• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ừ. Chỉ đơn giản muốn ngắm nhìn toàn cảnh khu vui chơi một lần trước khi bàn bạc chính thức với bên quản lý thôi."



Thẩm Quân Kỳ trả lời một cách hợp lý. Tuy nhiên chỉ có một mình anh biết đến chính bản thân anh cũng không giải đáp được vì sao lại muốn đi vòng đu quay với Tiểu Chi. Đáng lẽ lời hứa đi vòng đu quay của anh là dành cho một người khác.



"Ừ. Cũng đúng. Lên trên cao mới nhìn bao quát được mọi thứ. Oa. Anh nhìn hoàng hôn bên kia kìa. Đẹp quá"



Tiểu Chi kéo lấy tay Thẩm Quân Kỳ, chỉ cho anh xem một khu trời đỏ rực trong ánh lửa. Vòng lửa đỏ của mặt trời từ từ lặn xuống, trả lại bầu trời đêm đầy sao. Khu vui chơi bắt đầu thấp đèn lên, nhìn từ trên xuống chỉ thấy những đóm trắng nhỏ nhoi.



“Chúng ta trễ giờ hẹn với bên quản lý mất rồi."



Tiểu Chi chợt lo lắng nói, hấp tấp đứng trước cửa chờ vòng đu quay dừng hẳn để bước xuống. Cũng tại cô đòi đi chơi tàu lượn dẫn đến kéo dài thời gian như vậy.



"Không sao đâu."



Thẩm Quân Kỳ vẫn bình tĩnh như cũ. Anh bước xuống trước. Sau đó mới quay lại chìa tay ra cho Tiểu Chi làm chỗ nắm để bước xuống dễ hơn.



"AAA..."



Khi hai chân Tiểu Chi vừa chạm đến mặt đất thì chuyện bất ngờ xảy đến. Ròng rọc phía trên của buồng quay không hiểu vì lý do gì mà bất ngờ bung ra. Buồng quay tựa như một quả tạ rơi thẳng xuống nơi Tiểu Chi đang đứng. Những người có mặt xung quanh ai cũng hoảng sợ hét lớn.



Tiểu Chi nghe tiếng la hét, không hiểu chuyện gì quay lại thì thấy trên đầu mình khung sắt khổng lồ đang đáp xuống, cô trợn mắt lớn, não không kịp xử lý, tay chân chỉ có thể đứng bất động. Sau đó Tiểu Chi cảm thấy cơ thể mình bị một lực đẩy mạnh, cả người cô được ôm vào một vòng ngực ấm áp rồi té xuống đất.






"RẦM."



"Ưm..."



Mọi thứ đối với Tiểu Chi như một bộ phim quay chậm, thế nhưng nó chỉ diễn ra trong một tích tắc.



Một tiếng động lớn vang trời, kèm theo đó Tiểu Chi nghe một tiếng rên khẽ bên tai. Trước mắt cô toàn bộ đều nhuộm màu đỏ. Tiểu Chi hoảng sợ cố gắng nhìn rõ cảnh vật xung quanh.Tiểu Chi đang được Thẩm Quân Kỳ ôm vào trong lòng. Cô lồm chồm bộ dậy, vòng tay của Thẩm Quân Kỳ vẫn cứng rắn vòng quanh người cô.



“Thẩm Quân Kỳ?"



Tiểu Chi gọi khẽ.



"Em có sao không?"



Giọng nói anh thều thào, ngắt quãng như đang nén đau đớn. “Em không sao. Anh buông em ra được không?"



Giọng Tiểu Chi có chút nghẹn ngào, trong lòng cô có một nỗi sợ đang từ từ trào dâng đè lên trái tim cô đau nhói.



Thẩm Quân Kỳ nghe thấy Tiểu Chi nói cô không sao, dần dần từ từ buông lỏng cánh tay của mình ra.



Tiểu Chi lập tức ngồi bật dậy, nhìn người đàn ông vừa ôm mình khi nãy. Môi cô run lên bần bật, nước mắt tràn ra khóe mắt.



Thẩm Quân Kỳ nằm đó. Cả người anh toàn là máu. Trên đầu do va đập mạnh xuống đất nên bị thương. Một cánh tay anh còn kẹt dưới đống sắt ngổn ngang méo mó của khung đu quay. Trong giây phút sự cố xảy ra đó Thẩm Quân Kỳ đã bất chấp tất cả nguy hiểm của bản thân mà lao tới chỗ của Tiểu Chi.



"Cứu thương... Mau giúp tôi gọi cứu thương. Mau lên!”



Tiểu Chi bất lực hét lớn, những người xung quanh ồn ào nói gì đó nhưng cô không quan tâm được nữa. Tiểu Chi lao tới ôm chầm lấy người anh mà nấc lên từng tiếng.



"Thẩm Quân Kỳ... Thẩm Quân Kỳ. Cầu xin anh đó, làm ơn đừng xảy ra chuyện gì."



Bệnh viện cao cấp nhất tại Luân Đôn.



Tiểu Chi ngồi tại ghế chờ trước phòng cấp cứu, trên người cô toàn là máu – máu của Thẩm Quân Kỳ. Bàn tay của Tiểu Chi run rẩy đan vào nhau, cố giữ cho bản thân mình phải thật bình tĩnh.



Trong lòng luôn cầu xin Thẩm Quân Kỳ được bình an.



Kể từ lúc Thẩm Quân Kỳ được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện rồi đẩy luôn vào phòng cấp cứu với trạng thái được đánh giá là nguy kịch. Tiểu Chi vẫn ngồi chờ anh tại băng ghế này. Lâu lâu lại có tiếng khóc than từ các phòng cấp cứu vang lên khiến cô thật sự sợ hãi, hình ảnh Thẩm Quân Kỳ nằm trong vũng máu cứ hiện về trong đầu cô.



Qua một lúc lâu sau, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng bật mở, một người đàn ông lớn tuổi bước ra ngoài. “Bác sĩ. Anh ấy sao rồi?”






Tiểu Chi lao đến chỗ người đó, nắm chặt lấy áo ông mà hỏi. “Tình hình bệnh nhân rất nghiêm trọng. Đang cận kề cái chết. Cô là người nhà của bệnh nhân thì vui lòng ký vào giấy cam kết này thì chúng tôi mới có thể tiếp tục ca phẫu thuật này"



Người đàn ông chậm rãi nói. "Cái gì chứ? Ông nói dối”



Tiểu Chi hét lớn lên, nước mắt bắt đầu trào ra. "Anh ấy sao lại nguy hiểm đến tính mạng được chứ?"



"Cô gái. Tay bệnh nhân bị đè nát, xương vỡ nghiêm trọng. Mất máu quá nhiều. Hơn nữa trên đầu còn có vết thương do va đập. Chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi."



“Ông im đi"



Tay Tiểu Chi bắt đầu run nhiều hơn, trở nên mất kiểm soát, "Tôi không muốn nghe gì hết. Tôi cần anh ấy khỏe mạnh. Ông đi vào phòng chữa trị cho ấy anh hồi phục cho tôi. Ngay lập tức."



Nhìn người con gái trước mặt trở nên điên cuồng, người bác sĩ lắc lắc đầu ngán ngẩm. Định mở miệng nói tiếp thì bỗng phía hành lang trở nên ồn ào, một đám người áo đen hùng hổ tiến đến.



"Mấy người là ai?”



Ông tức giận chỉ tay vào đám người đó mà mắng, "Đây là bệnh viện. Các người không thể làm loạn được. Mau rời khỏi đây” Người đi đầu đám người là một cậu thanh niên khoảng ba mươi tuổi, gương mặt lạnh như tiền. Phía sau anh là một người trong chiếc áo blouse trắng, bên cạnh còn cầm một hộp đồ y tế chuyên nghiệp.



Hữu Cảnh là người thân cận nhất với Thẩm Quân Kỳ, nghe tin anh gặp nạn nên lập tức đến ngay. Trước đây anh cũng đã nghe nói đến Tiểu Chi, nhìn người con gái trước mặt anh đoán ngay là cô.



" Anh là ai?"



" Tôi là bạn của Thẩm Quân Kỳ, Hữu Cảnh. "



“Hữu Cảnh... Hữu Cảnh... Mau nói với ông ấy đi. Ông ấy nói Thẩm Quân Kỳ rất nghiêm trọng. Sắp chết rồi. Tôi không tin. Không thể nào như vậy đúng không?”



Tiểu Chi nhào đến kéo tay người đứng đầu đám người đó, vừa khóc vừa nói. truyện xuyên nhanh



Hữu Cảnh khẽ vỗ vỗ tay Tiểu Chi trấn an, rồi đẩy cô sang một chút. Bước đến trước người bác sĩ kia, anh không nói gì cả mà chỉ giơ tờ giấy cho phép tiến vào dù bất cứ trường hợp nào. Tờ giấy này có giá trị quyền lực cao nhất tại bệnh viện này.



Người bác sĩ tái mặt đứng sang một bên. Hữu Cảnh cũng không tiến vào phòng bệnh mà chỉ nghiêng người nhìn về người đàn ông áo blouse trắng phía sau anh. Người đó lập tức bước đến, đẩy cửa phòng cấp cứu mà bước vào trong, cánh cửa đóng lại ngăn cách hết toàn bộ ánh nhìn tò mò của mọi người.



Sau đó Hữu Cảnh bước lại phía Tiểu Chi, dìu cô cùng ngồi xuống băng ghế khi nãy mà chờ đợi. Đám người áo đen của Hữu Cảnh cũng tản ra đứng ở các điểm mấu chốt, chia nhau canh gác và bảo vệ khu vực này.



"Hữu Cảnh. Thẩm Quân Kỳ, anh ấy."



Tiểu Chi hoang mang nhìn một loạt hành động của Hữu Cảnh mà không hiểu gì, thế nhưng bây giờ cô chỉ còn quan tâm duy nhất đến một điều là tình trạng của Thẩm Quân Kỳ mà thôi.



"Em yên tâm đi. Thẩm Quân Kỳ sẽ không sao đâu." Hữu Cảnh cất lời nói. "Thật sao?"



Tiểu Chi như thấy được cọng cỏ cứu mạng, run rẩy hỏi lại.



"Đương nhiên. Người vừa đi vào trong đó là bác sĩ riêng của Thẩm Quân Kỳ, Louis là bác sĩ giỏi nhất trên thế giới. Có anh ấy ở đây thì chắc chắn Thẩm Quân Kỳ sẽ không có vấn đề gì đâu. Em yên tâm đi"



Hữu Cảnh giải đáp cho Tiểu Chi rõ để cô không phải lo lắng, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy trạng thái hoảng loạn đến như vậy của một cô gái. Xem ra cô và Thẩm Quân Kỳ có điều gì che giấu anh rồi đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK