Lý Tiểu San chống tay ngồi lên, cô xoa xoa đầu mình nhìn Vương Phỉ ngồi đó. Việc cô hay ngất xỉu do đau đầu thường xảy ra nên cô cũng thành khách quen ở phòng y tế của công ty này rồi.
“ Tỉnh rồi à, uống chút nước đi “ Vương Phỉ đưa cho Lý Tiểu San li nước cam, lúc mọi người đưa cô đến đây Vương Phỉ cũng đoán ra được chuyện gì. Nhưng cũng đã lâu Lý Tiểu San không ngất xỉu vì đau đầu nữa, sao hôm nay lại…
Lý Tiểu San cảm thấy khỏe hơn nhiều khi uống chút nước. Có thể tỉnh táo hơn rồi.
“ Tôi đã ngủ bao lâu rồi?” Lý Tiểu San hỏi.
“ Ba bốn tiếng gì đó, nửa tiếng nữa là tan làm rồi “ Vương Phỉ bảo. Cô biết rõ Lý Tiểu San ra sao, hôm nay đã có ai đó tác động lên cô gái này à? Khiến cô đau đầu rồi xỉu ngang như này…
“ Vậy sao “ Lý Tiểu San lắc đầu, tháng này cô làm sao ấy nhờ, đen thôi đỏ bỏ qua luôn. Hết cấp cứu do uống rượu quá nhiều bây giờ còn xỉu lên xỉu xuống vì những chuyện này, thật là…tháng lương của cô coi như đi tong mất rồi.
“ Lúc nãy chủ tịch có ghé đến xem, nước cam là do ngài ấy đưa tôi “ Vương Phỉ bảo. Hứa Chính Phong chỉ mới nhận chức chủ tịch đã có nhiều tin đồn mờ ám với Lý Tiểu San, một người có chức cao như anh đây lại đặc biệt quan tâm một nhân viên nhỏ bé thế này thì có gì đó quá sai rồi, có phải là…
“ Chủ…chủ tịch biết tôi ngất xỉu sao?”.
“ Đúng rồi, việc cô ngất xỉu cả công ty đều biết mà, nên đến tai Hứa chủ tịch cũng là chuyện thường mà thôi “ Vương Phỉ bảo.
Lý Tiểu San nhăn mặt lại, là do Hứa Chính Phong vô tình biết hay anh đặc biệt quan tâm đến nhất cử nhất động của cô?
“ Cũng đã lâu không thấy cô xảy ra tình trạng này, sao đây, có phải ai đó đã tác động mạnh lên cô đúng chứ?” Vương Phỉ tò mò hỏi, về việc Lý Tiểu San mất trí nhớ do tai nạn cô nắm rõ, cũng đã khuyên con người này nên đến gặp bác sĩ cho chắc ăn, nhưng Lý Tiểu San không muốn đi vì một phần không muốn nhớ lại, phần kia thì lại rất muốn biết kí ức trước kia. Cứ thể kéo dài suốt bảy năm qua, giày vò con người này không biết bao nhiêu lần.
Lý Tiểu San gật đầu. Vương Phỉ liền ồ lên, bao năm qua chưa có ai có thể làm Lý Tiểu San như thế, phải chăng người quen trước kia cô đã xuất hiện?
“ Là ai? Là ai thế?”.
“ Là chủ tịch “ Lý Tiểu San đầy khốn khổ bảo, gương mặt cũng nhăn nhó đầy khó chịu.
Vương Phỉ cứng đờ ra, cái gì chứ? Cô có nghe lầm không? Chủ tịch? Hứa Chính Phong?
…
Lý Tiểu San ngồi nói rõ tình hình những ngày qua cho Vương Phỉ nghe, sau khi bỏ ra ba mươi phút cuộc đời vừa ngẫm vừa nghĩ thì Vương Phỉ rút ra được kết luận.
“Nói tóm lại Hứa chủ tịch biết cô, nhưng ngài ấy lại không muốn nói ra “ Vương Phỉ chắc chắn bảo. Tin cô đi, suy luận của cô trước giờ không sai đâu, nhưng dòng đời đưa đẩy lại đến với nghề này.
Lý Tiểu San nhìn Vương Phỉ, như kiểu:” Cô đang nói cái gì vậy chứ? Sao có chuyện đó được?”.
Vương Phỉ vỗ vai Lý Tiểu San:” Tôi biết cô không thể chấp nhận chuyện này, nhưng tin tôi đi, tôi chắc chắn đó “.
Hứa Chính Phong là người ra sao ai cũng rõ, có chức vị ra sao thì mọi người đều biết rồi. Khi không lại nhìn trúng một nhân viên nhỏ bé trong tập đoàn lớn như Hứa thị này, chẳng phải là tiếng sét ái tình từ cái nhìn đầu tiên đâu, mà cô cảm thấy mọi chuyện mà Lý Tiểu San nói đều là do sắp đặt của người đàn ông kia đã chuẩn bị sẵn. Dòng đời đưa đẩy, còn xui cho Lý Tiểu San lại ngất vào hôm Hứa Chính Phong xuất hiện, đó chính là giúp anh tiến triển một bước dễ dàng hơn.
Lý Tiểu San nghe xong cũng cảm thấy có lí, Trình Nhu Nhi cũng có bảo cô nhưng cô không nghĩ nhiều. Khi anh nắm tay cô, cô cảm thấy nó rất quen thuộc, có thật là cô quen biết anh từ trước? Anh nhớ cô nhưng cô không nhớ anh sao?
Tai nạn giao thông năm đó…cũng đã bảy năm rồi, tại sao đến bây giờ Hứa Chính Phong mới quay lại tìm cô chứ? Thời gian trước đó anh đã làm gì? Tại sao không tìm cô?
Không, cô chưa có đủ bằng chức để xác thực rằng anh và cô trước đây quen biết nhau và Hứa Chính Phong đang giả vờ trước mặt cô. Bây giờ cứ bình tĩnh và từ từ đã, để xem anh ra sao…
“ Lý Tiểu San, tôi có cách này “.
“ Tôi sẽ giúp cô xác thực xem Hứa chủ tịch có phải người quen của cô trước kia không “.
…
Lý Tiểu San ở phòng nghỉ, đến giờ tan làm thì ra về. Cô không bắt xe bus đi nổi nữa rồi, hôm nay đành đi taxi về nhà thôi mặc dù túi tiền cô không thích chuyện này chút nào.
Cô đứng lục lọi trong túi xách của mình để tìm chìa khóa nhà, đang đứng loay hoay thì cô nghe tiếng kéo vali và tiếng bước chân ai đó, cô có nghe chủ nhà nói hôm nay có sẽ có người chuyển đến làm hàng xóm, cô ngẩn đầu lên xem là ai để chào hỏi thì…
“ Chủ tịch!!!”.
Hứa Chính Phong nhìn cô, anh mỉm cười:” Thật trùng hợp, thì ra cô Lý là hàng xóm của tôi sao?”.
Danh Sách Chương: