"Nếu con và Quân Kỳ đã xác định sẽ ở bên nhau thì chuyện này không có gì gọi là gấp cả. Con cứ tin tưởng mẹ yên tâm mà dọn vào đây ở. Con dâu của nhà họ Thẩm này nhất định sẽ thuộc về con rồi."
Bà Thẩm xoa tay của Hàm Chi âu yếm nói, sau đó như chợt nhớ ra điều gì nữa bà liền bổ sung.
"Mẹ quên mất. Chân con còn bị thương đúng không? Ở một mình đâu có tiện. Con đến đây ở để Quân Kỳ nó chăm sóc cho con, trong nhà còn có nhiều người khác có thể ở bên con. Ở một mình rồi lỡ như có chuyện gì xảy ra thì làm sao con xử lý được? Không được, không được. Con đến đây ở luôn đi, ngay trong hôm nay. Đồ đạc cần thiết con cứ nói với mẹ. Mẹ sẽ mua mới cho con nhé."
Bà Thẩm một mực mà nói hết những lý do của bà. Hàm Chi ở bên cạnh chỉ có thể lắng nghe, không phản bác được câu nào. Thế nhưng trong lòng thì đang kêu gào tuyệt vọng.
Xong rồi. Thế là xong rồi. Cô bị ép gả đi thật rồi sao? Nếu như chuyển đến đây ở chung với Thẩm Quân Kỳ thì không biết có chuyện gì sẽ xảy ra đây nữa.
Trên bàn ăn, Thẩm Quân Kỳ và Hàm Chi gương mặt đều nghiêm trọng, chỉ có một mình bà Thẩm là tâm trạng vui vẻ, cười nói mà thôi.
Hàm Chi nhìn lại về phía Thẩm Quân Kỳ, trao đổi ánh mắt với anh, chuyện này cô không thể xử lý nổi rồi. Thẩm Quân Kỳ thấy như vậy thì cũng hết cách.
"Được rồi. Vậy bọn con làm theo ý mẹ là được chứ gì? Mẹ không cần phải nói gì nữa."
Thẩm Quân Kỳ giơ tay đầu hàng trước bà Thẩm, anh nói nhận lời để ngăn việc bà Thẩm tiếp tục nói thêm về vấn đề này.
"Ý con thế nào?".
Bà Thẩm nghe lời nói của Thầm Quân Kỳ gật đầu hài lòng, sau đó vẫn quay sang nhìn Hàm Chi mà hỏi lại ý kiến của cô một lần nữa.
Môi Hàm Chi giật giật. Hỏi cô ý kiến thế nào? Cô có nói gì đi chăng nữa thì không phải bà Thẩm cũng đã quyết định xong hết rồi sao?
"Con cũng nghe theo ý mẹ ạ "
Hàm Chi cười gượng, gật đầu nói với bà Thẩm câu chấp thuận. Cô còn có con đường nào khác để đi đâu chứ? Mọi chuyện thật sự nhức đầu rồi đây.
Hàm Chi nghĩ rằng tạm thời đối phó với bà Thẩm trước vậy.
"Ngoan lắm. Con dâu của mẹ là ngoan nhất".
Bà Thẩm nghe Hàm Chi nói như vậy thì liền bật cười, vuốt vuốt mái tóc của Hàm Chi mà khen ngợi cô. Hàm Chi dở khóc dở cười không biết phải nói gì nữa.
"Khụ khụ. Ăn cơm. Ăn cơm tiếp đi mẹ." Thẩm Quân Kỳ ho khẽ rồi lên tiếng phá vỡ cục diện hiện tại.
"À. Ừ. Ăn cơm. Ăn cơm tiếp thôi. Tiểu Chi. Con ăn nhiều vào"
Tiếng nói của Thẩm Quân kỳ khiến bà Thẩm nhớ ra bữa ăn sáng vẫn đang còn tiếp diễn, bà vội vàng gắp thức ăn vào chén của Hàm Chi mà thúc giục cô ăn nhiều rồi chậc lưỡi nói.
"ốm quá thì không có sức sinh em bé đâu con."
"Khụ khụ"
Lần này là tới Hàm Chi ho. Cô vừa mới bỏ miếng cơm vào miệng thì đã bị câu nói sau của bà Thẩm làm cho nghẹn lại. Câu nói của bà Thẩm đã dọa Hàm Chi không ít. Mới vừa nói đến chuyện sống chung thì đã tới chuyện có con luôn rồi sao? Suy nghĩ của bà Thẩm thật sự khiến Hàm Chi theo không kịp mà.
"Sao lại sặc rồi? Có sao không con?"
Bà Thẩm thấy Hàm Chi ho liền vội vàng vuốt lưng cô, rồi quay sang nạt Thẩm Quân Kỳ.
"Quân Kỳ. Mau đi rót cho Tiểu Chi ly nước. Vợ con đang ho mà con còn ở đó ăn được hả?"
Thẩm Quân Kỳ buông đũa xuống, đứng dậy một cách không tình nguyện mà đi vào trong bếp rốt một ly nước đưa cho Hàm Chi.
Anh nhìn mẹ mình đang lo lắng, sốt sắng bên cạnh cô mà không nhịn được thầm nghĩ trong lòng.
"Mẹ à. Nếu mẹ không muốn cô ấy sặc chết thì vài bữa trong các bữa ăn mẹ nói ít lại một chút là được."
Thế nhưng những lời này chắc chắn Thẩm Quân Kỳ không bao giờ có gan nói ra với bà Thẩm rồi.
"Con không sao ạ. Cám ơn mẹ" Hàm Chi nhận ly nước từ tay Thẩm Quân Kỳ, uống một ngụm vào để thông cổ họng. Sau đó mới mở miệng nói cảm ơn với bà Thẩm.
"Này, anh rót nước cho em mà? Sao không cảm ơn anh mà lại cảm ơn mẹ của anh chứ?"
Thẩm Quân Kỳ đứng một bên nghe Hàm Chi nói câu đầu tiên là cảm ơn mẹ anh thì càng trở nên bức xúc hơn. Có lầm không vậy?
"Con cút về chỗ mà ngồi ăn tiếp đi. Ở đây hết chuyện của con rồi" Bà Thẩm nghe Thẩm Quân Kỳ lên tiếng thì liền không hài lòng mà liếc nhìn anh một cách không vui.
"Hừ. Con lớn to đầu như vậy rồi mà còn đứng đây tị nạnh từng chút một với vợ con như một thằng con nít vậy hả? Cái tính xấu xa này của con mà không sửa thì thế nào cũng dọa Tiểu Chi chạy mất. Nếu chuyện đó xảy ra thật thì con cứ chờ mà bị tịch thu hết tài sản của mình đi.
Thẩm Quân Kỳ nghe mẹ mắng anh thì chỉ có thể trợn mắt to, không nói lên lời. Đây là phân biệt đối xử đúng không? Chắc chắn là vậy rồi. Thẩm Quân Kỳ càng nghĩ càng không hiểu vì sao mẹ anh lại có thể trở nên vô lý như vậy.
Hàm Chi ngồi bên cạnh bà Thẩm, khẽ năng mắt liếc nhìn bộ dáng ngờ nghệch của Thẩm Quân Kỳ ở bên cạnh mà thầm cười trong bụng. Người đàn ông này cũng không thông minh mấy nhỉ? Ở trong trường hợp này mà còn dám mở miệng trách móc cô? Hàm Chi nếu không cảm ơn bà Thẩm trước thì làm sao lấy lòng được bà chứ? Chỉ có tên đàn ông ngốc như Thẩm Quân Kỳ mới không nhìn rõ được tình hình. Còn trách cô không cảm ơn anh ta à? Bị mắng là đáng đời.
“Mẹ à. Mẹ ăn tiếp đi. Con không sao đâu ạ." Hàm Chi kéo tay áo bà Thẩm, áy náy nói.
"Ừ. Ăn tiếp đi con. Hai mẹ con mình ăn." Bà Thẩm bị Hàm Chi kéo tay, cũng không thèm mắng chửi Thẩm Quân Kỳ nữa. Bà quay lại vui vẻ ăn nốt bữa sáng với Hàm Chi.
Thẩm Quân Kỳ đứng một bên nhìn hai người phụ nữ trước mặt ăn uống vui vẻ. Thẩm Quân Kỳ đen mặt, tự trở lại ghế ngồi của mình rồi lủi thủi ngồi ăn phần ăn của mình, không ai thèm để ý gì đến anh cả. Anh cảm thấy mình hoàn toàn bị cô lập rồi.
Bữa sáng bão táp đối với Hàm Chi cuối cùng cũng kết thúc, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Hết bữa ăn Thẩm Quân Kỳ nhận trách nhiệm dìu Hàm Chi trở lại ghế sô pha. Cô không biết Thẩm Quân Kỳ là vô tình hay cố ý nhưng trong lúc quá trình di chuyển anh lại đạp phải chân bị thương của cô khiến cô la lên đau đớn.
Và kết quả có thể dự đoán được là Thẩm Quân Kỳ lại bị bà Thẩm mắng cho một tràng nên thân khiến mặt của Thẩm Quân Kỳ càng trở nên đáng thương hơn.
"Mẹ à. Ăn sáng xong rồi sao mẹ không trở về nhà bên kia với ba đi".
Thẩm Quân Kỳ uất ức ngồi một bên chịu sự đàn áp của bà Thẩm mà nói, "Chưa gì đã muốn đuổi mẹ đi rồi?" Bà Thẩm liếc nhìn Thẩm Quân Kỳ mà hỏi lại.
“Con làm sao dám đuổi mẹ chứ? Chỉ là không phải mẹ còn phải về lo cho ba uống thuốc sao? Chạy sang đây như vậy thật sự không có vấn đề gì chứ?"
Thẩm Quân Kỳ bình tĩnh trả lời. Từ lúc trên bàn ăn tới giờ anh luôn suy nghĩ cách làm sao để khiến mẹ anh rời khỏi đây. Cuối cùng thì Thẩm Quân Kỳ cũng nghĩ ra được một lý do chính đáng rồi.