• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Anh ấy…là chủ tịch của con, là cấp trên của con “Lý Tiểu San cảm thấy bầu không khí căng thẳng liền lên tiếng, họ làm sao vậY? Cô thấy cả ba giống như từ đầu đã biết nhau nhưng đang giả vờ không quen biết trước mặt cô vậy.

“ Vậy sao “ Lý lão gia lên tiếng, Hứa Chính Phong đã quay lại Hứa thị làm chủ tịch đó sao?

Con gái ông đang làm ở đó cơ mà. Đúng là biết nhân cơ hội thật.



Ba mẹ cô không ngồi được bao lâu rời đi, bọn họ cứ nhìn cô và anh với ánh mắt như ăn tươi nuốt sống, cô không biết mình làm gì sai hay họ có ác cảm với Hứa Chính Phong nữa.

“ Chủ tịch, à không Chính Phong, ba mẹ tôi trước giờ họ đều vậy, nếu có chỗ nào làm anh khó chịu thì anh bỏ qua cho “ Lý Tiểu San đưa cho anh miếng táo rồi bảo.

Hứa Chính Phong nhận lấy:” Không sao “.

Không phải lỗi của cô, mà là do anh. Lý lão gia năm đó có lẽ rất hận anh, cả mẹ cô nữa, họ đã ao ước anh và cô không còn dính líu gì đến nhau nữa mà.



Lý lão gia và bà ngồi xe về nhà, trên xe cả hai đều không vui. Thấy Hứa Chính Phong thì còn tâm trạng gì nữa mà vui với sầu chứ…

“ Hứa Chính Phong…” Bà lên tiếng.

“ Bây giờ bà có cản cũng không được, cậu ta bây giờ đã là chủ tịch, chỉ cần một lời nói của Hứa Chính Phong thì Lý gia chúng ta sẽ sập đổ trong một đêm “ Lý lão gia bảo.

Lý phu nhân bất lực nhìn ông:” Nhưng con gái chúng ta…”.

“ Tôi và bà đã giấu nó suốt bảy năm, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, chúng ta không thể làm tiếp. Phải xem Tiểu San sẽ đưa ra quyết định gì nếu như nó nhớ lại mọi chuyện “.

“ Tôi hy vọng nó có thể vứt bỏ Hứa Chính Phong đó, cậu ta không xứng!”.



Đêm khuya.

Hứa Chính Phong cầm chai rượu ra ban công ngắm trời đêm, sắc mặt ba mẹ của cô lúc chiều rõ ràng rất hận cô. Anh uống một ngụm rượu, thở dài. Cho dù bây giờ anh có xin lỗi họ cũng không tha thứ cho anh, người quyết định hoàn toàn bây giờ chỉ có Lý Tiểu San mà thôi.

“ Hứa Chính Phong, anh còn đang bệnh đó “ Lý Tiểu San đứng ở ban công đối diện nhìn sang bảo, đêm qua sốt li bì thì đêm nay đã uống rượu rồi, anh muốn làm cô mất ngủ thêm một đêm sao?

“ Anh có tâm sự sao?” Lý Tiểu San hỏi.

Anh lắc đầu:” Không có, tôi làm gì có tâm sự “.

“ Vậy sao, chứ tôi thì có đó “ Lý Tiểu San ủ rụ bảo.

“ Sao thế? Có thể nói cho tôi nghe được không?”.

Lý Tiểu San nghe thế thì thở dài:” Ba mẹ muốn tôi xem mắt vào chủ nhật tuần này, tôi đã gần ba mươi rồi nhưng đến giờ chưa có một mối tình nào “.

“ Tôi một nửa muốn yêu đương, nửa còn lại thì không. Tôi cũng không biết mình nên làm sao, nhưng tương lai còn dài, chẳng lẽ tôi lại cô đơn về già sao?”.

“ Cô vừa nói cái gì?” Hứa Chính Phong nhăn mặt, anh hỏi lại.

“ Ba mẹ muốn tôi đi xem mắt “ Cô từ tốn nhắc lại.

Nghe xong mặt anh đen hơn cả mây đen kéo giông bão đến,xem mắt? Đúng là gừng càng già càng cay mà.



Thoáng chốc đã đến cuối tuần, Lý Tiểu San đến nhà hàng theo địa chỉ mẹ mình gửi, nghe đâu đối tượng là người làm ăn, rất hợp với công việc của cô hiện giờ.

Lý Tiểu San ngồi xuống ghế, cô chỉnh lại tóc tai. Năm phút sau, đối tượng xem mắt xuất hiện. Lâm Hiên nhìn Lý Tiểu San, anh cúi đầu:” Xin lỗi, kẹt xe quá “.

“ Không sao, tôi chỉ mới đến thoi “ Lý Tiểu San nói.

Lâm Hiên ngồi xuống thì phục vụ đi ra, anh cầm lấy menu rồi lật lật, xong rồi gọi đồ uống và đưa menu lại.

Lý Tiểu San có chút ngại ngùng, lâu quá không yêu đương cô chả biết nói chuyện với đối phương ra sao. Mấy nay cô chỉ ở gần Hứa Chính Phong. Ơ mà khoan, khi không đi xem mắt cô nhớ đến vị chủ tịch kính mến kia làm gì chứ?

“ Chào cô, tôi là Lâm Hiên “.

“ Chào anh, tôi là Lý Tiểu San “ Cô mỉm cười giới thiệu.

Lâm Hiên cười cười, anh định nói câu thứ hai thì bất ngờ ai đó vỗ vai mình, giật mình quay đầu lại, còn Lý Tiểu San cũng ngốc đều lên nhìn.

Hứa…Hứa Chính Phong!

“ Trùng hợp quá, không ngờ lại được thấy người anh em tốt của tôi và nhân viên của tôi gặp mặt nhau thế này “ Anh mỉm cười nói, tay siết chặt vai Lâm Hiên.

Lâm Hiên biết Hứa Chính Phong đang nổi giận trong lòng, bạn tốt à…cậu manh động quá đấy!

“ Chủ tịch…” Lý Tiểu San lấp bấp, anh làm gì ở đây vậy chứ?

“ Hửm?” Nghe cô gọi mình là chủ tịch anh lại không vui hơn. Nghe có xa lạ không chứ?

“ Chính Phong…anh làm gì ở đây?” Lý Tiểu San liền sửa xưng hô rồi hỏi.

“ Tình cờ đi ngang rồi thấy hai người nên ghé vào “ Hứa Chính Phong nói, buông tay khỏi người Lâm Hiên, kéo ghế rồi ngồi cạnh cô.

“ Chào bạn tốt, lâu quá không gặp “.

“ Có nhớ tôi không? Lâm Hiên?”.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK