“ Hứa Chính Phong, anh bớt đùa đi “ Lý Tiểu San hét lên, anh nghĩ cái gì thế hả? Khi không muốn nằm trên giường cô, nam nữ thọ thọ bất thương, trai chưa vợ gái chưa chồng lại muốn…
Càng nghĩ càng thấy xấu hổ, Lý Tiểu San đánh mạnh vào người anh một cái rồi chạy ra ngoài. Hứa Chính Phong nhìn cánh cửa đóng sầm lại, anh ngồi xuống sofa rồi lắc đầu, tự cười một mình như thằng điên, à không cứ như đến giờ phát bệnh vậy.
Lý Tiểu San ngồi ở ngoài cửa, cô ngồi bệch dưới đất ôm mình lại, cứ nhớ đến những hành động và lời nói của anh, một chút một chút làm cô rất khó chịu, vừa quen vừa lạ, cuối cùng cô muốn nhớ đến những chuyện trước kia hay không. Cô ngẩn đầu lên nhìn bầu trời ngoài kia, Hứa Chính Phong có phải là niềm hy vọng duy nhất để cô tìm thấy kí ức của mình không?
…
Chiều.
Trời bắt đầu sẫm tối, Hứa Chính Phong cũng chịu về nhà, may là anh còn giữ cho mình tí liêm sỉ, không lại ngồi lì ở nhà cô mặt dày ăn bám luôn rồi.
Bữa tối sẽ bắt đầu lúc bảy giờ nên cô đã bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu và nấu, ăn ở nhà thế này cô còn thấy thoải mái, đến Hứa thị chuyện ăn trưa đối với cô chả khác gì cực hình cả, cứ như vừa ăn vừa bị tra tấn vậy.
Đang loay hoay cắt hành tây thì tiếng chuông cửa vang lên, không phải Hứa Chính Phong đến đấy chứ? Nhưng anh bảo bảy giờ sẽ qua mà? Bây giờ cũng chỉ mới sáu giờ thôi.
Cô rửa tay rồi bỏ tạp giề ra, mở cửa ra xem là ai đến. Trước mặt cô chính là ba mẹ mình, đã lâu lắm rồi họ…
“ Ba…mẹ…hai người đến đây có chuyện gì sao?”.
Lý Tiểu San nhìn cả hai hỏi, bảy năm trước cô bất ngờ xảy ra tai nạn, đầu bị chấn thương nặng nên mới mất trí nhớ. Nhưng kì lạ thay, khi cô hỏi về những chuyện trước đây của mình ra sao ba mẹ không nói, một lời cũng không cho cô biết, cô hỏi những người làm trong Lý gia thì ai cũng lắc đầu từ chối, cả hai người họ đã chặn tất cả đường nẻo để cô không thể biết được trước kia mình đã có chuyện gì, trải qua những gì. Cũng do đó cô cãi nhau với họ rất nhiều, dần dần bất đồng quan điểm, gặp nhau sẽ cãi nhau, cứ thế chẳng sống chung được một mái nhà nên cô quyết định dọn ra khỏi Lý gia. Đến đây thuê nhà, tự lập và nuôi sống bản thân.
Cô đã nghĩ đến chuyện tự mình tìm những kí ức đã mất kia, nhưng ba mẹ cô quá kĩ càng, cho dù không sống chung cô cũng không thể tìm ra manh mối gì. Bảy năm qua, chỉ có những ngày năm mới cô mới về nhà, còn lại đều không liên lạc gì với họ.
“ Đến xem con gái mình sống có tốt hay không cũng không được sao?”.
Lý lão gia lên tiếng hỏi.
“ Con…ba mẹ vào nhà trước đi “.
Lý Tiểu San vội nói, ba và mẹ cô bước vô. Họ trước giờ là những con người nghiêm nghị, sống có quy tắc, vì thế khi ở cạnh họ cô cảm thấy khó thở và áp lực lắm, vừa run vừa sợ không ngừng.
Lý lão gia ngồi xuống sofa, còn mẹ cô thì đi dạo quanh một vòng xem nhà cửa thế nào. Thấy mọi thứ đều gọn gàng và ngăn nấp, bà hài lòng.
“ Con sống tốt nhỉ?” Lý phu nhân hỏi.
“ Rất tốt ạ “ Lý Tiểu San đáp, mẹ cô là người kiểu cái gì cũng hoàn hảo, chỉ cần lộn xộn hay bày bừa một chút bà sẽ rất khó chịu.
Nhìn ba mẹ mình, cô nuốt nước bọt. Hiếm hoi khi ba mẹ đặc biệt đến đây, cô thấy sắp có điềm rồi.
“ Tiểu San, năm nay con cũng gần ba mươi tuổi rồi, ba mẹ muốn nói chuyện nghiêm túc với con “ Lý lão gia vô thẳng vấn đề.
Qủa nhiên như cô đoán, có chuyện gì đó họ mới đến đây tìm cô mà.
“ Ba mẹ đã sắp xếp buổi xem mắt cho con, cuối tuần này hãy đến “ Lý lão gia bảo.
Lý Tiểu San định từ chối thì chuông cửa vang lên, khỏi mở cửa cô cũng biết là ai đến. Chủ tịch…sao anh lại…
“ Con…con mở cửa đã “.
Cô nói xong quay lưng ra phía cửa, đưa tay mở ra. Đúng như cô đoán là Hứa Chính Phong, anh thấy cô liền bước vào, vẫn chưa biết sự hiện diện của ba mẹ cô đến đây.
“ Tôi có mua một ít trái cây cho cô, sau bữa tối…”.
Lý Tiểu San nắm lấy áo anh, chỉ chỉ về phía ba mẹ mình. Hứa Chính Phong hiểu ý, chuyển hướng nhìn, thấy ba mẹ cô ở đó, anh cứng đờ người. Lý gia…sao hai người họ lại…
Lý lão gia và bà thấy anh cũng cứng đờ cơ mặt, bầu không khí được bao trùm bằng im lặng. Lý Tiểu San bị cuống theo, mọi người làm sao thế?
“ Chào bác trai, bác gái “ Hứa Chính Phong giữ bình tĩnh chào hỏi. Xem ra họ cũng không muốn làm lộ bí mật mình chôn giấu suốt bảy năm qua, nhất định sẽ…
“ Chào cậu, cậu đây là?”.
Lý phu nhân bình tĩnh hỏi, bà liếc mắt nhìn ông, đang ra hiệu cho ông, tình huống này không được manh động hay nói gì đó làm Lý Tiểu San nghi ngờ.
Hứa Chính Phong…bao năm qua cậu vẫn chưa thể buông tha con gái tôi sao?
Danh Sách Chương: