Chính câu nói tràn ngập sự tia giận dữ xen lẫn việc hận tình của Từ Lục Ngạn làm cho Bạch Như Tuyết ngây người. Đến cả việc nhìn cũng trở nên khó khăn đầy ái ngại, hai tay đan xen vào nhau thể hiện sự bối rối, hối lỗi: "Em biết rõ trước kia là mình sai, nhưng chuyện đó em đã từng giải thích qua với anh rồi cơ mà. Anh còn hận em đến vậy sao?"
Lời nói như uất ức của Bạch Như Tuyết thốt ra một loạt, lại còn dùng nước mắt cá xấu đó để lấy sự thương hại của Từ Lục Ngạn. Trước kia anh yêu cô ta là thật, nhưng hiện tại thì không như vậy nữa, cho nên nhìn thấy Bạch Như Tuyết khóc lóc ỉ ê, tỏ ra thống khổ đến đau thấu tam can một chút cũng không để vào tâm, cư nhiên xua đuổi lạnh lùng: "Khóc đủ chưa? Đủ rồi thì né đường để tôi đi, đứng đứng đây ngán đường nữa."
Không biết Bạch Như Tuyết xuất hiện ở đây có đúng thời điểm không? Cô ta cảm thấy mất mặt vô cùng, níu kéo tình cảm của một người đàn ông trước mặt rất nhiều người như vậy đả đành đi, còn bị hất hủi một cách tàn nhẫn. Đối với Bạch Như Tuyết mà nói việc đó giống như đang tát cô ta một cái rõ đau.
Bối Lạc Lạc chứng kiến rõ ràng toàn bộ chuyện tình cảm của hai người bọn họ, cho dù cô không mấy thiện cảm với Bạch Như Tuyết nhưng dù gì đi nữa là một người con gái đi níu kéo tình cảm của một người đàn ông như vậy quả thực rất đáng thương. Không thể phủ nhận Từ Lục Ngạn quá đỗi lạnh lùng với tình cũ, một chút động tâm hình như cũng không có. Bối Lạc Lạc đang miên man suy nghĩ thì bị Từ Lục Ngạn lay động: "Đi thôi."
Bối Lạc Lạc gật gù, trước khi đi cô vỗ vai an ủi Bạch Như Tuyết một cái. Vậy mà cô ta lại không hề nghĩ vậy, yêu đương mù quáng khiến cô ta đen trắng lẫn lộn, ngỡ là Bối Lạc Lạc vỗ vai chế giễu mình mà không nói. Ngay lập tức túm lấy tay của cô, kéo cô quay lại, trước mặt bàng quang thiên hạ may mảy tát Bối Lạc Lạc:
*Chát
Cái tát khiến Bối Lạc Lạc sững người, một cảm giác vừa rát vừa đau dần dần dâng lên nơi gò má, do da của cô mềm mịn, trắng nõn như da em bé chính vì vậy khi Bạch Như Tuyết tác động một lực vô cùng mạnh lên mặt chỉ mấy giây thôi đã làm một bên má ửng đỏ. Theo quán tính Bối Lạc Lạc đưa tay lên sờ cái má vô tội vừa chịu đòn từ Bạch Như Tuyết. Hành động vừa bất ngờ, vừa nhanh khiến cô không kịp phản ứng. Cho đến khi nhận thức được thì quá muộn rồi. Cô đem ánh mắt từ thương hại chuyển sang lạnh tanh, vô cảm đăm đăm nhìn Bạch Như Tuyết:
"Cô chán sống rồi sao?"
Ngữ khí lạnh lẽo như băng thốt ra từ miệng của cô làm cho Bạch Như Tuyết không tránh khỏi rùng mình, thẹn quá lùi chân ra sau lại bí bách không còn đường lui vì vốn bị chặn bởi cái bàn sau lưng:
"Cô... cô xứng đáng nhận bạt tay đó, tôi ghét sự chế nhạo của cô dành cho tôi. Đừng trách tôi, mà cô hãy tự trách mình ngu xuẩn."
Sợ thì sợ mà nói thì vẫn nói. Bạch Như Tuyết vẫn còn mạnh mồm bố láo bố toét mắng chửi cô không chút nhân nhượng.
Bối Lạc Lạc chính vì thái độ kiêu căng đó của ả ta vô tình khiến con quỷ dữ trong con người cô trỗi dậy. Ánh mắt mấy chốc đã đục ngầu, nhìn vào lại cảm giác như sắp có một cơn cuồng phong sắp kéo đến.
"Tôi an ủi cô, cô lại cho là tôi chế giễu cô." Bối Lạc Lạc chầm chậm tiến tới gần Bạch Như Tuyết hơn, có chút cười nhạo bản thân mình: "Thì ra làm người tốt khó đến vậy."
Linh tính mách bảo Từ Lục Ngạn sắp có chuyện chẳng lành, anh nhanh trí đến gần nhẹ nhàng kéo tay cô lùi về, dùng lời nói nhỏ nhẹ của mình cảm hóa cô: "Lạc Lạc bé nhỏ của anh đừng tức giận, còn có anh mà, anh sẽ bảo vệ em."
Quả nhiên chiêu này của anh có hiện nghiệm, Bối Lạc Lạc nghe xong liền thay đổi tâm tình. Cũng không còn đáng sợ như vừa rồi, cô ngẩng mặt nhìn anh, tròn xoe đôi mắt làm ra vẻ biểu tình: "Cô ta vừa đánh tôi, đau lắm."
Từ Lục Ngạn thương xót xoa xoa chỗ vừa bị tát của cô, nhẹ nhàng lại dịu dàng, không quên hỏi han:
"Như vậy có đỡ hơn không?"
Bối Lạc Lạc gật gù mà hưởng thụ.
Hành động quan tâm của Từ Lục Ngạn khiến cho tất cả mọi người ở nhà hàng phải há hốc mồm, gần như không tin vào mắt mình nữa. Họ cho là đây là Từ Lục Ngạn giả mạo, sự thật Từ Lục Ngạn trước giờ được người đời biết đến với danh xưng 'ác ma' tàn độc, tàn nhẫn, tàn ác chính là anh. Làm gì có chuyện biết quan tâm đến người khác như vậy, lại nói người đó còn là phụ nữ.
Thật!Lừa!Bịp!
Ai ai cũng đồng loạt dụi mắt để xem là bản thân có phải đi ăn mà nằm mơ rồi hay không? Nhưng rốt cuộc thực tế vẫn vậy, trong đầu của bọn bây giờ hằng lên một câu hỏi, đó là Từ lão đại mà họ biết đã thật sự thay đổi rồi sao?
Trái ngược với thái độ bàng hoàng của mọi người, chỉ riêng Bạch Như Tuyết là không như vậy, đổi lại là sự ganh tị đến ghét cay ghét đắng, răng môi bấu nghiến nghe cả âm thanh:
"Khốn kiếp, cô bỏ bùa mê Lục Ngạn có đúng không? Tôi không tin anh ấy thay đổi đến mức này, không tin."
Bạch Như Tuyết hét ầm lên bằng tất cả sức lực của mình. Vừa không cam lòng, vừa không tin sự thật dối trá này.
Từ Lục Ngạn đẩy cô ra phía sau mình đứng, Bối Lạc Lạc cũng ngoan ngoãn nhìn anh xử lý Bạch Như Tuyết.
Danh Sách Chương: