• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai năm trước Lâm Tấn và Lý Tiểu San vô tình quen biết nhau, cả hai gặp mặt lần đầu tiên là ở quán bar. Lúc đó Lý Tiểu San chính là con bợm rượu, tan làm liền chạy đến đó mà uống cùng Trình Nhu Nhi, Lâm Tấn cũng thế. Cô bắt đầu được anh chú ý đến, ban đầu anh ta chỉ tiếp cận cô uống rượu với cô như một người bạn, về sau thì bắt đầu thay đổi và trở nên kì lạ.

Lâm Tấn bắt đầu theo đuổi cô, Lý Tiểu San khi ấy thì chẳng muốn yêu đương chút nào, cô chỉ muốn ăn chơi cho khuây khỏa, cũng không nghĩ đến việc nảy sinh tình cảm với ai đó. Cô vẫn chưa có ác cảm với con người này, cứ nghĩ một thời gian anh ta sẽ bỏ cuộc thôi, nào ngờ Lâm Tấn không có được cô dường như phát khùng cả lên, bắt đầu làm phiền cô, đêm hôm chạy đến nhà cô đập cửa đến mức khiến cô phải chuyển nhà trong đêm.

Anh ta vẫn bám dai như đĩa, tìm được tung tích của cô thì chạy đến. Có lúc chạy đến Hứa thị tìm cô cũng may có Trình Nhu Nhi giúp đỡ và bảo vệ ngăn lại, cô thoát được kiếp nạn đen đủi đó.

Nhưng không, Lâm Tấn làm gì dễ dàng buông tha cô. Có một lần đêm mưa anh ta đứng đợi cô ở Hứa thị suốt mấy tiếng đồng hồ, cô không nghĩ anh ta sẽ làm chuyện đó nên ung dung tan ca rồi ra về, vừa ra khỏi cổng đã đụng trúng anh ta, cũng may nhanh chân cô đã đánh Lâm Tấn một cái bằng túi xách của mình rồi chạy thật nhanh đi.

Để tránh con người phiền phức ấy cô phải đổi quán bar, không đến quán cũ uống được nữa, Lâm Tấn lúc ẩn lúc hiện, nhưng cô ở đâu anh ta liền có mặt ở đó. Đêm ác mộng đó cũng bắt đầu, Lâm Tấn cho người bắt cô đến khách sạn gần quán bar, định làm chuyện khủng khiếp…

Đó chính là cưỡng bức cô!

May thay trước đó anh ta có uống rượu trong phòng, khi giằng co cô đã thấy cái chai ở gần đó, nhanh trí cầm lên và đánh một cái mạnh vào đầu Lâm Tấn rồi chạy đi , thoát khỏi nơi đó cô liền tìm Trình Nhu Nhi giúp đỡ.

Hứa Chính Phong nghe đến đây anh liền đen mặt lại, thằng nhóc khốn nạn Lâm Tấn đó…sao cậu ta dám!!!

Lý Tiểu San nhớ đến liền run hết người, cô vẫn còn nhớ như in hình ảnh lúc đó, nếu như không nhanh tay đánh Lâm Tấn cô đã bị anh ta làm chuyện đồ bại, váy bẩn bản thân mình rồi.

Hứa Chính Phong ôm lấy cô, xoa xoa trấn an cho cô đỡ sợ:” Không sao rồi, anh ở đây “.

Lý Tiểu San nấp vào lòng anh, chuyện đó xảy ra xong thì cô không gặp Lâm Tấn nữa, khoảng chừng một tuần sau nghe tin anh ta đã bị tống vào bệnh viện tâm do chính tay ba mình làm ra, cô cũng không tìm hiểu nguyên nhân, chỉ biết mình đã thoát khỏi con người bám dai như đĩa đó.

“ Tại sao anh ta lại ra khỏi đó, tại sao chứ?”.

Vì sao Lâm Tấn không ở viện cả đời đi chứ? Cô cũng đã nghĩ đến việc nếu như Lâm Tấn xuất viện sẽ tìm cô đầu tiên, nhưng cô không ngờ nó đến nhanh như vậy. Con người ác ma đó, cô làm sao tránh nạn thêm một lần nữa đây?

Hứa Chính Phong nắm lấy tay cô, chuyện khủng khiếp đó quá lớn khiến cô ám ảnh thời gian dài như vậy, cũng may tên Lâm Tấn đó chưa làm gì cô, nếu không…

Anh sợ bây giờ mình không được ôm cô thế này rồi.



Lâm gia.

Trình Nhu Nhi ngồi trên người Lâm Hiên, anh nằm dưới, đưa tay xoa xoa má cô:” Sao vậy? Sao cô không xuống tay?”.

Trình Nhu Nhi rút tay khỏi cổ Lâm Hiên, nghe anh là anh trai của Lâm Tấn khiến cô liền kích động mà làm chuyện này. Cô leo xuống, rời khỏi giường.

“ Tôi không muốn dính dáng gì đến tên khốn đó hết, kể cả anh trai của hắn ta “ Trình Nhu Nhi nói.

Lâm Hiên ngồi lên, anh cười lớn:” Tôi chỉ là anh trai cùng cha khác mẹ với tên nhóc đó “.

“ Vả lại chuyện thằng nhóc đó nhập viện tâm thần suốt hai năm qua cũng là do tôi tiếp tay “.

Trình Nhu Nhi nghe xong liền quay đầu lại, anh em nhà này…

“ Cô hiểu vấn đề rồi phải không?”.

Lâm Hiên đứng dậy, đi đến chỗ cô nắm lấy tay Trình Nhu Nhi, kéo cô ra khỏi phòng ngủ, cô chỉ biết đi theo anh.

Anh kéo cô đến một căn phòng lớn, bên trong có một bức ảnh treo tường lớn, Lâm Hiên kéo tấm màn che ra, bên trên là hình ảnh một người phụ nữ ôm bé trai khoảng sáu đến bảy tuổi gì đó.

Lâm Hiên quay đầu lại, bảo:” Đây là mẹ tôi “.

“ Tôi và bà ấy đã từng rất hạnh phúc “.

“ Cho đến khi mẹ con Lâm Tấn xuất hiện, phá nát hạnh phúc gia đình của tôi và mẹ “.

Trình Nhu Nhi nhìn anh, nói đến Lâm Tấn đôi mắt Lâm Hiên hiện rõ sự thù hận, chứng tỏ anh không hề nói dối.

“ Vậy anh…”.

“ Tôi chính là rất hận cậu ta, hận bà ta, hận hai mẹ con bọn họ “.

“ Vậy nên…tôi sẽ bảo vệ cô, để tên nhóc đó không làm hại ai nữa “.

“ Nhất định một lần nữa tôi sẽ tống nó đi “.

“ Nhưng lần này sẽ là vào tù “.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK