"Quân Kỳ ơi, mẹ tới rồi nè."
Mới sáng sớm khi mọi người đang còn say ngủ thì bỗng dưng tiếng nói thánh thót của một người phụ nữ đứng tuổi vang vọng khắp cả căn biệt thự riêng của Thẩm Quân Kỳ.
"Bà chủ"
Bác Phúc là người có phản ứng nhanh nhất, mau chóng tiến đến cửa chính để chào đón mẹ của Thẩm Quân Kỳ.
“Ừ. Quân Kỳ nó đâu rồi?"
Bà Thẩm mỉm cười, cởi bao tay rồi đưa luôn chiếc túi xách cho bác Phúc, vui vẻ hỏi về tung tích của Thẩm Quân Kỳ.
"Cậu Thẩm vẫn còn đang ngủ ở trong phòng ạ." Bác Phúc tiếp nhận đồ từ tay bà Thẩm, cúi đầu trả lời.
"Vẫn còn ở lại chứ?"
Bỗng dưng bà Thẩm hỏi nhỏ bác Phúc một câu không rõ ràng, thế nhưng bác Phúc vẫn hiểu rõ ý mà gật đầu, mỉm cười đáp.
"Dạ còn ạ. Cũng đang ngủ."
"Được lắm".
Bà Thẩm vui vẻ đập tay một phát, sau đó mới đi thẳng đến cánh cửa phòng ngủ của Thẩm Quân Kỳ, hào hứng mà gõ cửa.
Tiếng gõ cửa ồn ào khiến Thẩm Quân Kỳ đang ở trong phòng ngủ khẽ nhíu mày. Anh bực bội mà đưa tay lên che hẳn lỗ tai của mình lại, vùi đầu vào trong gối muốn ngủ tiếp. Trong lòng thầm mắng chửi người nào không biết điều dám phá giấc ngủ của anh.
“Quân Kỳ. Con dậy chưa? Mở cửa cho mẹ" Giọng nói của bà Thẩm oanh oanh vang lên tiếng được tiếng không mà truyền đến lỗ tai của Thẩm Quân Kỳ.
Hàm Chi đang mơ màng ngủ bên cạnh thì cũng bị tiếng gọi lớn đó khiến cho giật mình. Hàm Chi chầm chậm mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ mà nhìn mọi thứ xung quanh.
"Đây là đâu vậy?" Hàm Chi hỏi thăm, cô không nhận ra được mình đang ở đâu.
"Quân Kỳ. Con không lên tiếng là mẹ tự mở cửa đi vào đó nhé?" Giọng nói bà Thẩm lại một lần nữa vang lên, câu nói mang ý tứ thông báo nhiều hơn là hỏi. Bởi vì bà Thẩm đã vẫy tay kêu bác Phúc mau đem chìa khóa dự phòng lại đây, chuẩn bị mở cửa xông vào. Bà Thẩm đang rất nôn nóng muốn xem thử con dâu của bà hình dạng như thế nào rồi.
"Mẹ đếm từ một đến ba, con không lên tiếng là đồng ý đó nha".
Bà Thẩm vừa cầm chìa khóa để vào ổ vừa la lớn với người ở trong phòng.
Thẩm Quân Kỳ đang thầm chửi rủa người làm ồn ào phá giấc ngủ của mình thì bỗng dưng nhận ra giọng nói này sao mà quen thuộc thế. Người đó vừa xưng là gì nhỉ? Mẹ? Mẹ của anh? Thẩm Quân Kỳ hoảng hốt ngồi bật dậy. Hàm Chi bên cạnh cũng nghe việc người bên ngoài muốn tiến vào trong, cô khó hiểu mà ngồi dậy theo, tựa vào đầu giường. Thẩm Quân Kỳ nhìn sang Hàm Chi, cô cũng ngơ ngẩn mà nhìn lại, não chưa kịp giải mã được chuyện gì đang xảy ra.
"Một...hai..."
Tiếng bà Thẩm đang đếm vang lên, Thẩm Quân Kỳ lập tức lấy lại được sự tỉnh táo, vội vàng la lớn lên để ngăn việc mẹ của anh xông vào phòng anh lúc này.
"Mẹ. Khoan đã."
"Ba..."
Thế nhưng mọi chuyện đã muộn. Cùng lúc với tiếng khuyên can của Thẩm Quân Kỳ vang lên thì cũng là lúc bà Thẩm đã đếm xong con số ba, cửa đã mở khóa thành công. Bà Thẩm vui vẻ mà đẩy mạnh cửa, sau đó xông vào bên trong.
“ thằng nhóc lớn thế này mà còn ngủ nướng hả?"
Câu nói đầu tiên của bà Thẩm mang theo ý tứ trách móc. Thế nhưng ánh mắt lại đang soi mói mà nhìn khắp căn phòng, rồi dừng hẳn trên giường lớn. Con trai của bà đang ở trần nằm trên đó, bên cạnh là một cô gái nhỏ nhắn, mặt mày đúng như bác Phúc nói là xinh xắn, lương thiện, trông cô bé có chút mệt mỏi. Cái thằng Thẩm Quân Kỳ chết tiệt này, lại nỡ làm một con gái nhà người ta như vậy.
Thẩm Quân Kỳ thấy mẹ đang nhìn chăm chăm vào người của mình thì cũng nhìn theo, sau đó mới phát hiện tối qua anh ở trần mà đi ngủ thì vội vàng dùng tay che người lại, hét lớn lên.
"Mẹ. Mẹ đang làm gì ở đây vậy hả?"
"Thằng nhóc này. Mẹ nhìn con từ nhỏ đến lớn, có cái gì xấu hổ mà phải che chứ?"
Bà Thẩm thấy Thẩm Quân Kỳ đang ngại ngùng che chắn thân thể thì liền lên tiếng châm chọc. Sau đó ánh mắt bà đảo qua người con gái vẫn đang ngồi ngẩn ngơ bên cạnh, làm như ngạc nhiên mà hỏi lại:
"Cô gái này là con dâu của mẹ hả?"
"Dạ?"
Hàm Chi đang không hiểu chuyện gì xảy ra hết, mọi thứ cứ dồn dập khiến cô không suy nghĩ kịp. Bỗng dưng người phụ nữ này hỏi cô một câu như vậy khiến Hàm Chi lập tức điếng người. Con dâu?
Thẩm Quân Kỳ thấy cô ngơ ra thì lập tức thấy không ổn, khi anh nhìn tới ánh mắt như muốn kéo Hàm Chi ra ngoài mà nói chuyện của mẹ anh thì càng thấy không ổn hơn.
Trong lúc cấp bách, Thẩm Quân Kỳ vội vàng nhét Hàm Chi lại xuống giường, sau đó anh lấy chăn trùm kín người Hàm Chi lại, không để cho cô ló mặt ra với mẹ của anh nữa.
"Mẹ à. Cô ấy dễ ngại lắm. Mẹ ra ngoài trước đi. Chúng con chuẩn bị xong rồi sẽ ra ngay"
Thẩm Quân Kỳ vội vàng nghĩ kế hoãn binh, nếu lúc này anh để mẹ anh và Hàm Chi nói chuyện với nhau thì mọi chuyện sẽ lập tức hỏng bét mất
"Vậy sao?"
Bà Thẩm vẫn chưa tin tưởng lời con trai của mình lắm, ánh mắt cứ nhìn chăm chăm về chỗ người con gái vừa bị Thẩm Quân Kỳ giấu đi. Có vẻ con bé đang khó chịu lắm, bà thấy nó động đậy kia.
"Mẹ."
Thẩm Quân Kỳ thấy bà Thẩm vẫn cứ đứng đó nhìn chăm chăm vào Hàm Chi thì lập tức xịu mặt xuống.
"Mẹ ra ngoài đi mà. Tụi con phải thay đồ. Hiện tại hai đứa con không có quần áo gì trên người hết. Mẹ thật sự muốn nói chuyện như vậy sao?"
Bà Thẩm lại một lần nữa thích thú la lên, ánh mắt càng sáng rực hơn. Thẩm Quân Kỳ thật sự cảm thấy hết cách. Vì sao anh lại có một người mẹ quái đản đến thế này cơ chứ.
“Mẹ. Mẹ mau ra ngoài đi. Con cũng biết xấu hổ mà ".
Thẩm Quân Kỳ lớn tiếng kháng nghị hành động của mẹ anh.
"Mẹ cứ như vậy mà xông thẳng vào phòng con như vậy, thật không để lại cho con một chút mặt mũi nào cả."
Thẩm Quân Kỳ càng nói thì càng cảm thấy uất ức. Trước khi đi ngủ anh nhớ rõ ràng là đã khóa cửa kỹ rồi mà. Sau mẹ anh có thể xông vào một cách nhanh chóng như vậy chứ.
“Vậy thôi được rồi. Mẹ ra ngoài chờ là được chứ gì?".