Cô nhìn ba mẹ Lý, khi nhớ lại mọi chuyện cô đoán điều này sẽ xảy ra sớm thôi, chỉ cần cô tuyên bố đồng ý kết hôn với Hứa Chính Phong và làm lại từ đầu với anh ba mẹ sẽ phản đối kịch liệt.
Lý Tiểu San hít thật sâu, lấy hết can đảm:” Ba mẹ, đây là quyết định của con, con mong hai người tôn trọng con, con có quyền đưa ra lựa chọn cho bản thân. Con cũng đã có một đứa con trai lớn đến như vậy rồi, cũng đã làm mẹ rồi, ba mẹ có thể coi con trưởng thành được không? Đừng ràng buộc con trong sự áp đặt của hai người nữa “.
“ Lý Tiểu San con, con có biết tên nhóc này khiến con bảy năm qua sống ra sao không? Thanh xuân của một người phụ nữ không hề dài, nếu như không có cậu ta gây ra chuyện đó, con đã có cuộc hôn nhân mới hạnh phúc hơn là dính dáng đến nhà họ Hứa này. Nghe ba mẹ, làm lại từ đầu, đừng liên quan gì đến họ được không?” Mẹ Lý quát lên. Bảo bà ích kỷ, ác độc không nhận cháu cũng được. Bà cũng là người làm mẹ, cũng đã có tuổi rồi, bà muốn mình có thấy con gái tìm được chỗ nương tựa đáng tin tưởng hơn, có thể cho ông bà già này an tâm một chút.
Hứa Chính Luân nghe xong cũng đoán được vấn đề, là ở cậu, là ở ba. Hai người bị ông bà ngoại ghét rất nhiều. Cũng đúng thôi, là do hai ba con họ khiến cuộc sống của mẹ xáo trộn lên hết bảy năm qua mà.
“ Mẹ, đủ rồi, nó chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, mẹ có cần nặng lời như thế không?” Cô quát lên.
“ Con…”.
“ Tiểu San, bình tĩnh đi em “ Hứa Chính Phong kéo cô lại, anh tiến lên phía trước, nhìn ba mẹ vợ mình rồi cúi đầu xuống, anh chính là muốn dập đầu xin lỗi họ.
“ Bác trai, bác gái, cháu biết hai người rất thương Tiểu San nên mới ngăn cản cô ấy đến với cháu. Cháu đúng là thằng tồi, nhưng bảy năm cháu cũng làm ba vừa làm mẹ thay cho Tiểu San, cháu đã hiểu nổi khổ của hai người trong thời gian qua như thế nào. Nhưng cháu chắc chắn với hai người tuyệt đối sẽ không có chuyện xảy ra nữa, Hứa Chính Phong này sẽ bảo vệ Tiểu San, yêu con gái hai người đến cuối đời thì thôi “ Hứa Chính Phong nói.
Ba Hứa thấy anh đã chịu nhận lỗi trước hai người họ, ông vui thầm trong lòng, con trai tôi cuối cùng cũng trưởng thành rồi.
“ Ông Lý, bà Lý, tôi biết hai người rất hận con trai tôi. Tôi cũng đã trách mắng và giận nó suốt bảy năm qua, dù sao cũng là sai lầm tuổi trẻ, con người chúng ta luôn mắc sai mà, nó đã hối lỗi rồi hai người có thể bỏ qua không? Đứng từ xa chúc phúc cho hai đứa nhỏ, dù sao…”.
“ Không đời nào, cho dù nhà họ Hứa nhà các người có quyền có tiền ra sao đi nữa , cho dù thằng nhóc này biết sai thì tôi cũng không tha thứ “ Ba Lý nói.
Ông nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc bảo:” Nếu con bước chân vào lễ đường với Hứa Chính Phong, quang minh chính đại làm con dâu nhà họ Hứa thì đừng mang họ Lý nữa, cũng đừng nhớ đến ông bà già này “.
Nói xong ông và bà Lý rời đi, để lại mớ lộn xộn cho Lý Tiểu San dọn dẹp. Cô nhìn cánh cửa đang khép lại, gương mặt không biểu cảm gì, ánh mắt chỉ vô hồn nhìn Hứa Chính Luân.
Ông trời một lần nữa lại đẩy cô vào khó khăn của sự lựa chọn một bên là người đàn ông mình yêu, gia đình nhỏ của bản thân, một bên là gia đình và ba mẹ mình. Cô nên làm sao đây?
Hứa Chính Phong xoa xoa vai cô, anh nói:” Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Anh có thể đợi được mà “.
Cách duy nhất bây giờ chỉ là đợi ba mẹ Lý hồi tâm chuyển ý, chấp nhận anh, tha thứ cho anh chuyện bảy năm trước.
Hứa lão gia cũng không biết nên làm sao, ông cũng làm ba nên hiểu tâm tư của bậc làm cha mẹ ra sao. Họ đã kiên quyết như vậy, chỉ đợi biểu hiện con trai của ông có tốt hay không thôi. Chỉ tội cho Hứa Chính Luân cháu ông, bị ông bà ngoại ghẻ lạnh còn nặng lời như vậy trước mặt.
“ Chính Luân, ba xin lỗi “ Anh nhìn con trai mình, những lời nói lúc nãy của mẹ cô….
“ Ba, không sao, con không để tâm đến đâu “ Hứa Chính Luân mỉm cười nói, cậu đi đến nắm lấy tay cô và anh đặt lên nhau, rồi đặt bàn tay của mình lên tay cả hai.
“ Con sẽ ở bên cạnh ba mẹ, giúp hai người thuyết phục được ông bà ngoại “.
Hứa Chính Luân cười tươi nhìn tất cả, khiến mọi người chạnh lòng.
Đứa nhỏ này…quá hiểu chuyện rồi!
…
Lý Tiểu San quyết định dọn về Hứa gia sống cùng anh và mọi người, đứng nhìn căn biệt thự lớn ơi là lớn trước mắt cô hơi bất ngờ. Mà sao cô có cảm giác lạnh lẽo vậy nhỉ?
Hứa Chính Phong đem hành lí của cô lên phòng, anh giúp cô xếp đồ ra. Anh nghỉ làm hôm nay để đưa cô đi dạo quanh trong biệt thự này, giới thiệu cô cho mọi người biết. Người làm và quản gia thấy cô cúi đầu chào rất kính trọng, điều đó khiến Lý Tiểu San không quen mấy.
Đột nhiên Hứa Chính Phong có chuyện gấp phải đến Hứa thị, cô đành ở nhà, đi cả ngày cũng mỏi chân, vừa ngã mình xuống giường đã thấy hạnh phúc. Cô đưa tay kéo hộc tủ ở đầu giường tìm đồ điều khiển ti vi, không ngờ lại nhìn thấy một lọ thuốc.
Trước đây ở cùng Vương Phỉ nên được cô ấy chỉ cho nhiều loại thuốc, thứ cô cầm trên tay chính là thuốc an thần, Lý Tiểu San biết đến nó.
Làm sao mà nó lại ở đây chứ?
Có phải của Hứa Chính Phong không?
Danh Sách Chương: