• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả ba dùng bữa tối xong thì Lý Tiểu San phụ trách dọn dẹp bếp núc, còn hai cha con anh lại kéo nhau ra phòng khách thì thầm to nhỏ gì đó. Hứa Chính Luân kéo anh ngồi xuống, ghé sát tai anh:” Ba, đêm nay ba có ở lại không?”.

“ Con nghĩ mẹ con sẽ cho ba ngủ lại sao?” Anh nhìn con trai mình hỏi.

Hứa Chính Luân cũng đoán được chuyện này, bây giờ cậu vẫn chưa nghĩ ra cách cũng đành chịu thôi. Cũng do ba mà thôi, bây giờ phải khiến con tốn chất xám thật mà.

Lý Tiểu San loay hoay trong bếp cũng không để ý đến cả hai người ở phòng khách, bên cạnh cô từ đây đến mai sau có Hứa Chính Luân, cô nên nghiêm túc về việc kiếm thu nhập cho bản thân rồi. Ngày mai nên dành thời gian đi xem mặt bằng mới được, giá cả ổn thỏa cô phải nhanh chóng mở một tiệm bán hoa, còn lo cho Hứa Chính Luân chuyện học hành và nhiều chi phí phát sinh nữa.

Đến tám giờ, Hứa Chính Luân buồn không muốn nói nữa, cậu ôm đĩa trái cây rồi ngồi xem hoạt hình trên ti vi,Lý Tiểu San thì ngồi ở bàn xem laptop của mình để sáng mai đi tìm mặt bằng cho tiện hơn. Cô cũng không để ý đến Hứa Chính Phong, còn anh cũng không làm phiền cô.

Mà thật ra anh đã mệt đến ngủ thiếp đi ở sofa lúc nào không ai hay biết rồi.

Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên, cô dừng tay lại ra ngoài xem là ai đến. Nhìn qua mắt mèo thấy Trình Nhu Nhi đến, cô đưa tay mở cửa ra. Khi cô đưa ra quyết định nghỉ việc cũng nói mọi chuyện cho Trình Nhu Nhi biết, từ đầu cô ấy cảm nhận rõ điểm bất bình thường từ Hứa Chính Phong nên khi biết chuyện cũng không thấy gì lạ và bất ngờ.

Lý Tiểu San quay đầu lại, lúc này mới biết Hứa Chính Phong đang ngủ trên sofa, Trình Nhu Nhi cũng thấy thế, kéo tay cô rồi cả hai cùng nhau ra ngoài.

Hứa Chính Luân thấy mẹ mình rời đi, cậu đi đến chỗ ba mình, lay nhẹ anh:” Ba, ba “.

Hứa Chính Phong đã ngủ rất say không biết trời trăng gì nữa rồi, đã rất lâu rồi anh không ngủ đủ giấc. Thời gian ở viện chăm sóc con trai, cộng thêm việc công việc ở Hứa thị chất cao như núi luôn đợi anh giải quyết từng cái một, điều đó khiến anh kiệt sức hoàn toàn rồi.

Thấy ba mình đã mệt, Hứa Chính Luân rút tay lại, thằng bé vào trong phòng lấy cái chăn lớn nhất ra, tay chân luống cuống đắp chăn cho ba để anh không bị lạnh.

Bên ngoài, Trình Nhu Nhi kéo Lý Tiểu San ra, cô biết mọi chuyện, cũng biết rõ Hứa Chính Luân sẽ về sống cùng cô bạn của mình, thân là bà mẹ đơn thân còn xa cách con cái suốt bảy năm qua, bây giờ nghỉ việc ở Hứa thị để không dính liếu gì đến Hứa Chính Phong lại càng rắc rối thêm.

“ Đã có dự định gì chưa?” Trình Nhu Nhi hỏi.

“ Rồi, vì Chính Luân nên tôi đã suy nghĩ rất kĩ “ Lý Tiểu San kiên định nói, thấy sự quyết tâm hiện rõ trên mắt Lý Tiểu San cô cũng an lòng, cuối cùng cũng chính chắn hơn một chút rồi.

Trình Nhu Nhi kéo tay Lý Tiểu San ra, đặt một cái thẻ vào tay cô:” Tôi biết con người cậu ra sao, cứ giữ lấy, nếu khó khăn hãy dùng đến nó “.

“ Nhưng mà…”.

“ Thôi nào, thà nhờ vả thôi còn hơn nhờ đến Hứa Chính Phong chứ?” Trình Nhu Nhi cười bảo.

Lý Tiểu San gật đầu:” Cảm ơn, sau khi ổn định mọi thứ tôi sẽ trả lai “.

“ Cứ từ từ, dù sao chúng ta cũng là chị em tốt mà, giúp đỡ nhau là chuyện thường thôi “.



Trình Nhu Nhi đứng tán gẫu với Lý Tiểu San một lúc lâu thì ra về, cô đi trên phố, không ngừng lo lắng cho Lý Tiểu San.Nói thì dễ, một thân một mình đã quen, bây giờ đùng một cái lại có con rồi chăm sóc, nuôi một đứa trẻ không phải là chuyện dễ gì mà.

“ Trình Nhu Nhi “.

Lâm Tấn đứng trước đó hô lớn tên cô, cô đang cúi đầu liền ngẩn đầu lên nhìn, thấy Lâm Tấn gương mặt Trình Nhu Nhi cứng đờ lại, cơ mặt cũng không đơ theo.

“ Lâm Tấn…”

Trình Nhu Nhi lùi lại, con người đáng sợ này sao lại ở đây? Không phải anh ta…

“ Bất ngờ lắm sao?” Lâm Tấn tiến đến, nắm lấy bả vai Trình Nhu Nhi, dùng sức siết chặt lấy nó khiến cô đau rồi nhăn mặt lại.

“ Nói, Lý Tiểu San ở đâu?”.

“ Tôi muốn gặp cô ấy “.

Trình Nhu Nhi nghe thấy thế liền đẩy Lâm Tấn ra khỏi, cô quay lưng chạy đi thì bất ngờ đằng sau có hai ba người đàn ông cao to đứng chắn đường lại, cô biết đây là người của ai, dừng chân lại, quay đầu nhìn Lâm Tấn:” Anh đúng là đáng thương “.

Nói xong cô liền cười lớn.

Lâm Tấn tức giận, tiến đến bóp lấy cổ Trình Nhu Nhi.

“ Nói, Lý Tiểu San ở đâu “.

“ Lâm Tấn…anh là…đồ đáng…thương “.

“ Có chết…cô ấy cũng không…yêu loại người…như anh!”.



Nhà Lý Tiểu San.

Cô ngồi thấp người xuống nhìn gương mặt đang ngủ của Hứa Chính Phong, cô đưa tay lên chạm vào mũi của anh rồi tự cười một mình.

Cô biết anh đã mệt, thời gian qua anh đã cố gắng rất nhiều. Lý Tiểu San tiến đến, đặt lên trán anh nụ hôn.

“ Tôi không biết sao nữa…tôi muốn ở bên cạnh anh “.

“ Chính Phong “.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK