"Thôi. Anh có phải là đàn ông không thế? Có chuyện chút xíu mà cứ nói đi nói lại hoài vậy. Anh làm cái gương mặt đáng sợ đó làm gì?"
Hàm Chi nhún vai, thờ ơ nói. Cô hoàn toàn phớt lờ đi gương mặt giận dữ của Thẩm Quân Kỳ. Đằng nào thì trong các lần gặp gỡ của cô và Thẩm Quân Kỳ, gương mặt cô gặp được nhiều nhất vẫn là gương mặt đang tức giận của anh ta. Hàm Chi nhìn riết đến chán luôn rồi.
"Anh có chuyện gì muốn nói với tôi không? Không nói thì tôi về đây." Hàm Chi quyết định chủ động mà hỏi Thẩm Quân Kỳ. Cô muốn nhanh nhanh kết thúc cuộc gặp gỡ này ở đây thôi. Cô còn có ca làm vào buổi tối nữa, không thể cứ ở đây dây dưa với Thẩm Quân Kỳ được.
Thẩm Quân Kỳ thấy thái độ thờ ơ của Hàm Chi thì càng trở nên tức giận hơn. Thế nhưng đúng là anh không thể làm gì được Hàm Chi cả. Được. Coi như lần này anh nhịn cô. Thẩm Quân Kỳ nén xuống cơn giận dữ của mình nhưng gương mặt vẫn khó coi như cũ. Anh đẩy bìa hồ sơ trên bàn về phía Hàm Chi rồi lạnh lùng
nói.
"Ký đi."
"Cái này là cái gì vậy?" Hàm Chi vẫn dùng thái độ bình tĩnh đó mà hỏi là Thẩm Quân Kỳ. "Em không thể tự mở ra đọc được sao?"
Gân xanh trên trán của Thẩm Quân Kỳ bắt đầu hằn lên rõ ràng hơn. Anh cảm thấy người con gái này đúng là sinh ra để đối nghịch với anh hay sao ấy.
"Không dám mở. Ai biết trong đây là gì? Thẩm đại thiếu gia sử dụng toàn đồ sang trọng không, lỡ may tôi không cẩn thận làm rách hay hư hỏng gì anh bắt đền tôi thì quả thật tôi không có đủ tiền để đền anh rồi. Nên vẫn là phiền anh tự nói cho tôi biết trong đây là cái gì đi."
Hàm Chi ngồi tựa lưng vào thành ghế, hoàn toàn không có ý định muốn tự mở tập hồ sơ này ra để xem bên trong. Dù trong lòng Hàm Chi cũng đã đoán ra được trong đó là gì rồi, nhưng mà cô vẫn cứ không thích mở ra đấy. Ai lại muốn tự đưa tay vào còng bao giờ chứ? Ít ra thì trước lúc đó cũng phải làm cao một chút, giả ngu một chút vẫn tốt hơn.
"Không chịu mở ra xem?"
Thẩm Quân Kỳ nghe lời nói của Hàm Chi thì liền hỏi lại, sau đó gật đầu mấy cái. Anh tức giận kéo tập hồ sơ lại về phía mình, thô lỗ mà mở nó ra, lấy tài liệu bên trong mà ném lại trên bàn ở trước mặt Hàm Chi.
"Được. Vậy tôi mở ra cho em. Đây. Được chưa? Em có thể tự đọc được đúng không? Có cần tôi đọc cho em nghe trong đó viết gì luôn không hả?" Thẩm Quân Kỳ hoàn toàn bị Hàm Chi chọc giận. Anh gặp cô lần nào cũng như lần nấy, đều bị cô làm cho bực mình.
"Tôi có thể đọc được, không nhọc lòng Thẩm đại thiếu gia. Hừ. Dù gì tôi vẫn còn là sinh viên đại học đấy nhé. Anh đừng có mà khinh thường tôi." Hàm Chi nghe lời nói của Thẩm Quân Kỳ thì lập tức lên tiếng đáp trả. Cô chủ động nhặt tài liệu lên mà đọc.
Đúng như Hàm Chi đoán. Đây là hợp đồng về việc mà Thẩm Quân Kỳ đã nói đến lúc hai người gặp lần đầu tiên. Hợp đồng cho việc Hàm Chi đồng ý làm vị hôn thê giả của Thẩm Quân Kỳ. Hàm Chi chăm chú đọc từng điều khoản có trong đó.
"Vâng. Thưa cô sinh viên đại học. Nhờ cô hãy đọc cho kỹ rồi ký nhanh giúp tôi. Sau đó phiền cô rời khỏi nhà của tôi ngay lập tức. Tôi không tiễn." Thẩm Quân Kỳ liếc nhìn Hàm Chi mà tức giận nói. Anh thật sự không có cách nào giao tiếp bình yên với con nhóc này nữa rồi.