Ba ngày sau.
Hứa Chính Luân vẫn chưa dấu hiệu tỉnh lại, thằng bé vẫn nằm ở đó chìm sâu trong hôn mê. Lý Tiểu San cũng bỏ công việc ở Hứa thị ở bên cạnh con trai mình, vì con trai một chút cô cũng không muốn rời đi. Tuy kí ức trước kia chưa trở về với cô, nhưng những lời mà Hứa Chính Phong nói ra cô đều cảm nhận rõ, vả lại con trai cô và anh rất giống nhau, còn có giấy xét nghiệp ADN kia khiến cô không thể không tin.
Lý Tiểu San nắm tay Hứa Chính Luân, cô ngủ gục bên giường. Ba ngày qua cô không nhìn anh một cái, anh cũng biết cô rất hận mình, cho dù không nhớ rõ mọi chuyện nhưng sâu trong thâm tâm sự hận thù của cô dành cho anh rất lớn, anh biết điều đó.
Hứa Chính Phong lấy áo vest khoác lên cho Lý Tiểu San đang ngủ vì kiệt sức ở đó, anh đưa tay xoa đầu cô.
“ Xin lỗi em, vất vả cho em rồi “.
Hứa Chính Phong ra khỏi phòng bệnh, Lý Tiểu San đã nộp đơn xin nghỉ việc ở Hứa thị, sự thật được phơi bày cô liền không muốn dính dáng gì đến anh, một chút cũng không. Còn muốn cắt đứt với anh mọi thứ, Hứa Chính Phong vừa nghĩ vừa đau lòng. Bảy năm qua, đúng là giày vò anh lẫn cô mà.
…
Bảy năm trước.
Hứa Chính Phong và Lý Tiểu San có mối quan hệ là tình nhân, cô và anh chỉ mua vui với nhau. Nào ngờ qua lại nửa năm, Lý Tiểu San mang thai. Năm đó cô chạy đến tìm anh, đưa cho anh que thử thai, còn nói:” Em mang thai rồi, chúng ta có thể kết hôn không? Coi như vì con cũng được”.
Anh lúc đấy lại không muốn làm ba, lại không muốn kết hôn sớm, cuối cùng lại đáp:” Cô có chắc đây có phải là con của tôi không? Việc gì tôi phải cưới cô trong khi đứa bé này chưa chắc chắn rằng nó là con tôi?”.
Lý Tiểu San nghe những lời đó của anh rất đau lòng, tâm cô chết lặng, chỉ âm thầm quay lưng rời đi, sau đó cô cũng mất tích một thời gian dài.
Thời gian về sau Hứa Chính Phong bắt đầu thay đổi, anh lại suy nghĩ về cô, một năm sau đi tìm cô thì mới biết Lý Tiểu San đã mất tích. Còn đưa con của anh và cô thì được bí mật đưa đến cho ông bà nội , tức là ba mẹ anh.
Cả hai biết anh không nhận đứa con này, khi người nhà họ Lý đưa đứa trẻ đến ông bà liền nhận chăm sóc, họ đã lớn tuổi rồi, dĩ nhiên muốn có cháu để ẫm. Khi Hứa Chính Phong tìm lại cô và con mình đã quá muộn, Hứa Chính Luân ấy cũng đã được sinh ra, ngày chào đời của con anh lại không có mặt, còn đến tìm con rồi đưa Hứa Chính Luân về nhà chăm sóc.
Thời gian đầu anh dành thời gian cho con trai, sau đó vì công việc dần dần bận rộn hơn. Cuối cùng lại quên béng đi Hứa Chính Luân, mọi thứ của thằng bé đều là người trong nhà chăm sóc. Khi ấy anh không đi tìm cô vì nghĩ cô hận mình mới sinh Chính Luân xong bỏ mặc con mình, nhưng không…anh đã nghĩ sai về cô trong thời gian dài đến như vậy rồi.
Khi Hứa Chính Luân lên bốn, anh nhận ra thằng bé có gì đó sai sai. Không còn cười tươi hay hồn nhiên của một đứa trẻ nữa, thay vào đó cậu cứ im lặng, ngồi một góc. Đến khi đi nhà trẻ cũng không biết kết bạn làm sao, chỉ im lặng suốt ngày. Cô giáo liền liên lạc với anh, nói rõ tình hình của con trai mình, anh cũng mới dừng công việc lại, quan sát tình trạng của Hứa Chính Luân. Thằng bé có nhiều điểm bất thường, anh liền đưa đến gặp bác sĩ mới biết thằng bé đã bị trầm cảm. Với cái tuổi đó, căn bệnh trầm cảm quá là nặng đối với đứa trẻ chỉ mới lên bốn như Hứa Chính Luân.
Anh bắt đầu bỏ công việc đi một ít, dành thời gian bên cạnh con mình, vì anh quá bận rộn không chăm sóc con, bỏ mặc con mới ra chuyện lớn như thế này. Anh dốc hết sức mình làm đủ mọi cách để giúp Hứa Chính Luân bình thường trở lại, mất một năm, cuối cùng thằng bé cũng vượt qua được chuyện kinh khủng đó. Nhưng may mắn vẫn chưa mỉm cười với anh, Hứa Chính Luân từ nhỏ đã hiểu chuyện, khi lớn lên thằng bé nhận thức được nhiều điều. Từ từ thằng bé tạo khoảng cách với anh, với người làm ba như anh Hứa Chính Luân chẳng thiết tha gì, lạnh nhạt với từ đó đến đây, bây giờ cũng đã bảy tuổi rồi.
Việc anh ngăn cản con mình đi tìm cô vì trong lòng anh lúc đó cứ nghĩ cô đã bỏ mặc con mình, muốn trả thù anh nên mới sinh Hứa Chính Luân ra, để đưa con này lưu lạc bên ngoài. Mãi đến khi đến sinh nhật lên sáu của con trai anh mới biết được mọi chuyện, Lâm Hiên đã nói với anh mọi chuyện, việc cô mất trí nhớ, việc nhà họ Lý che giấu mọi chuyện không cho cô biết sau khi tai nạn xảy ra.
Hứa Chính Luân càng nhớ đến càng đau lòng, bảy năm qua…anh đã làm cái gì thế này?
Vì muốn bù đắp cho cô và con, anh quyết tâm phấn đấu hơn, khi biết cô làm việc ở Hứa thị, anh đã bỏ công sức ra để lên cái ghế chủ tịch, thay ba mình tiếp quản cơ ngơi này để được gần cô, bảo vệ cô.
Nào ngờ, kế hoạch của anh bày ra sẵn đã đổ sông đổ biển. Lý Tiểu San một lần nữa lại hận anh…
Danh Sách Chương: