• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Tiểu San dùng nửa ngày trời ở bên ngoài để đi tìm mặt bằng cho mình, đi mãi cuối cùng lại không tìm thấy cái nào vừa ý mình, đành để ngày mai tiếp vậy, chuyện này cũng không dễ dàng gì.

Cô ngồi ở trạm xe bus đợi xe đến, hôm nay cô không mang nhiều tiền bên người nên đành đi xe về, cũng lâu rồi cô không đi xe bus, nên thong thả một chút cho bản thân vậy.



Hứa thị.

Trình Nhu Nhi chạy thật nhanh vào Hứa thị khiến mọi người nhìn cô, bộ dạng của cô bây giờ đúng là hù người. Đầu tóc thì rối bù, khóe môi còn vết máu đã khô đọng lại, trên mặt cũng nhiều vết bầm tím do ai đó ra tay rất mạnh. Chân cũng không đi giày gì, cô còn thời gian đâu mà mang mấy cái đấy chứ.Chuyện đầu tiên cô muốn làm đó chính là tìm Hứa Chính Phong.

Cánh cửa được mở ra, Trình Nhu Nhi đưa tay vịnh cửa để giữ thăng bằng cho bản thân, Hứa Chính Phong và Lâm Hiên đang ngồi ở ghế bàn việc, thấy cô xuất hiện liền bất ngờ.

“ Chủ tịch, à không, Hứa Chính Phong “.

Cô bạo gan gọi thẳng tên anh, đi đến chỗ Hứa Chính Phong, nhìn anh:” Mau đi tìm Lý Tiểu San, mau bảo vệ cô ấy “.

“ Mau lên “ Cô quát lớn. Đêm qua tên Lâm Tấn ác ma kia bắt cô rời đi, còn giam giữ cô, bảo cô nói địa chỉ hiện tại của Lý Tiểu San cho anh ta biết, cô không nói cuối cùng bị đánh cho một trận nhừ tử cả đêm, thoát ra được liền chạy đến đây tìm Hứa Chính Phong giúp đỡ.

“ Tôi không có thời gian nói nhiều với anh, nhưng anh mau đi tìm cô ấy, bảo vệ cô ấy “.

“ Người đàn ông tên Lâm Tấn sắp bắt cô ấy đi khỏi anh rồi “ Trình Nhu Nhi nói.

Lâm Hiên và Hứa Chính Phong nghe đến cái tên Lâm Tấn liền nhảy dựng lên, đó không phải là em trai cùng cha khác mẹ của Lâm Hiên ra sao.

Hứa Chính Phong nghe đến đây, anh liền chạy khỏi phòng làm việc, nhắc đến cái tên Lâm Tấn anh mặc kệ chuyện gì giữa cô và anh ta, nhưng việc đầu tiên anh nên làm đó là bảo vệ cô khỏi người đàn ông ác ma đó.

Trình Nhu Nhi lúc này cũng ngã xuống, cô không xong thật rồi, dùng hết sức lực chạy đến đây tìm Hứa Chính Phong là may lắm, bây giờ có muốn gượng để rời đi cũng chẳng thể nữa.

Lâm Hiên thấy tình trạng của Trình Nhu Nhi liền chạy đến, anh lay người cô:” Này, cô không sao chứ?”.

“ Sắp…sắp xong đời rồi “ Trình Nhu Nhi nắm lấy áo Lâm Hiên nói, cô từ từ nhắm mắt lại, đúng là không xong thật rồi.

Cô…muốn ngủ thôi!



Xe bus đến trạm, Lý Tiểu San bắt đầu bước lên xe, đằng sau cô có hai người đàn ông cao to mặc áo vest đen và đeo kính râm đi theo phía sau, cùng cô lên chuyến xe đó.

Lý Tiểu San rất thích lên xe bus ngồi nghe nhạc, cô lấy tai nghe ra rồi bật nhạc lên, đang nghe được nửa bài thì Hứa Chính Phong gọi đến, cô bắt máy.

[ Tiểu San, bây giờ em đừng nói gì hết, hãy nghe anh nói ]

Lý Tiểu San ngớ người ra, chuyện gì vậy chứ?

[ Bây giờ em đang ở đâu? Quan sát tình hình xem có ai đáng nghi không? Đừng lên tiếng, gửi vị trí hiện tại của em cho anh ]

Nghe Hứa Chính Phong nói vậy, cô từ từ quay đầu ra phía sau, nhìn thấy hai người đàn ông mặc vest vẻ mặt đầy đáng sợ và hết sức nổi bật, đó là…kẻ tình nghi sao?

Cô gửi vị trí của mình cho anh, sau khi nhận được anh liền nói:

[ Anh sẽ đón em ở trạm dừng, hãy nhớ, khi xe dừng liền nhanh chân đi xuống, nếu thấy ai có vẻ đáng ngờ em nên chạy thật nhanh, anh sẽ đến đó đợi em ]

Lý Tiểu San siết chặt điện thoại, cô hỏi nhỏ:” Có chuyện gì sao?”.

Tuy cô nói rất nhỏ nhưng Hứa Chính Phong bên đầu dây vẫn nghe thấy, anh trấn an cô.

[ Không có chuyện gì hết, cứ bình tĩnh nghe anh, anh sẽ bảo vệ em ]



Đến trạm dừng, Lý Tiểu San liền nghe theo lời anh nhanh chân cầm túi chạy xuống khỏi xe, hai người đàn ông được Lâm Tấn phái đến định bắt lấy cô thì không kịp. Hứa Chính Phong đã đứng đợi sẵn ở đó, thấy anh cô liền chạy đến, anh đưa tay ôm lấy cô vào lòng, phía sau hơn chục người đứng cạnh bảo vệ anh.

Hai người đàn ông kia biết bị phát hiện rồi, họ lùi lại rồi cắn răng rời đi. Lý Tiểu San đã hiểu ra vấn đề, cô bắt đầu biểu hiện sự sợ hãi, mặt cũng muốn tái xanh rồi.

“ Là…là anh ta “ Cô lẩm bẩm, người run hết cả lên, Hứa Chính Phong thấy cô đã nhìn ra là ai, anh siết chặt tay hơn.

“ Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em “.

Lý Tiểu San vùi mặt vào lồng ngực anh, hai người lúc nãy đi theo cô chính là người của Lâm Tấn.

“ Anh ta…làm sao đã rời khỏi bệnh viện tâm thần chứ?”.

Hứa Chính Phong nghe vậy cau mày, Lý Tiểu San cô có liên quan gì đến Lâm Tấn? Còn dính dáng gì đến chuyện Lâm Tấn năm đó bị tống vào viện tâm thần do chính tay Lâm lão gia ra tay sao?



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK