• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Tiểu San được anh đưa về nhà, cô ôm đầu mình, không biết bản thân có quá tàn nhẫn hay không. Cũng đã bảy năm rồi, những lời lúc nãy rõ là làm tổn thương đến anh, nhưng bản thân không kiềm chế được mà cứ nói ra. Cô gục xuống, tại sao mọi chuyện ập đến như vậy? Khiến cô cũng không thể hiểu nổi tình hình bây giờ thế nào rồi.



Hôm sau.

Cô mất ngủ cả đêm để suy nghĩ về anh, không biết trong lòng anh lúc này ra sao, cô muốn xin lỗi anh, những lời hôm qua đúng là không phải một chút nào. Hứa Chính Phong vẫn qua đón cô đến bệnh viện, cả hai gặp nhau, bốn mắt nhìn nhau thật lâu rồi không nói câu nào.

Cả hai lên xe, bầu không khí được bao trùm bằng sự im lặng đáng sợ từ Hứa Chính Phong. Thường anh sẽ bắt chuyện với cô trước nhưng hôm nay thì…

“ Anh có một điều kiện “ Hứa Chính Phong quay sang nhìn cô.

“ Anh…anh nói đi “.

“ Sau khi con xuất viện, anh muốn ở bên cạnh hai mẹ con em trong một tháng. Kết thúc tháng đó anh sẽ giao quyền nuôi con cho em, cũng sẽ không dính líu gì đến em và Chính Luân nữa “ Hứa Chính Phong nói. ANh cũng mất ngủ cả đêm để suy nghĩ chuyện này, con người anh…làm gì mà có hạnh phúc chứ?

“ Tiền sinh hoạt và chi phí của con anh sẽ gửi vào thẻ em mỗi tháng, sau này nuôi con một mình em sẽ đỡ vất vả “.

Lý Tiểu San siết chặt tay, cô nhìn anh, muốn nói cảm ơn nhưng trong cổ họng nghẹn lại cái gì đó rồi không nói được lời nào.

“ Được rồi, trước mắt chúng ta đừng để con biết chuyện này. Thằng bé vẫn luôn mong chờ bản thân sẽ có một gia đình đầy đủ ba mẹ, hạnh phúc đấy “.

“ Anh muốn làm điều gì đó cuối cùng cho con, coi như cho con có cái nhìn tốt hơn về ông bố vô trách nhiệm này “.

“ Bảy năm làm gà trống nuôi con của anh quá thất bại rồi, mong em giúp đỡ cho “.



Bệnh viện.

Lâm Hiên nghe tin Hứa Chính Luân tỉnh lại liền đưa Lâm Thi Thi đến thăm, thấy bạn tốt mình đã tỉnh lại, con gái anh cũng thở phào nhẹ nhõm và an tâm hơn. Cả ba đang nói chuyện thì anh và cô đến, thấy Hứa Chính Phong, Lâm Hiên từ từ đảo mắt nhìn sang Lý Tiểu San. Không lẽ…

Hứa Chính Phong nhìn bạn tốt của mình, lặng lẽ gật đầu, Lâm Hiên dĩ nhiên hiểu ý. Trời đất, vậy là tiêu thật rồi.

“ Ba, mẹ “ Hứa Chính Luân gọi anh và cô. Lâm Thi Thi nghe cậu gọi người phụ nữ trước mắt liền tròn xoe mắt, dì xinh đẹp đó là mẹ của Chính Luân sao?

“ Thi Thi, đây là mẹ của mình “ Hứa Chính Luân vui vẻ giới thiệu.

“ Cháu chào dì, cháu là Lâm Thi Thi, là bạn cùng lớp của Chính Luân “.

“ Chào con, dì là Lý Tiểu San “ Cô cười nói, quản gia đã nói với cô về con trai mình, vì thời gian qua thằng bé cứ giữ tính cách lầm lầm lì lì nên không kết bạn với ai được ngoài Lâm Thi Thi – con gái của Lâm Hiên, cũng chính là người đàn ông xem mắt với cô hôm trước.

Cũng may con trai cô không cô độc, ít nhất còn có Lâm Thi Thi đáng yêu này bên cạnh làm bạn tốt. Thật may quá, người làm ba mẹ như cô và anh thật vô trách nhiệm mà.

Bầu không khí chẳng tốt mấy, Lâm Hiên lên tiếng:” Thi Thi, con ở đây với dì ấy và Chính Luân đi, ba và chú Phong có vài chuyện cần nói với nhau “.

Lâm Thi Thi ngoan ngoãn gật đầu.

“ Cứ để con bé cho tôi “ Lý Tiểu San nói.

Lâm Hiên an tâm, ra khỏi phòng cùng Hứa Chính Phong. Cả hai đi đến cuối hành lang, Lâm Hiên nhìn Hứa Chính Phong:” Cô ấy…”.

“ Cô ấy muốn nuôi con “ Anh nói.

Lâm Hiên chậc lưỡi, anh cũng đã đoán trước được chuyện này nếu như Lý Tiểu San nhớ lại hoặc biết rõ mọi chuyện của bảy năm trước.

“ Vậy cậu…”.

“ Sau khi thằng bé xuất viện tôi và cô ấy, Chính Luân sẽ sống chung với nhau trong một tháng. Hết thời gian, tôi sẽ giao quyền nuôi con cho Tiểu San, cũng sẽ không dính dáng gì đến hai mẹ con họ “ Hứa Chính Phong cười khổ bảo, anh sẽ trở thành kẻ đơn độc, không gia đình, không một ai tin tưởng và bên cạnh mình.

“ Hứa Chính Phong, sao cậu hồ đồ vậy chứ?”.

“ Bảy năm qua cậu trải qua điều gì tôi không biết rõ sao? Bây giờ cậu lại cho bản thân một tháng xem đó như là khoảng thời gian cuối cùng của bản thân có xứng không? Bảy năm qua đâu phải mình cô ấy chịu đau, cậu cũng đau mà “.

“ Lâm Hiên, là do tôi sai trước “ Anh ngồi xuống ghế, đưa tay lên trán bảo.

“ Tôi vốn dĩ muốn bắt đầu lại với cô ấy, mong Tiểu San cho mình cơ hội, nhưng có vẻ như tôi thất bại rồi “.

“ Đối với cô ấy bây giờ tôi giống một thằng khốn nạn hơn là một người chồng có mẫu mực “ Hứa Chính Phong nói, anh luôn trách bản thân tại sao không suy nghĩ kĩ rồi mới đưa ra quyết định chứ?

Đây có được gọi là tuổi trẻ chưa trải sự đời không?



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK