• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chớp mắt trời đã sầm tối, đến giờ tan làm, Lý Tiểu San rời khỏi Hứa thị. Cô đến siêu thị mua đồ ăn, tủ lạnh cũng không còn gì nữa rồi. Lý Tiểu San đi dạo một vòng, mua được nhiều đồ thì ra về, vừa đến cửa thì trời bất ngờ đổ mưa. Cô nhăn mặt, sao lại xui thế này chứ?

Cuối cùng bất lực, cô đành quay vào trong, mưa lớn như này cô không thể ra về, cũng không mang theo ô, tay cầm nhiều đồ mà bị ướt cũng không ổn mấy. Thôi cứ lượn vài vòng ở đây, xem có gì mua được thì mua tiếp vậy.

Trời càng lúc càng mưa lớn, Lý Tiểu San ở siêu thị trú mưa cũng được hai giờ đồng hồ. Đợi mãi thì cũng tạnh, cô nhanh chóng về nhà, nếu còn ở đây cô ngộp thở mất thôi.

Về đến nhà, cô bỏ đồ xuống rồi tìm chìa khóa nhà, đèn nhà bên vẫn chưa sáng nữa, Hứa chủ tịch kia vẫn chưa về nhà sao? Mà cũng đúng thôi, anh là chủ tịch mà, làm gì có nhiều thời gian rảnh rỗi chứ, bao nhiêu công việc vẫn đang đợi anh giải quyết.

Cô đứng mãi mới thấy chìa khóa nhà, vừa định mở cửa thì bất ngờ có tiếng động gì đó vang lên, cô giật mình rụt tay lại, quay đầu sang thì thấy Hứa Chính Phong nằm dưới đất, cả người ướt sũng. Lý Tiểu San hoảng hốt, cô chạy đến đỡ anh lên. Trời ạ, sao anh lại ướt hết cả người thế này chứ? Hình như anh đang sốt?

“ Chủ tịch…chủ tịch…anh làm sao vậy?” Cô lay mạnh anh, hy vọng anh còn tỉnh táo một chút để trả lời mình.

Hứa Chính Phong cảm nhận được mình đang trong vòng tay của cô, nhưng không còn sức lực trả lời câu hỏi của Lý Tiểu San nữa rồi.

Thấy anh hôn mê bất tỉnh, cô cắn môi dưới, không ổn rồi, phải mau mau giúp anh thay bộ quần áo ướt đẫm này ra thôi.



Lý Tiểu San đỡ Hứa Chính Phong vào nhà, sau một hồi tìm trong túi quần anh cô cũng thấy chìa khóa nhà rồi, vì nhà cả hai có thiết kế giống nhau nên cô liền đỡ anh về phòng ngủ. Cũng khó khăn lắm đấy, với người cao to như anh thì với cô cũng là một quá trình để đưa anh vào nhà.

Cô đi đến tủ quần áo của Hứa Chính Phong, mở ra rồi lấy đại một bộ đồ nào đó. Nhanh chân chạy vào phòng tắm, cô nhìn ngang nhìn dọc.

“ Đây rồi “.

Cô lấy một chậu nước ấm và khăn bông đem ra để cạnh giường, rồi kéo ống tay áo của mình lên, cột tóc cao sau đó hít thật sâu:” Chủ tịch, xin lỗi anh, tình thế cấp bách bắt tôi phải tự tiện cởi đồ anh ra “.

Nói xong cô đưa tay cởi cúc áo sơ mi của anh ra trước, từ từ rồi đến quần, cuối cùng thì cũng cởi ra cả. Lý Tiểu San thì không ngại việc này, chả hiểu sao cô có cảm giác mình đã làm chuyện này nhiều lần rồi.

Cô giúp anh lau người rồi mặc bộ đồ mới, xong mọi thứ thì kéo mền lên đắp ngay ngắn cho anh. Trước tiên cô nên gọi Vương Phỉ đến giúp mình, tình trạng của anh cô cũng không nắm rõ, vẫn nên nhờ người có hiểu biết và chuyên môn như Vương Phỉ.

Liên lạc cho Vương Phỉ xong, cô cũng nói rõ mọi chuyện để tránh gây hiểu lầm. Xong, cô vào nhà bếp của nhà anh, tìm xem gì đó có thể nấu cho anh ăn không.

Mở tủ lạnh ra, bên trong có đầy đủ thức ăn để sẵn, người như Hứa Chính Phong thế mà lại giỏi nấu ăn như vậy. Đúng là vừa tài giỏi lại còn thông minh, đã thế đẹp trai khiến người khác xao xuyến, quá khâm phục anh rồi.

Lý Tiểu San đeo tạp giề vào, cô loay hoay trong bếp đợi Vương Phỉ đến. Đứng bếp được một lúc thì người cũng đến, cô chạy ra mở cửa, Vương Phỉ liền hỏi:” Chủ tịch sao rồi?”.

“ Anh ấy nóng lắm, cô vào xem đi “.

Vương Phỉ gật đầu, đi theo Lý Tiểu San, ngồi một lúc làm đủ mọi chuyện thì cũng nắm được tình hình.

“ Do chủ tịch mắc mưa nên mới sốt cao thế này, cô cho ngài ấy uống thuốc này, ngủ một đêm sẽ khỏe lại “ Vương Phỉ bảo. Khi không được khám cho vị chủ tịch tài ba này đúng là cô run muốn chết, nhưng sáng nay gặp anh vẫn thấy anh khỏe lắm mà, buổi chiều tan làm còn thấy Hứa Chính Phong vui vẻ đến lạ, khi không lại sốt cao giữa đêm thế này?

Lý Tiểu San gật đầu, cô đến kiểm tra xem anh sao rồi, người Hứa Chính Phong còn rất nóng, anh đang mê man, hình như là nửa tỉnh nửa mê.

“ Chủ tịch, anh có sao không? Anh thấy thế nào rồi? Ổn hơn chưa?”.

Cô nhẹ nhàng hỏi anh, tai Hứa Chính Phong nghe thấy, anh mắt nhắm mắt mở, cố gắng mở miệng nói:” Nước…tôi muốn uống nước “.

Lý Tiểu San liền hiểu ý, cô lấy nước cho anh uống, đỡ anh ngồi vào lòng mình, bây giờ cô giống như đang chăm sóc em bé bị bệnh vậy.

Cho anh uống nước xong cô đỡ anh nằm xuống, sau đó cùng Vương Phỉ ra ngoài.

“ Tình hình này tôi nên ở lại với cô hơn “ Vương Phỉ bảo.

Lý Tiểu San gật đầu, ai biết được nửa đêm chủ tịch có bị làm sao không, tốt hơn giữ Vương Phỉ ở lại cùng mình sẽ an tâm hơn là một thân một mình cô, cô không tài ba đến mức có thể giải quyết mọi chuyện tốt đẹp đâu.

Vị chủ tịch này, chỉ mới làm hàng xóm với cô được hai hôm đã thế rồi, về sau sẽ ra sao đây chứ?



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK