"Nếu mà em không biết được thì nên chấp nhận đi chứ?" Thẩm Quân Kỳ được nước làm tới mà nói.
"Mà em đừng có ở đây nói lung tung nữa. Mau thay đồ ra gặp mẹ anh đi. Để bà vào đây một lần nữa thì không hay đâu".
“Quân Kỳ. Xong chưa con? Gần hết mười phút rồi đó nha." Vừa dứt lời thì tiếng nói của bà Thẩm đúng lúc vang lên ở ngoài phòng khách.
"Mẹ chờ chút. Tụi con đang thay đồ".
Thẩm Quân Kỳ càng trở nên gấp gáp hơn. Anh la lớn để đáp lời với bà Thẩm sau đó quay trở lại nhìn cô.
"Đó. Em thấy chưa. Mau lên. Mẹ sắp xông vào nữa rồi đó"
"Khoan đã."
Hàm Chi bị Thẩm Quân Kỳ hối thúc mà hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Trước hết anh có thể nói cho tôi biết lý do vì sao tôi phải ra ngoài gặp mẹ của anh không? Mẹ anh thì anh tự đi gặp đi chứ, liên quan gì đến tôi? "
"Em quên thỏa thuận đã hứa với anh rồi à?" Thẩm Quân kỳ nghe cô hỏi lại mình câu hỏi như vậy thì lập tức nghiêm giọng mà nói "Em đừng tưởng hợp đồng em chưa ký thì có quyền lật lọng với anh nhé"
“Thỏa thuận? Hợp đồng?"
Hàm Chi nói lại hai từ này, sau đó cũng nhớ ra cái mà Thẩm Quân Kỳ đang nói đến là gì. Thẩm Quân Kỳ yêu cầu cô làm vị hôn thê của anh ta để ra mắt ba, mẹ anh ấy, đối phó với hai người lớn để anh ta có thể tự do bay nhảy yêu đương bên ngoài.
"Vậy có nghĩa là lúc này tôi phải đóng vai người yêu của anh ra mắt mẹ anh ư? Ngay bây giờ ư? Thẩm Quân Kỳ, anh có nhầm không vậy? Gấp gáp như vậy làm sao tôi chuẩn bị kịp?"
Hàm Chi vừa suy nghĩ ra vấn đề thì lập tức trở nên hốt hoảng. Anh ta bảo cô cứ không có chuẩn bị gì hết mà ra gặp người lớn như vậy sao? Hơn nữa mẹ của Thẩm Quân Kỳ vừa rồi bắt gặp cô cùng anh ta ở trên giường ngủ, chắc chắn ấn tượng của mẹ anh đối với cô rất tệ rồi.
“Đúng vậy. Anh cũng hết cách rồi. Mẹ anh không hiểu sao lại đến bất ngờ như vậy. Anh cũng trở tay không kịp. Nhưng mà nếu lúc này em không ra nói chuyện với mẹ anh là không được đâu".
Thẩm Quân Kỳ khó xử mà nói. Anh cũng đang rối lắm. Thẩm Quân Kỳ vốn là muốn để anh và Hàm Chi từ từ tìm hiểu sở thích của nhau trước, hoặc là ít nhất hai người cũng phải bàn bạc về lời nói của nhau trước rồi thì anh mới dẫn cô về ra mắt gia đình. Nhưng không ngờ mẹ anh lại làm một trận đột kích như vậy, bắt gặp anh và Hàm Chi cùng lúc, giờ có muốn trốn thì cũng trốn không được. Mọi thứ đang cực kỳ rối ren.
"Nhưng mà..."
Hàm Chi ngập ngừng mở miệng. Hàm Chi chưa bao giờ ra mắt gia đình của bạn trai cả, nên cô cũng không biết những người khác như thế nào. Tuy nhiên cô có thể khẳng định trong trường hợp này của cô nhất định sẽ rất thê thảm. Mẹ của Thẩm Quân Kỳ không ghét cô mới là lạ. Không biết mẹ của Thẩm Quân Kỳ có khó tính không nhỉ? Có khi nào ra tay đánh cô không? Cô càng suy nghĩ thì càng cảm thấy sợ hãi, cô vội vàng nói với Thẩm Quân Kỳ.
"Hay là anh ra đó trước đi. Tôi sẽ đi cửa sau trốn khỏi đây. Anh cứ nói tôi có việc bận nên về trước rồi nên không thể nói chuyện được. Hôm khác đến nói sau được không? Vậy nha. Tôi trốn trước".
Hàm Chi nói xong thì lập tức muốn xuống giường tìm đường bỏ chạy, thế nhưng cô quên mất chân mình đang bị thương. Kết quả là một lần nữa chuẩn bị té và cũng là Thẩm Quân Kỳ đỡ cô ngồi trở lại giường.
"Chân em như vậy đi đâu mà đi? Hơn nữa nhà anh chỉ có một đường ra ngoài duy nhất. Em làm sao có thể ra khỏi đây mà mẹ anh không thấy được chứ?"
Thẩm Quân Kỳ nhìn Hàm Chi đang lo lắng trên giường, vội vàng phân tích cho cô rõ trường hợp hiện tại.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi không thể nào ra gặp mẹ anh trong hoàn cảnh này được đâu. Đáng sợ lắm".
Hàm Chi níu chặt lấy áo của Thẩm Quân Kỳ, run run mà hỏi lại. Thẩm Quân Kỳ khó xử mà nhìn Hàm Chi.
“Con trai. Nhanh lên. Mẹ hết chờ nổi rồi đây này. Con đừng có mà hòng đem con dâu của mẹ giấu đi. Thằng nhóc xấu xa. Mau lăn ra đây."
Giọng nói của bà Thẩm lại một lần nữa vang lên. Dường như tính nhẫn nại của bà đã cạn kiệt, giọng nói đầy bực bội.
"Mẹ chờ thêm một chút đi. Con ra ngay đây mà".
Thẩm Quân Kỳ đen mặt mà trả lời mẹ mình. Sau đó quay lại nhìn cô.
"Tiểu Chi. Nghe lời anh. Em cứ ra đó ngồi nói chuyện với mẹ của anh. Cứ như bình thường là em thôi, không cần phải cố tỏ ra bản thân mình như thế nào cả."
“Vậy nếu mẹ của anh hỏi chuyện của tôi và anh quen nhau như thế nào thì phải làm sao? Nói không khéo thì sẽ bị lộ tẩy mất" Hàm Chi nghe Thẩm Quân Kỳ nói thì càng trở nên lo lắng hơn, “Không cần lo "
Thẩm Quân Kỳ vỗ nhẹ trên đầu của Hàm Chi như trấn an cô "Em cứ nói những chuyện bình thường, còn nếu liên quan đến chuyện của anh thì em cứ cười rồi tỏ ra ngại ngùng, để tôi nói thay cho em là được".
"Được không đó?" Hàm Chi vẫn cảm thấy không an tâm lắm. "Được mà." Thẩm Quân Kỳ cố gắng khích lệ Hàm Chi. Nhưng thật ra trong lòng anh cũng không chắc chắn lắm, không biết cô gái này có thể an toàn vượt qua ải của mẹ anh hay không đây.
"Nếu như có chuyện gì sai sót xảy ra, khiến cho mẹ của anh phát hiện chuyện tôi với anh là lừa dối thì anh cũng không thể nào đòi lại tiền viện phí của ba tôi đâu đó."
Hàm Chi suy nghĩ một chút, bèn nói ra việc mà cô lo lắng nhất. “Cố Hàm Chi. Em có thể nào tự tin lên một chút được không hả? Sao em chưa đánh mà đã chạy, chưa đối diện với mẹ anh mà em đã sợ bị lộ tẩy mọi chuyện rồi ?"
Thẩm Quân Kỳ nhăn mặt, rất không hài lòng khi nghe câu nói của Hàm Chi. Sao cô nhóc này lại có thể vô trách nhiệm như vậy chứ, việc không xong thì phủi mông bỏ chạy định quăng hết mọi rắc rối cho anh sao?
"Tôi không biết. Anh hứa đi. Nếu anh không chịu đồng ý thì hôm nay tôi nhất định sẽ không ra ngoài đó gặp mẹ của anh đâu. Anh
cứ đi một mình đi"
Hàm Chi quay mặt đi, cương quyết nói, Hàm Chi sợ một khi chuyện của Thẩm Quân Kỳ không thành công, anh ta lại trút hết mọi tội lỗi trên đầu cô. Nếu anh ta tức giận đòi lại tiền ngay bây giờ thì tiền viện phí của ba cô biết phải làm thế nào chứ? Vì vậy Hàm Chi nhất quyết phải ép Thẩm Quân Kỳ cho mình một lời hứa đảm bảo.
Thẩm Quân kỳ thấy thái độ cứng rắn không chịu thương lượng của Hàm Chi thì mặt mũi càng khó coi hơn. Anh nhìn liếc lên đồng hồ đã qua thời gian mà mẹ anh cho rồi. Nếu vẫn còn cứ dây dưa ở đây thì để đến lúc mẹ anh tông cửa vào một lần nữa thì đừng hòng có cơ hội qua được ải này. Mọi chuyện chắc chắn sẽ đi tông hết mất.
"Được rồi. Anh hứa với em. Được chưa?" Thẩm Quân Kỳ nghiến chặt răng mà nói,
"Chưa được. Anh phải nói rõ ràng ra. Anh hứa chuyện gì” Hàm Chi quay mặt lại, nhìn Thẩm Quân Kỳ mà bắt bẻ.
“Anh hứa nếu ngày hôm nay có chuyện gì xảy ra thì cũng do chính anh chịu trách nhiệm, sẽ không liên lụy đến lợi ích của em. Được chưa? Em có cần ghi âm lại để làm bằng chứng luôn không?"