Buổi sáng Lý Tiểu San sẽ là người chăm sóc cho Hứa Chính Luân, ban đêm sẽ là Hứa Chính Phong. Cả hai thay phiên nhau chăm sóc con, anh không thể để cô một thân một mình chăm sóc được, như thế cô kiệt sức mất.
“ Ba “ Hứa Chính Luân nhìn anh đang ngồi đọc sách ở đó, cậu thấy ba mấy nay rất kì lạ, không giống ông bố ngày thường của trước kia chút nào.
“ Làm sao thế?” Hứa Chính Phong bỏ sách xuống, anh đi đến chỗ thằng bé hỏi.
Hứa Chính Luân vươn tay ra ôm lấy anh, Hứa Chính Phong bất ngờ, ít khi thằng nhóc này ôm lấy anh như vậy.
“ Ba có chuyện gì sao? Gần đây thấy ba lạ lắm?”.
Hứa Chính Phong đưa tay vỗ vai con mình, bình thường thằng bé hay làm mặt lạnh với anh, hôm nay lại biết quan tâm anh như thế. Người bố vô trách nhiệm như anh đúng là chạnh lòng thật sự mà.
“ Ba không sao, con đừng lo “.
Hứa Chính Luân níu lấy áo anh:” Ba nói dối, ba không giống mọi hôm “.
Tuy chỉ mới bảy tuổi nhưng cậu rất biết quan sát, anh hay bỏ mặc con trai vì bận rộn công việc nhưng Hứa Chính Luân chưa bao giờ dừng quan tâm đến anh.
Có đêm cậu đợi anh đi làm về, muốn anh ngủ cùng mình, nhìn thấy ba đang rất mệt mỏi, đến cả ngủ cũng ngủ ở sofa mà không đợi đến về phòng. Đêm đó Hứa Chính Luân chỉ dám ngồi cạnh, âm thầm lặng lẽ nắm lấy tay anh, không dám làm anh thức giấc, chỉ im lặng nhìn anh ngủ say.
Hứa Chính Luân rất hiểu chuyện, mặc dù trước kia luôn trách anh không cho mình một gia đình hoàn chỉnh lại còn vô tâm, nhưng mà lớn rồi cậu mới hiểu rõ…
Ba cậu cũng là người đàn ông hết sức bình thường, cũng là lần đầu làm ba, làm gì biết làm sao cho đúng, cái nào sai nên sửa chứ?
“ Chính Luân “.
“ Có phải mẹ rất ghét ba phải không?” Hứa Chính Luân buông anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh. Cả hai cha con đối diện nhau, anh thở dài rồi gật đầu, con trai đã hỏi thẳng thế anh cũng không dám chối nữa.
“ Đúng vậy, mẹ không thích ba. Nhưng vì con, ba mẹ sẽ cố gắng “ Hứa Chính Phong nói.
Hứa Chính Luân đưa tay nhéo má anh:” Ba, tại sao ba không nói rõ cho mẹ biết bao năm qua ba sống ra sao?”.
Anh tròn xoe mắt nhìn cậu, thằng bé vừa nói gì chứ?
“ Không phải hằng đêm ba vẫn hay ôm ảnh mẹ, luôn gọi tên mẹ, còn khóc vì nhớ mẹ sao?” Hứa Chính Luân ngây ngô nói. Đêm khuya thằng bé luôn lén sang tìm anh, một lần vô tình thấy anh ngồi dưới sàn, chai rượu lăn lốc bên cạnh, tay ôm ảnh của mẹ, luôn gọi tên mẹ, mong mẹ tha thứ cho mình.
Bây giờ đã ở cạnh, cuối cùng lại không có can đảm nói ra.
“ Ba, con sẽ giúp ba “.
…
Với sự chăm sóc hết sức và hết mình của anh và cô, thời gian dài ở viện thì Hứa Chính Luân cũng được về nhà rồi. Theo như lời của anh thì Hứa Chính Luân được dọn đến ở cùng cô, cũng may ở nhà cô còn một phòng trống, nghe tin con trai mình sẽ về ở cô đã cực lực dọn phòng thật sạch sẽ, trang trí rồi chào đón con mình.
Hứa Chính Luân đem hành lí của mình vào phòng, ba sẽ ở nhà bên cạnh, còn cậu ở với mẹ. Ba cũng nói ba chỉ có một tháng ở cạnh mẹ, trong thời gian ngắn này cậu phải làm mẹ hết giận, tha thứ cho ba, để cả ba người thành một gia đình hạnh phúc. Cậu không tin mẹ nhẫn tâm như thế, cũng không tin mẹ mình không có tình cảm gì với ba.
“ Uống nước cam đi con “ Lý Tiểu San đi vào phòng thằng bé, đưa cho Chính Luân ly nước, bây giờ cô làm mẹ rồi, phải chính chắn hơn mới được.
Sở thích uống rượu kia có lẽ nên bỏ thôi, cũng không nên nữa, như vậy sẽ dạy hư Hứa Chính Luân thì toi mất.
“ Cảm ơn mẹ “ Hứa Chính Luân cầm lấy ly nước, cậu được nghỉ ngơi thêm một tuần ở nhà, tuần sau phải đến trường lớp lại. Cũng may có Lâm Thi Thi chép bài giúp nên cậu có thể tự ôn tập tại nhà, có gì không hiểu cũng nhờ được ba.
“ Mẹ, ba tối nay…”.
“ Ba đi làm rồi, tối nay sẽ về dùng bữa tối với chúng ta “ Lý Tiểu San xoa đầu con nói. Chuyện trên xe lần trước cô vẫn chưa có cơ hội mở miệng nói xin lỗi anh, cũng từ hôm đó Hứa Chính Phong rất kì lạ. Có phải những lời khi đó làm anh tổn thương không?
Hứa Chính Luân ngoan ngoãn gật đầu, mùi vị của bữa cơm gia đình, cả ba cùng nhau thưởng thức bữa tối đầy hạnh phúc và ấm áp. Điều nay Hứa Chính Luân đã đợi suốt thời gian dài rồi.
Cậu sẽ không để nó mất đi đâu!
…
Buổi tối, Hứa Chính Phong về nhà, anh tắm rửa thay đồ xong liền qua tìm cô và con trai. Thấy Hứa Chính Luân ngồi ở sofa ôm gối xem chương trình gì đó trên ti vi, anh liền tiến vào bếp, thấy cô đang đem thức ăn ra, anh đi đến:” Để anh giúp “.
Lý Tiểu San nhìn anh, cô cũng không phản đối, đưa đĩa thức ăn cho anh. Hứa Chính Phong thấy cô không ghét bỏ mình cũng vui hơn, ít nhất bây giờ cô chưa hoàn toàn gạt bỏ anh!
Còn nước còn tát đi?
Danh Sách Chương: