• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng hôm sau, Hứa Chính Phong ngủ dậy thấy mình nằm ở sofa, anh nhớ ra hôm qua mình đã ngủ quên lúc nào không hay. Đúng là dạo gần đây anh mệt quá nên bây giờ kiệt sức thật rồi, đúng là…

Anh bỏ mền qua một bên, đặt chân xuống sàn đi vào trong phòng ngủ tìm hai mẹ con cô. Mở cửa ra thấy cô còn ôm Hứa Chính Luân ngủ say, tuy thằng bé đã lớn nhưng đêm qua có lẽ là lần đầu tiên được ngủ cùng với mẹ mình như thế này, nên để họ ngủ thêm một chút, dù sao cũng chia cách nhau lâu như vậy mà.

Hứa Chính Phong đóng cửa phòng lại, anh nhìn đồng hồ treo tường, thấy vẫn còn sớm liền nảy ra ý tưởng gì đó, về nhà đánh răng súc miệng rồ vệ sinh cá nhân xong, anh xuống siêu thị tiện lợi bên dưới mua đồ rồi quầy sang nhà cô.

Anh mang tạp giề vào, bắt tay vào làm bữa sáng cho hai mẹ con cô.

Tám giờ sáng.

Lý Tiểu San thức giấc, cô không nỡ gọi Hứa Chính Luân dậy nên đành xuống giường nhẹ nhàng, cũng không biết anh đã dậy chưa nữa. Đi ra nhìn sang bàn ăn thì thấy bữa sáng đã được bày ra ở đó, anh đã bọc bằng giấy bọc thực phẩm, cô đi đến, cầm tờ giấy ghi chú trên bàn lên:” Thấy hai mẹ con ngủ ngon quá anh không nỡ đánh thức cả hai, bữa sáng anh đã làm xong rồi, khi nào dậy em chỉ cần hâm nóng rồi dùng bữa cùng con thôi, nhớ ăn hết đấy, được nhắn cho anh một tin để anh biết nhé “.

Hứa Chính Luân lúc này đi ra, thấy mẹ mình đứng đó đọc gì gì rồi tự cười, cậu tò mò, tay dụi mắt đi đến chỗ cô:” Mẹ, chào buổi sáng “.

“ Có gì làm cho mẹ vui vào sáng sớm sao?”.

Lý Tiểu San liền cất tờ giấy đi, cô đáp:” Không, không có “.

“ Chính Luân, mau đi vệ sinh cá nhân rồi ra dùng bữa sáng thôi “.



Hứa thị.

Tám giờ ba mươi phút.

Điện thoại anh bất ngờ ting ting lên, Hứa Chính Phong lấy ra xem, nhìn thấy tin nhắn từ Lý Tiểu San gửi đến anh liền mở ra.

[ Cảm ơn anh vì bữa sáng, rất ngon miệng ]

Dòng chữ ngắn ngủi nhưng làm anh rất vui, Hứa Chính Phong bật cười, anh đưa tay ôm mặt mình. Chưa bao giờ anh thấy hạnh phúc như vậy, tại sao trước kia anh lại ngu ngốc gạt bỏ nó đi một cách hờ hững chứ?

Bảy năm trước, anh và cô quen nhau trong quán bar. Lúc đó cô cũng rất nổi tiếng trong trường đại học, anh cũng biết chút thông tin về cô. Cả hai đều lọt vào mắt xanh của nhau, vì thế liền tìm hiểu đôi bên một cách dễ dàng.

Anh còn nhớ cái lần cô cầm ly rượu đến mời anh, nụ cười của cô lúc đấy rất đẹp, đẹp đến mức làm con tim anh xao xuyến, một giây thôi là nhớ đến cả đời.

Sau bữa đó anh và cô thường xuyên đến quán bar đấy hơn, trong thời gian ngắn đã đến được với nhau. Lần đầu tiên của nhau là cô chủ động, Lý Tiểu San trước đây rất sexy, còn khiến đàn ông mê mụi không ngừng, anh đương nhiên khó cưỡng lại được.

Cảm giác cô ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lấy anh, đêm đó cả hai triền miên trên chiếc giường ở khách sạn năm sao. Từ đó cả hai qua lại cũng nhiều hơn, rồi dẫn đến việc cô mang thai.

Trước khi biết cô làm mẹ, anh và cô trải qua những điều như bao cặp đôi khác, cùng nhau hẹn hò, đi chơi, xem phim, nắm tay, hờn dỗi như những đứa trẻ, đôi khi vô cớ đến bất lực thật sự.

Ấy vậy mà bây giờ, cô mất trí nhớ, những chuyện đó cũng chẳng thể xảy ra một lần nào nữa rồi.

Nếu như anh mở miệng nói rằng muốn bắt đầu lại liệu Lý Tiểu San cô có đồng ý không? Mặc dù anh cũng đoán được khả năng cô chấp nhận chuyện này và tha thứ cho anh cao nhất chỉ là 40% mà thôi.



Lý Tiểu San dùng bữa sáng của anh chuẩn bị xong thì tâm trạng vui hơn hẳn, cô nấu trước bữa trưa rồi nói với Hứa Chính Luân:” Bây giờ mẹ cần ra ngoài, con có thể ở nhà đợi mẹ về không? Nếu con đói có bữa trưa mẹ để đó sẵn, khi ăn chỉ cần để vào lò vi sóng hâm nóng thôi “.

Hứa Chính Luân ngoan ngoãn gật đầu, cậu biết mẹ đã nghỉ việc ở công ty ba, bây giờ mẹ lại nuôi cậu nên cần tìm việc làm đây mà.

“ Con biết rồi, con sẽ ở nhà đợi mẹ “.

Lý Tiểu San cười, cô cúi xuống hôn lên trán thằng bé:” Mẹ sẽ về sớm thôi, con đừng lo “.

“ Vâng, mẹ đi cẩn thận “.

Lý Tiểu San cầm giỏ xách rồi rời khỏi nhà, hôm nay cô sẽ dành thời gian đi tìm mặt bằng để mở tiệm bán hoa cho bản thân, vì mình, vì con, cô phải cố lên thôi!

Lý Tiểu San rời đi, căn nhà lại cô đơn đến lạ, Hứa Chính Luân ngồi ôm gấu bông xem ti vi, thằng bé lại thấy trống trải lần nữa. Cảm giác này rất quen đối với cậu, trước kia cậu luôn ngồi như thế này đợi ba về nhà với mình.

Hứa Chính Luân vỗ vỗ mặt mình, đừng nghĩ đến nó nữa, bây giờ mọi thứ đã khác rồi. Mày đã lớn, không nên làm ba mẹ lo lắng cho mình nữa.

Phải rồi, phải trưởng thành hơn! Thế mới là đấng nam nhi chứ.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK