Tiểu Chi hít một hơi thật dài, tiến đến bồn tắm xả đầy nước. Cô thích thú lựa chọn những loại sữa tắm, đổ ra tay một chút để ngửi. Sau khi chọn được vị yêu thích cô liền đổ đầy nó vào bồn tắm. Làm xong xuôi, Tiểu Chi nhanh chóng cởi áo ngoài của mình chuẩn bị bước đi vào.
"Tiểu Chi"
Giọng nói của Thẩm Quân Kỳ như gần kề khiến Tiểu Chi giật bắn quay người lại.
Dưới chân sàn nhà ướt, Tiểu Chi lại quay lại gấp nên không đứng vững, cô té xuống sàn. Tiểu Chi bị đau và bất ngờ mà la lớn.
"A"
"Tiểu Chi. Làm sao thế?"
Thẩm Quân Kỳ đứng ngoài cửa nhà tắm nghe tiếng la của Tiểu Chi thì liền trở nên lo lắng.
"Không sao. Không sao"
Tiểu Chi nén đau đớn, cố gắng lồm chồm bò dậy. Sau khi nhận ra là Thẩm Quân Kỳ đang đứng ngoài cửa, Tiểu Chi ngoảnh đầu hét lên với Thẩm Quân Kỳ:
“Anh đừng vào đây. Anh đến làm gì vậy?”
"Tôi đem quần áo với khăn tắm cho em này. Khi nãy em chưa lấy đồ thay đã chạy vào đây rồi?"
Thẩm Quân Kỳ nói lớn với Tiểu Chi qua cánh cửa. "Anh cứ để ngoài đó đi, lát tôi ra lấy"
Tiểu Chi cố gắng la to, bàn tay cố gắng bám lấy thành bồn tắm để đứng dậy. Nhưng không ngờ sữa tắm khi nãy còn trong lòng bàn tay khiến cô một lần nữa trượt tay, té bạch xuống một lần nữa. Lần này thì trán Tiểu Chi đập vào thành bồn tắm và đương nhiên là không ngăn được tiếng la vì đau.
Thẩm Quân Kỳ đứng ngoài cửa nghe một loạt tiếng động như vậy liền không thể đứng yên được. Anh nắm lấy nắm tay cầm mà xoay mạnh. Không ngờ cánh cửa lại dễ dàng mở ra, khi nãy Tiểu Chi đã quên khóa cửa.
“Tiểu Chi. Em có sao không?” Thẩm Quân Kỳ chạy vội vào để xem Tiểu Chi xảy ra chuyện gì.
"Ai cho anh vào đây hả?”
Tiểu Chi nghe Thẩm Quân Kỳ mở cửa chạy vào thì liền hét lớn, sau đó trở nên quýnh quáng. Tiểu Chi cố gắng đứng bật dậy, nhảy mạnh vào trong bồn tắm đầy nước.
"ÙM."
Lúc Thẩm Quân Kỳ chạy đến bên cạnh Tiểu Chi, chưa kịp thấy gì hết thì đã bị một lượng nước bắn lên. Thẩm Quân Kỳ bị bất ngờ mà nhắm mắt lại, cả người anh lập tức ướt sũng.
Sau khi mọi thứ lắng xuống, Thẩm Quân Kỳ dần hé mắt ra nhìn.
Cả căn phòng lượn lờ hơi nước, Tiểu Chi ngồi co chân, ôm gối ở trong bồn nước, mặt đỏ hoe, mắt ngân ngấn nước. Khung cảnh này có hơi... gợi tình thì phải? Thẩm Quân Kỳ bất giác nuốt nước bọt.
"Anh còn đứng đó nhìn gì nữa? Mau đi ra ngoài đi."
Tiểu Chi cảm thấy hôm nay mặt mũi của mình đều mất sạch sành sanh rồi. Cô tức giận nhìn Thẩm Quân Kỳ quát lớn.
"Khi nãy em té à?”
Thẩm Quân Kỳ hằn giọng, nhìn Tiểu Chi hỏi:
“Trên trán em đỏ lên rồi kìa?"
"Không cần anh quan tâm. Anh đi ra ngoài đi"
Tiểu Chi vội che trán của mình lại, trừng mắt đuổi Thẩm Quân Kỳ đi. Hiện tại Tiểu Chi chỉ hận không có cái lỗ nào dưới đất để cô chui xuống đó mà trốn thôi. Trong lòng càng thêm tự trách mình khi nãy lo nghĩ tào lao mà quên khóa cửa phòng tắm, để giờ đây bị Thẩm Quân Kỳ thấy mình trong tình cảnh mất mặt như vậy. "Không sao thật chứ?"
Thẩm Quân Kỳ nhìn Tiểu Chi khẽ hỏi lại, trán cô đúng thật là rất đỏ nha. A. Mặt cô cũng đỏ nữa kìa. Thẩm Quân Kỳ phì cười. “Anh cười cái gì chứ? Tôi nói không sao là không sao. Anh mau
ra ngoài đi."
Tiểu Chi tức giận đuổi Thẩm Quân Kỳ một lần nữa.
"À. Ừ. Tôi biết rồi."
Thẩm Quân Kỳ nghe Tiểu Chi nói như vậy thì khẽ gật gù. Bàn chân bắt đầu di chuyển thế nhưng không phải hướng đi ra ngoài, mà anh ngồi luôn vào trong bồn tắm của Tiểu Chi. Nước trong bồn tắm vì chịu thêm sức nặng của Thẩm Quân Kỳ mà dâng cao hơn, tràn ra ngoài sàn nhà.
"Anh... Anh vào đây làm gì?” Tiểu Chi thấy Thẩm Quân Kỳ bước vào trong bồn tắm thì lập tức sợ hãi. Cô thu người ngồi sát lại thành bồn tắm, lắp bắp hỏi Thẩm Quân Kỳ.
“Tôi đi tắm."
Thẩm Quân Kỳ đáp tỉnh bơ. Bàn tay lần mò cúc áo sơ mi, cởi bỏ từng cúc một.
“Tắm? Tắm gì chứ?" Tiểu Chi mở mắt lớn nhìn Thẩm Quân Kỳ khó hiểu.
"Tôi chỉ định đến đưa quần áo mới cho em thôi. Không ngờ lại mời tôi vào tắm như vậy. Làm sao tôi nỡ từ chối chứ?"
Thẩm Quân Kỳ nháy mắt nói.
“Anh điên à? Tôi mời anh tắm bao giờ?"
“Em tạt nước ướt hết quần áo tôi rồi? Sao tôi đi ra nữa đây, đành theo ý em vào tắm chung cho vui vậy"
"Anh..."
Tiểu Chi cảm thấy cạn lời. Không hiểu sao cô có cảm giác mình đang tự dâng thịt vào miệng sói vậy nè? Ai cứu cô với. Thẩm Quân Kỳ thấy Tiểu Chi không nói được gì nữa thì thong thả ngồi hẳn xuống bồn tắm chung với Tiểu Chi.
"Anh giúp em kỳ lưng nhé?”
Thẩm Quân Kỳ nhìn Tiểu Chi đang ở một góc, khẽ nhếch môi cười hỏi. Cô gái trước mặt anh đang cố gắng ngâm mình hụt hết trong dòng nước, chỉ để lộ cái đầu với gương mặt đỏ bừng ở trên mặt nước.
“Không cần. Anh mau tắm xong rồi ra ngoài trước đi" Tiểu Chi cau mày, liếc nhìn Thẩm Quân Kỳ thúc giục. Cô cần anh bỏ đi trước thì mới có thể thoải mái tắm rửa tiếp tục được. “Lại đây, sẵn để anh xem xem khi nãy té có bị thương chỗ nào không"
Thẩm Quân Kỳ không để ý lời nói của Tiểu Chi mà vươn tay kéo cả người Tiểu Chi lại về phía mình.
"Này."
Tiểu Chi khẽ kháng cự nhưng cũng không thể đọ lại sức mạnh của Thẩm Quân Kỳ.
"Ngồi yên"
Thẩm Quân Kỳ cố định cơ thể của Tiểu Chi, để lưng của Tiểu Chi tựa vào ngực anh. Sau đó dùng tay đặt lên đôi vai trần của cô, khẽ xoa bóp.
Tiểu Chi có chút ngại ngùng nhưng cũng không thể làm gì hơn mà ngồi yên lặng. Cô thấy càng ngọ nguậy càng dễ bị nhìn thấy nhiều hơn.
Một lát sau, Tiểu Chi cảm thấy cơ thể mình đúng là được thư giãn nhiều hơn, cô bắt đầu thả lỏng cơ thể. Toàn tâm hưởng thụ trải nghiệm đặc biệt này của Thẩm Quân Kỳ. “Sao? Thấy khỏe hơn không?"
Thẩm Quân Kỳ nhìn khuôn mặt đang nhắm nghiền mắt của Tiểu Chi, khẽ hỏi. Ánh mắt xoẹt qua tia đắc ý, việc xoa bóp này anh từng học rất kỹ để có thể đấm lưng cho mẹ anh. Bà còn khen tay nghề của anh rất tốt.
“Ừm. Không tệ."
Tiểu Chi nhẹ giọng trả lời. Cô quả thật cảm thấy rất tuyệt, có một chút gì đó rất thanh thản.
"Vậy tôi sẽ giúp em mát xa mỗi ngày luôn nhé?"
Thẩm Quân Kỳ thâm ý mà hỏi. Bàn tay trên vai của anh lại sử dụng lực mạnh hơn một chút.
Tiểu Chi đang thoải mái, có chút hơi ngủ gật. Bỗng nghe câu nói của Thẩm Quân Kỳ mà cô liền mở mắt to ra, quay lại nhìn anh.
"Mỗi ngày gì chứ? Anh chán làm tổng giám đốc rồi à? Chuyển sang làm nhân viên mát xa dạo á?"
Tiểu Chi ngạc nhiên nói.
"Tuy đúng là tay nghề của anh rất ổn. Nhưng anh suy nghĩ kỹ chưa? Làm nghề này thu nhập không tốt đâu." Thẩm Quân Kỳ nghe Tiểu Chi nói vậy thì dở khóc dở cười. Cô
ngốc này đang nghĩ chuyện gì vậy chứ?
“Tôi chỉ làm nhân viên mát xa riêng cho em thôi. Em trả lương tối tốt chút là được rồi."
Thẩm Quân Kỳ bật cười rồi nói.
"Ơ. Vậy càng không ổn. Tôi không có tiền để trả lương cho anh đâu. Tôi cũng không cần phải thuê người mát xa mỗi ngày làm gì. Tốt nhất là anh nên từ bỏ suy nghĩ đó đi."