Ngày hôm sau.
Lý Tiểu San đến phòng làm việc của Hứa Chính Phong theo lệnh của anh, ngày hôm qua anh đã xin số điện thoại của cô. Trước khi đến giờ nghỉ trưa anh còn nhắn tin nhắc nhở cô đến đúng giờ để dùng bữa, không được trốn đâu đấy. Cứ nghĩ mọi chuyện là mơ, nhưng bây giờ cô đang ngồi trước mặt anh rồi đây này.
“ Ăn đi “ Anh nói.
Lý Tiểu San nhìn bữa trưa trên bàn, hôm nay lại là những món cô thích, có trùng hợp quá không vậy?
“ Chủ…chủ tịch “.
“ Sao? Không hợp khẩu vị của cô à?” Hứa Chính Phong nhìn cô hỏi.
Cô liền lắc đầu:” Không có ạ, không có chuyện đó đâu “.
“ Chỉ là…”.
Cô nói xong quay lưng ra đằng sau lấy một cái hộp nhỏ trong túi mình ra, cô nghĩ mình được anh giúp về tiền viện phí, bây giờ còn được ăn trưa miễn phí như này, cô cũng nên góp gì đó chứ không ăn không như vậy được.
“ Tôi có mang theo trái cây để ăn trán miệng, không biết chủ tịch có muốn ăn không?” Cô nhìn anh hỏi, người có tiền như anh thường ăn trái cây nhập khẩu à? Cô chỉ mua trái cây tươi ngoài chợ thôi, mất cả buổi sáng để gọt tỉa sao cho đẹp mắt đấy.
Hứa Chính Phong gật đầu, được ăn đồ cô mang đến anh rất sẵn lòng. Lời nói này thật sự muốn để cô nghe thấy, nhưng mà sẽ hỏng hết kế hoạch của anh mất, vẫn nên kiềm chế hơn.
“ Tôi ăn chứ “ Hứa Chính Phong đáp.
Thấy anh đồng ý,Lý Tiểu San liền vui vẻ đến lạ, cô mở hộp ra, bên trong có dâu tây và táo, Hứa Chính Phong thấy vậy hơi bất ngờ.
“ Sao cô lại đem táo và dâu tây?”.
“ Tôi cũng không biết nữa, lúc đi mua trái cây tôi chỉ nghĩ đến dâu và táo “ Cô bảo. Cô cũng không hiểu sao nữa, cứ muốn mua thôi.
Hứa Chính Phong lấy một miếng táo đưa đến cho cô, cô nhìn anh, định đưa tay nhận lấy thì…
“ Để tôi đút cho cô “.
Lý Tiểu San ngập ngừng, cuối cùng để anh đút cho ăn, cô cắn lấy miếng táo, tuy hơi chua nhưng mà sao cô thấy ngọt bên trong thế này? Cảm giác này là sao?
Hứa Chính Phong nhìn hình ảnh này anh hơi chạnh lòng, trong cô vẫn còn chút gì đó lưu luyến về mối quan hệ giữa anh và cô. Trước đây Lý Tiểu San thích dâu tây, còn anh thích táo, khi cả hai ở gần nhau sẽ đổi loại trái cây mà bản thân thích cho nhau. Anh ăn dâu còn cô ăn táo.
Đã trôi qua bảy năm rồi, không ngờ cô vẫn còn…
Lý Tiểu San cầm trái dâu tây lên, muốn đút lại cho anh ăn, Hứa Chính Phong liền nắm lấy tay cô và ăn trái dâu tay nhỏ đó, cô không hiểu hành động của anh lúc nãy có ý gì, cơ mà…
Sao…nó quen thuộc quá?
Bầu không khí trong phòng bất ngờ không ổn mấy, sự im lặng bao trùm tất cả. Chuyện gì vậy? Sao cô thấy khó chịu quá?
Hứa Chính Phong cũng không lên tiếng, anh cứ nhìn cô, trong đầu liên tục hiện lên những hình ảnh anh và cô ở cùng nhau. Bây giờ anh chỉ muốn ôm lấy cô, nói với cô sự thật rằng…
“ Tôi…tôi thấy hơi khó chịu trong người, tôi xin phép đi trước “.
Nói xong cô nhanh chân đứng lên rời đi, chẳng hiểu sao cô thấy khó thở quá. Chỉ muốn rời khỏi đây một cách nhanh nhất thôi.
Hứa Chính Phong ngồi đó, anh muốn đuổi theo cô lắm. Nhưng với tư cách gì đây? Chỉ mới mấy ngày anh đã không nhịn được sau này nên làm sao chứ?
…
Lý Tiểu San quay lại phòng làm việc, mọi người vẫn chưa quay về, cũng đúng chưa hết giờ nghỉ trưa mà.
Cô nằm dài ra bàn, đầu của cô đau quá, cứ như ai cầm búa mà bổ lên vậy. Lý Tiểu San ôm lấy đầu mình, chuyện này là thế nào? Tại sao khi ở gần chủ tịch cô lại khó chịu đến như vậy chứ?
“ Tiểu San “.
Trình Nhu Nhi bước đến gần, cô vừa ăn trưa xong quay lại phòng làm việc thì thấy Lý Tiểu San nằm dài ra bàn, tay ôm đầu như vậy là…
“ Cậu lại đau đầu sao?” Trình Nhu Nhi lo lắng hỏi.
Trước đây Lý Tiểu San bị tai nạn giao thông và mất đi một phần kí ức. Lý Tiểu San đã như thế này suốt bảy năm qua, lúc muốn nhớ lại, lúc thì không, cuối cùng lại khiến bản thân đau đầu, có hôm đau đến ngất xỉu giữa đường.
Lý Tiểu San gật đầu, cô nắm lấy áo Trình Nhu Nhi:” Khi ở gần chủ tịch…tôi tôi lại thấy rất lạ “.
Trình Nhu Nhi gấp gáp kéo ghế ngồi xuống, vỗ vỗ lưng Lý Tiểu San. Chủ tịch? Cô đã biết chuyện Lý Tiểu San phải đến ăn trưa cùng anh ta trong vòng ba tháng, cô đã thấy lạ lạ với người đàn ông này hôm Lý Tiểu San ngất xỉu ở đại sảnh. Bây giờ lại khiến cô ngốc này đau đầu lại, chẳng lẽ…
“ Chủ tịch là nguyên nhân khiến cậu đau đầu sao?”.
Lý Tiểu San không biết, cô chỉ thấy hành động anh nắm lấy tay cô lúc nãy rất quen thôi.
“ Tôi…tôi có cảm giác anh ấy và tôi đã quen nhau từ trước, cảm giác rất quen thuộc “ Lý Tiểu San nói.
Cô chống tay ngồi dậy, không xong rồi, trong người cô khó chịu quá. Vừa đứng lên đi được vài bước, Lý Tiểu San bất ngờ ngã xuống.
“ Tiểu San!!!”.
Danh Sách Chương: