Bà Thẩm nghe lời nói của Hàm Chi thì mới ngỡ ngàng. Đúng là bà sơ suất quá, vẫn chưa hỏi rõ thân thế của cô bé này mà đã vội vàng vậy rồi.
"Cháu còn đi học à? Học năm mấy rồi cháu"
"Dạ. Cháu đang học năm cuối rồi ạ." Hàm Chi trả lời thành thật với bà Thẩm.
"Năm cuối rồi? Vậy cũng chỉ còn một năm nữa thôi. Vậy dễ rồi. Năm nay hai đứa cứ đính hôn trước đi rồi năm sau kết hôn cũng đẹp. Cứ quyết định vậy đi." Bà Thẩm gật gù nói.
"Dạ?"
Hàm Chi bất ngờ mà nhìn bà Thẩm. Không phải chứ? Cô kiếm cớ muốn tránh khỏi việc kết hôn, tưởng thành công rồi ai ngờ vẫn là kết quả này ư?
"Mẹ..."
Thẩm Quân Kỳ nghe mẹ mình nói vậy thì cũng bức xúc. Anh đâu muốn đám cưới gấp như vậy làm gì chứ? Anh kêu Hàm Chi về chỉ là để cho ba mẹ của anh bớt thúc ép anh lại thôi. Thẩm Quân Kỳ gọi lớn, định lên tiếng kháng nghị là đã bị bà Thẩm chặn lại "Con cứ ngồi yên ở đó. Chuyện này cứ để mẹ tính" Bà Thẩm giơ tay ra ý bảo Thẩm Quân Kỳ không cần nói gì nữa. Sau đó bà đứng dậy, bước đến chiếc ghế đối diện, ngồi xuống bên cạnh Hàm Chi.
Bà Thẩm nhẹ nhàng cầm lấy tay của Hàm Chi. Cô lập tức căng cứng người, không dám thở mạnh, cực kỳ căng thẳng mà nhìn bà Thẩm.
"Không cần phải sợ. Ta nhất định sẽ để cho thằng nhóc này đàng hoàng cưới con vào nhà. Nhất định sẽ không để con phải chịu thiệt thòi đâu."
Hàm Chi liếc nhìn Thẩm Quân Kỳ, hiện tại anh đã hoàn toàn bị mẹ anh cho ra rìa, không thể nói gì được nữa. Hàm Chi chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu với bà Thẩm.
"Dạ. Cháu cảm ơn bác"
"Sao giờ này còn gọi là bác nữa?"
Bà Thẩm có vẻ phật ý, khẽ nhăn mặt một cái. Cô ngơ ngẩn mở to mắt mà nhìn. Cô không biết câu nói của mình có gì sai khiến bà Thẩm lại biểu cảm như vậy.
Bà Thẩm nhìn Hàm Chi trở nên căng thẳng thì liền cười xòa. Đứa trẻ này thật đúng là ngây thơ quá đi. Bà vỗ vỗ nhẹ lên tay của Hàm Chi, khẽ trách cứ.
"Con đã là con dâu của ta rồi. Sau có thể gọi ta là bác nữa chứ?"
Con dâu? Hàm Chi vừa nghe thấy lời nói của bà Thẩm xong mà suýt nữa thì ngất. Này, chuyện này có phải là nhanh quá rồi không? Cô mới gặp người phụ nữ này lần đầu tiên mà sao đã trở thành con dâu ngay và luôn vậy nè? Hàm Chi cảm thấy thật sự muốn khóc. Cô cười gượng gạo với bà Thẩm. Sao đó âm thầm đưa bàn tay trống còn lại của mình đưa sang bên cạnh, nắm lấy quần của Thẩm Quân Kỳ mà giật giật, ý bảo anh ta mau nói gì đi. Sự tình phát triển đến bước này cũng quá nhanh rồi đó.
Thẩm Quân Kỳ bị Hàm Chi giật quần, phiền muộn mà nhìn đến mẹ. Anh cũng muốn nói gì đó lắm chứ. Thế nhưng ánh mắt đầy uy hiếp của bà đang nhìn anh thế kia thì làm sao anh có thể nói gì được. Anh không muốn bị mẹ lôi ra đánh ngay tại đây, ngay trước mặt Hàm Chi luôn đâu. Mất mặt lắm.
Vì vậy Thẩm Quân Kỳ chỉ có thể giả vờ mà nắm lấy tay Hàm Chi trước mặt mẹ của mình, khẽ vuốt ve. Nhưng thật sự là Thẩm Quân Kỳ đang viết vào trong tay của Hàm Chi chữ "không" muốn phản hồi lại cô là không thể làm khác được.
Hàm Chi nhận được phản hồi của Thẩm Quân Kỹ thì trong lòng càng trở nên tức giận hơn. Cái tên đàn ông chết tiệt này thật đúng là vô tích sự quá mà. Tình hình trở nên phức tạp thế này, phát triển theo một chiều hướng khác hoàn toàn vậy mà anh ta cũng không thể xử lý được gì hết. Tức thật.
Bà Thẩm nhìn thấy Thẩm Quân Kỳ nắm tay của Hàm Chi thì ý cười trong ánh mắt càng đậm hơn. Bà khẽ kéo tay Hàm Chi, lại kéo sự chú ý của cô về lại trên người mình.
"Tiểu Chi. Con sao vậy? Còn không mau gọi ta là mẹ đi".
Bà Thẩm vui vẻ mà nói với Hàm Chi. Trong lòng âm thầm quyết định, đứa con dâu này bà nhất quyết phải đem vào nhà họ Thẩm cho bằng được rồi đó.
"A. Dạ thưa mẹ. Con biết rồi ạ"
Hàm Chi bị bà Thẩm thúc giục, không còn cách nào khác nhắm mắt gọi đại người mẹ chồng này. Hu hu. Cô thật sự là cảm thấy quá oan uổng mà. Đến cả được chuẩn bị tâm lý trước khi lấy chồng cô còn không có nữa thì đã có thêm một bà mẹ chồng bất đắc dĩ rồi.
"Tốt. Tốt lắm."
Bà Thẩm nghe Hàm Chi gọi mình là mẹ thì trong lòng rất phấn khởi, nụ cười trên miệng càng không thể nào ngừng được. Buổi sáng ngày hôm nay quyết định đi đến đây là quyết định sáng suốt nhất của cuộc đời bà rồi.
"Mà mẹ à!" Hàm Chi cũng cười lại với bà Thẩm, sau đó ngập ngừng gọi.
" Con dâu của mẹ muốn nói gì nào?” Bà Thẩm hào hứng nhìn Hàm Chi, bà rất thích tiếng gọi mẹ này đấy.
“Chuyện là chuyện đính hôn chắc cũng thư thả thêm một thời gian nữa được không ạ? Mẹ cũng biết năm cuối thường sẽ rất căng thẳng mà, con sợ không thể sắp xếp thời gian để làm tốt được. Tinh thần cũng sẽ không thoải mái. Lúc đó lại có thể xảy ra sơ suất gì thì con thật sự áy náy lắm".
Hàm Chi lựa lời nói, cô tỏ ra buồn bã và đáng thương. Hy vọng rằng điều này có thể khiến cho bà Thẩm thương tình mà thuận theo ý cô.
"Được. Cứ theo ý con là được. Dù sao con cũng đã gọi mẹ một tiếng mẹ rồi thì những bữa tiệc như vậy cũng không quan trọng lắm. Mẹ đã xem con là con dâu của mẹ rồi" Bà Thẩm sau khi nghe lời nói của Hàm Chi thì không những không giận mà còn tỏ ra rất thông cảm cho Hàm Chi. "Con cảm ơn mẹ ạ." Hàm Chi nhìn bà Thẩm, nở một nụ cười chân thật nhất từ lúc gặp bà cho đến giờ. Cô thật lòng cảm kích bà.
"Đều là người một nhà cả mà. Con có gì mà cần phải cảm ơn chứ? Con cứ lo học thật tốt. Sau đó tốt nghiệp rồi cùng thằng con trai xấu xa này của mẹ đám cưới thật linh đình, rồi sinh cho mẹ một đứa cháu kháu khỉnh là được. Những chuyện khác con không cần phải lo đâu."
Bà Thẩm càng nói thì càng trở nên phấn khích. Ánh mắt sáng rực lên khi nhắc đến chuyện Hàm Chi có con với Thẩm Quân Kỳ. Bà thật sự trông chờ đến ngày được bồng cháu lắm rồi.
“Hay là hai đứa cứ sinh đại một đứa trước cũng được đó. Mẹ chăm cho, không sợ ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của hai đứa đâu"
Nụ cười trên mặt của Hàm Chi đông cứng lại, không biết phải trả lời bà Thẩm thế nào. Sao chuyện này càng ngày càng đẩy đi xa quá rồi. Cô với Thẩm Quân Kỳ có con á? Không thể nào. "Khụ khụ".
Thẩm Quân Kỳ đang nhàn nhã uống nước một bên, nhìn Hàm Chi đóng vai con dâu với mẹ của mình một cách thích thú. Đến khi nghe mẹ của mình nói việc hai đứa có con thì bị bất ngờ mà sặc nước ho lớn.
"Cái thằng này. Lớn to đầu vậy mà ăn uống còn không nên thân? Rồi sao mà lo cho vợ cho con được hả?"
Bà Thẩm đang hạnh phúc trong viễn cảnh được có cháu bồng của mình nhưng bị tiếng ho của Thẩm Quân Kỳ cắt ngang thì lập tức không vui mà mắng anh.
"Giờ này là mấy giờ rồi còn không mau đi lấy đồ ăn cho Tiểu Chi ăn sáng hả?"
"Con đi lấy đồ ăn cho cô ấy? Khụ khụ..."
Thẩm Quân Kỳ đang ho còn nghe mẹ mình mắng, trong lòng không mấy dễ chịu. Sau đó anh còn nghe bà Thẩm bảo anh đi lấy đồ ăn cho cô thì có chút không tin nổi mà hỏi lại.