"Á...Tiểu Chi. Em đang làm trò gì thế hả?"
Lỗ tai truyền đến trận đau nhức khiến cho Thẩm Quân Kỳ la lớn lên. Bàn tay to lớn vội vàng đưa lên chụp lấy bàn tay của Hàm Chi trên tai mình lại. Thẩm Quân Kỳ giữ chặt tay Hàm Chi để cho cô không thể tiếp tục nhéo tai anh nữa. Đùa à. Cô nhéo muốn đứt lỗ tai của anh luôn rồi đây này.
“Tôi đang đùa với anh đấy. Thế nào? Có vui không hả?"
Hàm Chi vừa dùng giọng châm chọc mà nói, vừa ra sức véo mạnh vào tai của Thẩm Quân Kỳ. Hàm Chi cảm thấy mình vô duyên vô cớ bị Thẩm Quân Kỳ dọa cho sợ còn làm cho cô bị thương nơi cổ chân nữa. Hàm Chi nhất quyết cũng phải khiến Thẩm Quân Kỳ đau đớn để trả thù lại cho bản thân mình mới được.
"Tiểu Chi. Em có chịu dừng lại hay không thì bảo hả?"
Thẩm Quân Kỳ bị Hàm Chi nhéo đến đau, trong lòng liền trở nên phiền muộn, anh đường đường là một tổng giám đốc của một công ty lớn, chi nhánh toàn cầu. Anh rõ ràng là một thằng đàn ông gần ba mươi tuổi đầu, gái theo xếp lớp. Vậy mà giờ đây bị một con nhóc sinh viên leo lên đầu lên cổ, nhéo tai giữa đường thế này. Thẩm Quân Kỳ cảm thấy bản thân mình cũng thật quá thảm rồi. Anh liền giận dữ nạt Hàm Chi.
“Em mà vẫn cứ như vậy thì đừng có trách tôi".
"Nếu như vậy thì anh làm sao? Anh định làm gì? Anh định đánh tôi ư? Anh khiến tôi ra nông nổi như vậy chưa đủ nên còn muốn đánh tôi đúng không?"
Hàm Chi không hề sợ hãi trước lời đe dọa của Thẩm Quân Kỳ. Cô không tin anh ta lại có thể đánh cô được, cũng không rõ niềm tin ở đâu ra. Thế nhưng đó là điều cô có thể chắc chắn, Thẩm Quân Kỳ sẽ không ra tay đánh cô. Vì vậy Hàm Chi đang tức giận càng trở nên quá quắc hơn mà nhéo mạnh lỗ tai của anh.
"Tiểu Chi. Đau anh. A..."
Cô càng mạnh tay thì Thẩm Quân Kỳ càng la oai oái lên. Thẩm Quân Kỳ vội vàng mở cửa xe ra rồi nhét Hàm Chi vào ghế phụ rồi đóng rầm cửa lại tạm thời nhốt Hàm Chi ở trong xe để anh có thời gian cho cái tai của anh hồi phục.
"Thẩm Quân Kỳ. Anh là tên khốn kiếp"
Hàm Chi bị Thẩm Quân Kỳ ném vào trong xe thì liền tức giận đập cửa kính mà hét lên. Sau đó lòng bàn tay truyền đến sự đau đớn, cô mới nhận ra bản thân mình thật ngu ngốc. Tiểu Chi mở bàn tay mình ra xem, bên trong lòng bàn tay đầy vết xước, còn vươn cả những hạt cát. Lúc nãy trong hẻm tối Hàm Chi không nhìn rõ, giờ thì mới phát hiện da cô bị bong tróc lên, rướm máu cả bàn tay. Hàm Chi càng nhìn càng cảm thấy chán nản hơn. Thẩm Quân Kỳ đứng ngoài xe không dám tiến vào. Thế nhưng khi thấy Hàm Chi ngồi thẩn thờ không còn la hét, mắng chửi anh nữa thì mới chần chừ mà ngó vào xem. Hàm Chi hiện tại cảm thấy tay đau, cổ chân cũng đau nhói, sự tức giận đối với Thẩm Quân Kỳ vẫn còn nhưng cô cũng chẳng có tâm trạng nào mà mắng chửi anh ta nữa. Hàm Chi liếc mắt ra nhìn tên đàn ông đáng ghét đang lắm lém nhìn cô, nhăn mặt mà nói.
"Anh còn không mau vào xe chở tôi về nhà sao?”
Thẩm Quân Kỳ nghe lời nói của Hàm Chi nhưng vẫn còn hơi sợ hãi cô sẽ lên cơn đánh mình. Sau khi anh chần chừ xác định được Hàm Chi sẽ không ra tay nữa thì mới chậm chạp mà mở cửa xe ra, ngồi vào bên ghế lái.
"Anh đưa em đến bệnh viện xem thử vết thương ở chân nhé?"
Thẩm Quân Kỳ vừa khởi động xe vừa hỏi ý kiến Hàm Chi. Anh cảm thấy dù sao cũng là lỗi của anh mới khiến Hàm Chi phải bị thương. Vì vậy cần phải làm gì đó bù đắp lại cho Hàm Chi,
"Không cần đâu. Anh cứ đưa tôi về phòng trọ của tôi là được."
Hàm Chi lạnh lùng nói. Cô tựa vào lưng ghế để nhắm mắt nghỉ ngơi. Hiện tại cô chỉ muốn về nhà thôi, vào bệnh viện rắc rối lắm. Hàm Chi nhắm mắt một lát rồi nhưng vẫn thấy chiếc xe không hề di chuyển vì vậy mới mở mắt ra nhìn thử Thẩm Quân Kỳ đang làm gì. Ánh mắt của Hàm Chi lập tức chạm phải ánh mắt của Thẩm Quân Kỳ. Thì ra từ nãy đến giờ Thẩm Quân Kỳ vẫn luôn nhìn cô, trong mắt không dấu diếm sự quan tâm.
"Chân em sưng đỏ như vậy, nếu không đi khám thử thì làm sao biết mà điều trị như thế nào? Chẳng may bên trong bị gãy xương thì như thế nào?"
Thẩm Quân Kỳ mở miệng khuyên Hàm Chi, anh vẫn cảm thấy nên đến bệnh viện khám trước thì hay hơn.