• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì?”



Tiểu Chi và Quỳnh Giang đồng loạt hỏi lại sau khi câu nói của Tân Quân vừa dứt xong.



“Còn ở đó mà hỏi cái gì? Mau xem xem số thứ tự của hai người lại đi” Tân Quân nhìn hai cô nàng ngốc nghếch Tiểu Chi và Quỳnh



Giang mà nhắc nhở.



Tiểu Chi và Quỳnh Giang lập tức sực tỉnh lại, vội vàng lấy tờ giấy báo danh mà khi nãy vừa vào hội trường đã được phát lúc điểm danh. Số thứ tự của Quỳnh Giang trước Tiểu Chi, vì vậy cô nàng sẽ là người diễn đầu tiên. “Hic. Tớ run quá. Làm sao giờ?” Quỳnh Giang ngẩng đầu nhìn sang Tiểu Chi mà than thở. Khi nãy giờ tám nhảm không sao đột nhiên giờ chuẩn bị lên sân khấu thì lại cảm thấy căng thẳng quá. “Không sao đâu. Cậu cố lên. Tớ tin cậu làm được mà. Cứ làm hết sức mình là được”



Tiểu Chi vội vàng khuyên nhủ cô bạn, dù thật là bản thân của cô cũng đang cực kỳ lo lắng. Tay đổ đầy mồ hôi ra rồi. “Xin mời sinh viên số báo danh 124 - Quỳnh Giang lên sân khấu






chuẩn bị dự thi”



Người dẫn chương trình trên sân khấu đã gọi tên người đến casting tiếp theo. Quỳnh Giang hít một hơi thật sâu, ôm chầm lấy Tiểu Chi một cái để có thêm can đảm sau đó quay lưng bước đi lên sân khấu. Tiểu Chi ở lại tại chỗ, siết chặt tay mà thầm cầu ước cho cô bạn của mình.



“Khi nãy không phải hai cậu vẫn còn nói hay lắm mà? Sao giờ lại căng thẳng đến mức run rẩy thế này rồi hả?”



Tân Quân đứng một bên thấy Tiểu Chi lo sợ đến mức căng cứng cả người lại thì liền không nhịn được mà buông lời trêu chọc. Anh đứng đây cùng với Tiểu Chi mà Quỳnh Giang xem qua hai, ba lượt biểu diễn rồi. Hai cô nàng đứng bên cạnh lâu lâu lại chép miệng bình phẩm buổi diễn của người ở trên sân khấu. Tân Quân chỉ ở bên cạnh cười cười, mong chờ đến lúc hai cô nàng này lên sân khấu coi có tốt hơn bao nhiêu không. Nhưng không ngờ là chỉ mới vừa được gọi đến tên thôi là hai cô đã bắt đầu quấn quíu cả lên, không còn nét bình tĩnh châm chọc người khác như vừa rồi



nữa.



“Cậu im đi. Người đã diễn casting thành công trót lọt như cậu thì không có quyền lên tiếng ở đây”



Tiểu Chi đương nhiên là nghe ra giọng điệu đâm chọt của Tân Quân, nhưng hiện tại cô đúng thật đang căng thẳng lắm vì vậy cũng không có sức lực mà cãi lại với cậu ta nữa rồi. Ánh mắt Tiểu Chi nhìn chằm chằm lên sân khấu, theo dõi bóng dáng của Quỳnh Giang. “Đừng lo lắng” Tân Quân nhìn Tiểu Chi, rồi lại nhìn lại lên sân khấu nơi Quỳnh Giang đang biểu diễn, thuận tiện nói ra một câu. “A... ai lo lắng chứ?”



Tiểu Chi lắp bắp mà chống chế. Cô cũng không hiểu mình tại sao lại có thể căng thẳng đến mức này chứ. Quỳnh Giang ở trên sân khấu đang làm rất tốt. Khi Quỳnh Giang bước lên sân khấu thì đã trở thành một cô nàng khác. Cô bạn đã ôm lấy cô đầy căng thẳng khi nãy đã trở mình rồi, đầy tự tin và xinh đẹp. Nhưng không



hiểu sao khi nhìn thấy Quỳnh Giang như vậy Tiểu Chi lại càng thêm sợ hãi. Một nỗi sợ không tên. “Người nào đang lắp bắp thì tớ đang nói người đó đấy” Tân Quân bật cười, nói ngược lại với Tiểu Chi. Câu nói khiến Tiểu Chi nghẹn họng, không thể nào lên tiếng nữa. Cô rất sợ mình lại thốt ra những lời nói lắp bắp thì chẳng phải là tự bản thân thừa nhận rồi hay sao? Tiểu Chi cảm thấy cô vẫn nên im lặng thì hơn.



Quỳnh Giang vẫn đang ở trên sân khấu biểu diễn rất tốt, đoạn kịch bản này có vẻ như đã đúng vào sở trường của cô nàng. Quỳnh Giang diễn xuất thần, Tiểu Chi bất giác cũng bị cuốn theo luôn. Trong lòng Tiểu Chi cảm thấy rất ngưỡng mộ Quỳnh Giang, không biết chốc nữa cô lên sân khấu có thể diễn tốt được như vậy hay không? Tiểu Chi siết chặt hai bàn tay lại, chỉ cầu mong mình đừng làm ra trò gì mất mặt là được rồi. “Cậu không cần phải lo lắng đâu. So với Quỳnh Giang thì cậu diễn tốt hơn rất nhiều đấy.”



Cậu con trai con ngạo bên cạnh lại phát lên một câu nói. Tiểu Chi biết là Tân Quân đang muốn an ủi mình.






“Đương nhiên là vậy rồi”



Tiểu Chi không muốn khiến người khác lo lắng cho mình. Cô hất mặt lên, tỏ vẻ tự tin đầy mình là nói. “Ừ. Trong lớp không phải cậu vẫn luôn giành được điểm số rất tốt sao? Hơn nữa cũng như lúc nãy cậu nói đó. Thật ra buổi casting ngày hôm nay người thoải mái nhất là cậu. Bởi vì cậu đến đây không với tâm thế là tranh giành, mà chỉ vì muốn thử trải nghiệm bản thân mà thôi. Vì vậy cũng không cần phải căng thẳng, cứ làm như bình thường, biểu hiện như bình thường khi diễn trước mặt thầy cô là được rồi. Đúng không?”.



Giọng nói Tân Quân vẫn cứ đều đều vang lên bên tai của Tiểu Chi. Nó khiến cho Tiểu Chi trở nên ấm lòng hẳn lên, bất giác căng thẳng cũng đã xua đi mất. “Này. Cậu đang an ủi cho tớ à? Một người độc mồm như cậu mà cũng biết quan tâm đến bạn học chung lớp á? Ngộ à nhen?”



Tiểu Chi đã hết căng thẳng thì lại trở về với cô nhóc tinh nghịch ban đầu. Cô nhìn sang mà nghi ngờ hỏi.



“Cậu im đi”



Tân Quân sẵn giọng quở trách Tiểu Chi, nhưng cũng chỉ là đùa thôi. Tiểu Chi bây giờ đã không còn sợ Tân Quân nữa rồi. Anh chàng này chỉ toàn làm ra vẻ làm giỏi. “Hừ. Lát nữa cậu diễn không tốt thì xem tôi sẽ xử lý cậu như thế nào nhé? Nói gì đi chăng nữa thì cũng là chính tay tôi đi đăng ký



cho cậu đó. Cậu diễn không tốt thì thầy diễn xuất sẽ chê cười tôi. Đến lúc đó cậu đừng hòng được yên thân”



Tân Quân lại càng thêm nhăn mặt, nói lời đe dọa với Tiểu Chi. Thế nhưng cô nàng chỉ cười khanh khách. Tân Quân không thể gồng giận dữ được nữa, cũng bất giác cười theo. “Ha ha. Cậu diễn vai này buồn cười lắm đó biết không?” Tiểu Chi vỗ vỗ vào vai của Tân Quân mà nói.



“Xin mời sinh viên số báo danh 125 - Cố Hàm Chi lên sân khấu chuẩn bị dự thi”



Phần thi của Quỳnh Giang đã kết thúc từ lúc nào, Tiểu Chi không theo dõi nên không nhận ra được. Người dẫn chương trình trên sân khấu đã gọi tên người tiếp theo phải lên sân khấu. “Đi đi. Cố lên nhé” Tân Quân đưa tay xoa đầu cô nàng Tiểu Chi, sau đó khích lệ cô. Tiểu Chi gật gật đầu, cảm kích mà nhìn Tân Quân.



Cô nghĩ lại rồi, có được một người bạn như Tân Quân quả thật là rất đáng quý, Tiểu Chi không hối hận vì ngày hôm đó đã nắp nơi con hẻm mà chứng kiến bí mật của Tân Quân.



“Ừ. Cám ơn cậu”



Hiện tại Tiểu Chi cảm thấy cả người mình rất nhẹ nhàng, thoải mái. Tâm trạng tốt nhất từ trước đến giờ. Tiểu Chi xinh đẹp đi đến bên cạnh người dẫn chương trình, cuối đầu chào khán giả.



Những tưởng buổi casting của cô sẽ cứ thế diễn ra tốt đẹp. Thế nhưng khi Tiểu Chi nhìn xuống dàn giám khảo đang ngồi bên dưới thì cơ mặt bỗng dưng cứng lại. Người đàn ông đang ngồi ở giữa hàng ghế danh giá nhất đó chẳng phải là Thẩm Quân Kỳ sao? Sao anh ta lại có mặt ở đây chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK