thế này khiến cho tôi thật sự không nỡ lòng từ chối đó."
Thẩm Quân Kỳ thấy hành động ngây ngô của Hàm Chi thì khẽ bật cười, trong lòng không khỏi cảm thấy thật đáng yêu. Anh nhịn không được mà nói thêm mấy câu trêu chọc.
"đàn ông thích tự cởi, như vậy thì sẽ kích thích hơn đó."
Khi nãy Hàm Chi ra ngoài chỉ muốn tìm quần áo, trên người cô chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm mỏng manh. Nãy giờ lo muốn trốn thoát khỏi vòng ôm của Thẩm Quân Kỳ mà cô không biết từ bao giờ chiếc khăn tắm trên người cô đã bị tuột. Hiện tại trên người Hàm Chi không còn một mảnh vải nào để che chắn hết. Mặt cô lập tức đỏ ửng lên. Hàm Chi giận dữ mắng Thẩm Quân Kỳ. "Anh là đồ cơ hội. Khốn nạn. Còn không mau nhắm mắt lại đi. Nhìn gì mà nhìn".
Thế nhưng cả lời nói và vẻ mặt của cô đều không thể khiến Quân Kỳ có chút sợ hãi hay tức giận chút nào cả. Thẩm Quân Kỳ giơ tay ra véo nhẹ vào má của Hàm Chi.
"Cái này gọi là thẹn quá hóa giận đúng không nhỉ?"
Thẩm Quân Kỳ nháy mắt, đưa một tay vòng qua ôm cô kéo cô kề sát vào ngực mình hơn nữa.
"Không cần phải thẹn. Tôi rất thích. Đáng lẽ là tôi vốn định hôm nay cũng không muốn làm gì em cả. Nhưng thấy em đã chủ động đến như vậy rồi thì đương nhiên tôi sẽ không từ chối em."
"Khoan...Khoan đã."
Cô thấy Thẩm Quân Kỳ vừa ôm mình vừa nói những lời ái muội như vậy thì lập tức trở nên sợ hãi. Cô vội vàng chống tay lên ngực của anh ta mà lắp bắp.
"Anh bình tĩnh lại. Hiểu nhầm rồi. Tôi hoàn toàn không có ý định muốn quyến rũ gì anh cả.” "Hử?"
Thẩm Quân Kỳ nghe Hàm Chi nói như vậy thì càng cảm thấy buồn cười hơn, anh nhấc người lên một chút, chừa cho Hàm Chi một khoảng không nhỏ. “Vậy thì ý em là gì nào? Không muốn quyến rũ tôi vậy thì là muốn tôi quyến rũ em sao?"
Giọng nói trầm ấm của con người trăng hoa, sát gái như Thẩm Quân Kỳ đều khiến cho người nghe không khỏi đỏ mặt. Anh nói những lời âu yếm một cách rất chân thành và cảm động. Bình thường các cô gái nghe thấy giọng nói này của Thẩm Quân Kỳ đều sẽ không tự chủ được mà ngã vào lòng anh, chiều theo ý anh. Thẩm Quân Kỳ thích làm gì thì làm. Thế nhưng không hiểu sao đến khi gặp Hàm Chi thì phản ứng lại hoàn toàn ngược lại.