Lý Tiểu San cùng mọi người đến nhà của Vương Phỉ, mấy ngày nữa ngôi nhà này sẽ được dọn dẹp và trả lại cho chủ nhà. Hôm nay bọn họ đến để giúp Vương Phỉ thu dọn đồ đạc và tìm chứng cứ gì đó có thể kết tội Lâm Tấn hay không.
Lý Tiểu San phụ trách dọn dẹp phòng ngủ, còn ba người kia thì những phòng còn lại. Cô vô tình đánh rơi nhật ký của Vương Phỉ, bỏ thùng đồ trên tay xuống, cô cúi người cầm lên xem.
Vừa mở ra thì một tờ giấy được kẹp sẵn trong quyển sổ rơi ra, cô cầm lên xem mở ra.
“ Chào Tiểu San, có lẽ khi cậu mở bức thư này ra đọc tôi đã không còn trên thế giới này rồi. Tôi biết, bản thân sớm hay muộn gì cũng chết dưới tay của Lâm Tấn. Cậu biết không, tôi đã yêu anh ta suốt thời gian dài, một lòng yêu anh ta. Thời đi học, một lần được Lâm Tấn cứu khỏi bọn lưu manh tôi đã yêu anh ấy, khi ấy Lâm Tấn vẫn chưa giống như bây giờ, khi ấy anh vẫn còn ở cùng mẹ mình, người gọi là Lâm lão gia vẫn chưa xuất hiện. Từ khi cả hai mẹ con họ về Lâm gia sống, mẹ của anh ấy chỉ có đau khổ, còn anh ấy càng lúc càng thay đổi, một lòng sinh hận do Lâm lão gia làm xáo trộn cuộc đời của hai mẹ con họ. Cũng đúng, bà và anh ấy đang sống rất hạnh phúc, người đàn ông đó xuất hiện muốn nhận hai mẹ con họ mặc dù ông ta đã có gia đình.
Năm xưa Lâm lão gia sa vào lưới tình, cuối cùng làm cho mẹ Lâm Tấn có thai và sinh ra anh ấy. Bà ấy cũng không muốn dính dáng gì đến nhà họ Lâm nên mới ôm con bỏ đi, cứ nghĩ đã thoát khỏi Lâm lão gia, không ngờ ông ta tìm đến rồi đưa họ về Lâm gia sống. Ở Lâm gia, tất cả mọi người đều chưa có hạnh phúc, ngày ngày cứ sống trong đau khổ, dằn vặt lẫn nhau. Mẹ của Lâm Hiên cũng không chịu được kiếp chung chồng này, bà ấy qua đời, người tên Lâm Hiên chính là anh trai cùng cha khác mẹ của Lâm Tấn cũng sinh hận với hai mẹ con họ. Vì chiến tranh gia tộc, bọn họ đều thay đổi hoàn toàn, nhất là Lâm Tấn. Từ một con người ấm áp biết dịu dàng với mọi người lại trở thành kẻ hóa điên hóa rồ như bây giờ.
Lâm lão gia vì không muốn thằng con này làm thêm chuyện lớn để bẻ mặt Lâm gia nữa, ông ta mới nhẫn tâm tống anh ấy vào bệnh viện tâm thần, vì nếu như đưa Lâm Tấn vào tù thì ông ta sẽ là tâm điểm của báo chí. Chính vì thế mới giày vò Lâm Tấn ở nơi quái quỷ đó thời gian dài. Tôi yêu anh ấy, tôi không muốn nhìn anh ấy đau khổ như vậy nên mới giúp Lâm Tấn ra ngoài, đến với tự do, nhưng không ngờ lại gây nguy hiểm cho Lý Tiểu San cậu như vậy.
Tôi xin lỗi, chính bản thân tôi cũng không ngờ Lâm Tấn lại thay đổi nhiều như vậy. Anh ta bây giờ thật sự điên rồi, tôi cũng biết cái mạng này mình đã được đem lên thớt sẵn, ngày ngày sống trong lo sợ.
Lý Tiểu San, nếu tôi chết, Lâm Tấn chính là kẻ ra tay. Đừng nương tay, hãy đưa anh ấy đến ánh sáng, chịu tội trước vòng pháp luật. Tôi chấp nhận đánh đổi mạng sống để anh ấy trở về làm người bình thường “.
Lá thư đến đây kết thúc, Lý Tiểu San ngồi thờ ra. Thì ra Vương Phỉ đã giấu cô và Nhu Nhi suốt thời gian dài như vậy, còn biết bản thân sẽ chết bất cứ lúc nào dưới tay Lâm Tấn, ấy vậy mà cô ấy cũng chấp nhận, chỉ vì tên đó mà bỏ cả mạn sống của mình.
“ Như vậy…có đáng không?”.
Hứa Chính Phong thu dọn xong sớm hơn hai người kia, anh đi sang tìm Lý Tiểu San, thấy cô ngồi đờ ra đó anh lo lắng đi đến hỏi:” Sao vậy? Em không khỏe sao?”.
Lý Tiểu San nhìn anh, đôi mắt trở nên nghiêm túc:” Hứa Chính Phong “.
“ Anh nghe “.
“ Chỉ cần anh giúp tôi đưa Lâm Tấn ra vòng pháp luật chịu trừng phạt, tôi sẽ trở thành con dâu của Hứa gia!”.
“ Bằng mọi cách, khiến Lâm Tấn phải trả giá đắt cho mạng sống của Vương Phỉ “.
…
Cả bốn trở về nhà, Trình Nhu Nhi đi về cùng Lâm Hiên. Về đến Lâm gia, tâm trạng cô vẫn vậy, vẫn chưa vui vẻ được mấy. Lâm Hiên cũng biết rõ nên liền an ủi cô, lúc đi vào nhà anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, Trình Nhu Nhi sợ Lâm Thi Thi thấy liền đẩy anh ra.
Nhưng cô không biết rằng Lâm Thi Thi ở phía trên quan sát đã thấy rõ mọi thứ bên dưới, con bé nhắm mắt rồi ôm gấu bông đi vào phòng. Xem ra…baba đã cô đơn suốt thời gian dài rồi!
“ Anh làm gì vậy?”.
Trình Nhu Nhi tức giận nhìn anh, bây giờ người đàn ông này thấy cô còn tâm trạng gì để làm những chuyện này sao? Trong lòng không vui, cô cũng rất dễ nổi giận vô cớ.
“ Tôi xin lỗi…tôi chỉ muốn an ủi cô “.
Trình Nhu Nhi nghe vậy chỉ cười, cô nhìn anh đầy chán ghét rồi quay lưng về phòng, trút cơn nóng giận lên cửa, cô đóng thật mạnh một cái liền phát ra tiếng động.
Rầm
Lâm Hiên nhăn mặt lại, anh đưa tay lên trán, đúng là…
Anh cô đơn lâu quá rồi!
Lâm Thi Thi từ phía sau đi lên, con bé nắm lấy áo anh kéo kéo vài cái, nhìn ba mình chán nản rồi nói:” Ba à “.
“ Như vậy là sai rồi “.
Danh Sách Chương: