Ra là người đứng sau tài trợ cho bộ phim này là Thẩm Quân Kỳ. Công ty của anh ta cũng lấn sân sang mảng điện ảnh rồi à? Vì sao cô lại không biết nhỉ?
Thẩm Quân Kỳ cũng nhìn về phía Tiểu Chi trên sân khấu. Khi hai ánh mắt chạm nhau, Thẩm Quân Kỳ lại nhếch miệng lên cười một cái. Gương mặt cực kỳ trêu ngươi và đáng đánh đòn. Tiểu Chi nhíu mày. Cô có nhìn lầm không nhỉ. Tiểu Chi cứ có cảm thấy thấy Thẩm Quân Kỳ đang cố tình nhìn cô với một ý đồ nào đó. “Cô gái. Mời cô qua chọn một đoạn kịch bản”
Tiểu Chi cứ đứng im một chỗ mà không nhúc nhích vì vậy mà người dẫn chương trình phải lên tiếng thúc giục Tiểu Chi mau đi bốc thăm chọn kịch bản. “Hả? Ờ. Dạ vâng”.
Tiểu Chi lúc này mới giật mình tỉnh lại. Chết tiệt. Cô tại sao lại mất tập trung lúc này chứ? Cô đang thi casting mà.
Tiểu Chi tự nhủ với lòng mình không được để ý đến Thẩm Quân Kỳ nữa mà chỉ tập trung vào việc diễn xuất mà thôi.
Được rồi. Cố lên Tiểu Chi. Làm hết mình là được. Tiểu Chi hít thầm một hơi sau đó thì đi đến chỗ bốc thăm kịch bản. Tiểu Chi đã tự hứa với lòng không được phân tâm bởi vì Thẩm Quân Kỳ nữa. Thế nhưng dường như ông trời lại muốn trêu người cô. Kịch bản mà Tiểu Chi chọn được lại là diễn thử một đoạn nữ chính kết hôn giả với nam chính.
Trời đất. Chuyện này chẳng phải là giống như chuyện thật của cô và Thẩm Quân Kỳ sao? Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Tiểu Chi ngạc nhiên mà quay lại nhìn Thẩm Quân Kỳ, anh ta vẫn cứ duy trì nụ cười bí ẩn đó của mình. Tiểu Chi trở nên cực kỳ lúng túng không biết phải cư xử thế nào cho đúng.
Thế nhưng chưa kịp để cho Tiểu Chi có thể bình ổn lại cảm xúc kỳ lạ trong lòng mình thì cô gái dẫn chương trình đã một lần nữa thúc giục Tiểu Chi mau mau trình diễn, thời gian không còn nhiều.
Tiểu Chi cứ thế lúng ta lúng túng mà bị đẩy về giữa sân khấu. Đèn xung quanh bỗng dưng tắt hết, chỉ còn lại một ánh đèn chiếu thẳng trên người Tiểu Chi mà thôi. Và vô tình làm sao trong ánh đèn mờ mờ đó cô lại thấy được hình bóng của Thẩm Quân Kỳ. Vì vậy mà Tiểu Chi không thể nào tập trung diễn cho thật tốt được. Tiết mục casting của cô cực kỳ tệ.
Đến khi phần trình diễn kết thúc rồi Tiểu Chi chỉ có thể cúi gằm mặt mà đi xuống sân khấu. Cô không dám nhìn xuống ban giám khảo, càng không dám nhìn xuống khán giả xung quanh. Tiểu Chi sợ rằng sẽ thấy được những ánh mắt chế giễu và chê cười. Tiểu Chi cứ thế mà cúi mặt đi khỏi hội trường ra bên ngoài. “Tiểu Chi” Tân Quân thấy Tiểu Chi đi xuống thì liền gọi lớn. Thế nhưng cô nàng vẫn không nghe mà một mực đi thẳng. Tân Quân và Quỳnh Giang lập tức đuổi theo sau cô nàng. Sau khi vội vã chạy khỏi hội trường tìm kiếm một lúc lâu thì Quỳnh Giang và Tân Quân cũng tìm thấy được Tiểu Chi đang ngồi một gốc.
“Tiểu Chi. Cậu sao vậy?” Quỳnh Giang lo lắng mà nhìn cô bạn của mình rồi hỏi.
“Hic. Tớ không xong rồi. Tớ diễn tệ chết đi được. Thật xấu hổ” Tiểu Chi nghe thấy tiếng của Quỳnh Giang bèn ngẩng đầu lên, đáng thương mà nói. Cô thật sự là không thể nào hiểu nổi vì sao lúc nãy cô có thể diễn tệ đến như vậy nữa.
“Được rồi. Không sao. Không sao đâu. Chỉ là một buổi casting thôi à. Nếu không được chọn thì do ông đạo diễn đó mắt mù rồi, không phải lỗi tại cậu đâu”
Quỳnh Giang thấy Tiểu Chi đang suy sụp tinh thần như vậy thì bèn ôm lấy cô bạn của mình và an ủi. Thế nhưng tên mỏ quạ, đầu heo Tân Quân lại không hề biết được an ủi người khác chút nào. “Đúng là khi nãy cậu diễn cực kỳ tệ luôn đó Tiểu Chi” Tân Quân không hề kiêng dè gì mà bình phẩm phần thi casting khi nãy của Tiểu Chi. Bình thường cô nàng ở trong lớp cũng thuộc top những người xuất sắc trong diễn xuất. Thế nhưng không hiểu sao khi nãy lại có thể diễn tệ luôn vậy á. Tân Quân hy vọng rất nhiều vào Tiểu Chi. Anh đã từng xem cô diễn ở những đợt trường có chương trình hoặc trong các buổi kiểm tra rồi. Vì vậy nên Tân Quân cược rằng Tiểu Chi sẽ có được vai diễn ngày hôm nay thôi. Thế nhưng không ngờ những gì diễn ra trong ngày hôm nay lại ngược lại hoàn toàn so với dự đoán của anh. “Tân Quân. Cậu nói cái gì vậy hả? Tiểu Chi làm gì diễn dở?”
Quỳnh Giang nhìn Tân Quân mà đầy tức giận, vội vàng chỉnh lại lời nói của anh chàng. Người này điên rồi sao? Không thấy cô đang cực khổ an ủi, dỗ dành người đang chịu tổn thương là Tiểu Chi hay sao mà tự dưng lại ném một câu gây sát thương lớn như vậy trời.
Dù là Tiểu Chi có sai sót dẫn đến diễn không tốt thật nhưng cũng đâu thể nào thẳng thừ nói thẳng mặt cô nàng như vậy chứ? Đúng là cái tên thần kinh này. Hèn gì đến giờ vẫn ế nhăn răng mà không có bạn gái.
Quỳnh Giang nói xong thì nháy mắt liên tục với Tân Quân để ra hiệu với anh chàng. Hy vọng Tân Quân hiểu được ý cô mà không tiếp tục nói những chuyện khó đỡ nữa. Nhưng Quỳnh Giang đã đặt hy vọng vào sai người rồi. Một tên thần kinh thì làm sao mà hiểu được việc cô nàng đang làm chứ? “Tôi nói không phải à? Tiểu Chi hôm nay dở thật mà, phải nói cho cậu ấy biết. Cô nháy mắt với tôi như vậy làm gì? Bộ mắt cô có tật à?"
Tân Quân thấy Quỳnh Giang cứ nháy mắt liên tục với mình thì ngạc nhiên mà hỏi lại. Còn về chuyện diễn xuất của Tiểu Chi hôm nay thì anh vẫn bình phẩm như cũ. Tân Quân nghĩ rằng Tiểu Chi cần có những lời những nhận xác chân thật như vậy thì mới có thể tiến
bộ lên được. Diễn dở thì nói là diễn dở thôi, đâu thể dối lòng mà khen hay được chứ? Hơn nữa khen hay để làm gì ở trường hợp
này? Tân Quân thấy vẫn là một câu nói thật sẽ có ích đối với Tiểu Chi hơn.
Quỳnh Giang nghe thấy Tân Quân trả lời xong thì trở nên cạn lời. Cô thật sự muốn ngất xỉu với cái độ ngu ngốc của tên này luôn rồi. Hoặc là cô nên kiếm gì đó đập mấy phát vào đầu của Tân Quân để anh chàng có thể thông minh và nhanh nhạy ra một chút.
Quỳnh Giang tức giận nhìn chằm chằm vào Tân Quân, trừng mắt mà nhìn anh chàng.
“Rồi gì nữa đây? Sao tự dưng lại trừng mắt tức giận với tôi?” Tân Quân thấy Quỳnh Giang lại hành động kỳ lạ thì nhíu mày khó hiểu. Cô nàng này có bệnh về mắt à? Sao tự dưng hết nháy mắt với anh rồi lại là trừng mắt nhìn anh? Người này thật khó hiểu.
“Thôi. Quỳnh Giang. Cậu đừng có trách Tân Quân. Cậu ấy nói thật mà” Trong lúc Tân Quân và Quỳnh Giang đang tự cảm thấy khó hiểu lẫn nhau thì Tiểu Chi nhìn hai người mà nói. Tiểu Chi nắm lấy tay của Quỳnh Giang để cô nàng không trừng mắt với Tân Quân nữa mà quay sang nhìn cô. “Hôm nay tớ diễn dở thật. Tớ biết mà. Cậu không cần nói dối an ủi tớ đâu. Cám ơn cậu. Quỳnh Giang.”
" Tiểu Chi..."
" Thôi, chúng ta vào lớp học đi. Tiết học chiều nay sắp đến giờ rồi".
" Được".